Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 201: Mã số 057 – đi phượt bị mất tích (1)




Bành Đông Viên không có cách nào hiểu được lòng tốt này của tôi. Tôi hơi bối rối. Muốn để Bành Đông Viên hiểu được, thì tôi phải nói cho bà ấy biết rõ chân tướng, rất có khả năng sẽ khiến cho bà ấy bị liên lụy vào chuyện này. Còn nếu như không nói, bà ấy lại không hiểu được. Theo như đánh giá của tôi, với tính cách của bà ấy thì rất có thể bà ấy sẽ tiếp tục dấn sâu vào việc điều tra, cuối cùng vẫn có khả năng bị liên lụy vào trong.
Nếu như tôi học cách làm việc của Huyền Thanh Chân Nhân và Cổ Mạch thì có lẽ sẽ bị Bành Đông Viên thuê người làm thịt mất. Bà ấy chắc chắn không phải là một người khoan dung độ lượng, hòa nhã, dễ nói chuyện.
Nhưng mà, vượt ra ngoài dự đoán của tôi, Bành Đông Viên chỉ nói có một câu: “Được, tôi biết rồi.” Vẻ mặt của bà ấy hờ hững, nhìn không ra vui buồn gì cả, ngược lại là có vài phần kiểu như đã thấu hiểu thông suốt rồi vậy.
Trong lòng tôi vô cùng kinh ngạc, lại lập tức phản ứng được, tôi đã đánh giá thấp chỉ số IQ và EQ của Bành Đông Viên rồi. Suy cho cùng thì bà ấy cũng là một người phụ nữ tuổi trung niên có kinh nghiệm sống phong phú, đã không còn lòng hiếu kì vô tận và tinh thần không sợ chết của người trẻ tuổi nữa.
Vì thế tôi liền sáng suốt chọn việc kết thúc cái chủ đề này.
Vẫn là nên để mặc sự im lặng xấu hổ tiếp diễn thì hơn.
Quách Ngọc Khiết phải tốn một chút thời gian mới từ bên phía bộ phận pháp lý trở về, ra dấu tay OK với tôi.
Tôi đứng dậy làm ra điệu bộ tiễn khách, “Vậy thì, bà Bành, căn phòng của ông Đào Hải ở thôn Sáu Công Nông không còn liên quan gì với con của bà nữa, sau này khi Phòng Giải tỏa Di dời tiến hành giải tỏa sẽ trực tiếp làm việc với các ngành chức năng có liên quan trong chính phủ.”
Tài sản để lại bị từ bỏ sẽ thu hồi về sở hữu của nhà nước, chứ không phải tính lên đầu Phòng Giải tỏa Di dời chúng tôi. Vả lại, việc giải tỏa di dời lần này vẫn còn chưa biết được là sẽ có kết quả như thế nào nữa. Tôi phải nói chuyện này với Trần Dật Hàm, hi vọng nhà họ Trần có thể ngăn cản việc lại có người tiến vào sống ở nơi đó.
Bành Đông Viên gật đầu, cầm lấy túi xách, đạp đôi giày cao gót của bà ấy, bước cộp cộp rời đi. So với lúc đến thì bước chân của bà ấy đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều rồi.
Quách Ngọc Khiết vỗ vỗ bộ ngực, thở phào một hơi thật dài, “Tôi còn tưởng là bà ta đến đây để cãi nhau nữa chứ.”
“Hi vọng về sau người chúng ta gặp phải sẽ đều là kiểu người như thế này.” Tí Còi cảm thán.
Bình tĩnh, lý trí, còn rất thông minh nữa. Nếu như mà những người gặp phải khi giải tỏa di dời đều là kiểu người như thế này thì công việc giải tỏa di dời sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Đây cũng chính là kiểu người mà nhân viên làm về cơ sở hạ tầng như chúng tôi đây mong muốn gặp phải nhất. Sợ nhất chính là gặp phải những kẻ đần độn có lòng tham không đáy, không có cách nào thông não, chỉ biết la lối khóc lóc chơi xỏ, mà chúng tôi lại không thể xông lên đập cho bọn họ một trận.
Đã giải quyết xong một việc trọng đại, tôi và Quách Ngọc Khiết nhẹ nhõm hơn hẳn. Tôi đem suy nghĩ lúc nãy của mình nói cho Trần Hiểu Khâu. Việc đề nghị với Trần Dật Hàm, vẫn là Trần Hiểu Khâu đi làm thì thích hợp hơn, cô ấy nhận lời ngay.
Mã số sự kiện: 057
Tên sự kiện: Đi phượt bị mất tích
Ngườiủy thác: La Chấn Thành
Giới tính: Nam
Tuổi tác: 28
Nghề nghiệp: Kĩ sư xây dựng
Quan hệ gia đình: Cha mẹ
Địa chỉ liên hệ: Phòng xxx số nhà xxx, khu Xuân Thiên, thành phố Dân Khánh
Điện thoại liên lạc: 189XXXXXXXX
Nội dung sự kiện:
Ngày 4 tháng 10 năm 2009, người ủy thác lần đầu tiên ghé qua. File ghi âm 05720091004.wav.
“Anh La, xin hãy nói một chút về chuyện mà anh đã gặp phải đi.”
“Tôi là một người thích đi phượt, bắt đầu kể từ hồi đi học đại học, hồi ấy vẫn chưa có khái niệm về đi phượt, khi đó câu lạc bộ mà tôi đã tham gia là câu lạc bộ leo núi, đến bây giờ, tôi vẫn thường xuyên đi leo núi. Trình độ thì có hạn, không phải là người chuyên nghiệp, bình thường thì tôi đều hay chọn những khu vực có độ cao trung bình, không quá nguy hiểm. Bạn bè đi leo núi chung với tôi thì có rất nhiều, về cơ bản đều là bạn học khóa trên cùng trường của câu lạc bộ leo núi. Chúng tôi đã tổ chức một hoạt động vào tháng ba năm nay, địa điểm được chọn là núi Bạch Long. Nhiều người trong số chúng tôi đã từng đi qua con đường đó rất nhiều lần rồi. Tổng cộng có hai mươi lăm người tham gia, một nửa trong số đó là những người có kinh nghiệm nhiều năm giống như tôi, một số người còn lại là thành viên mới của câu lạc bộ leo núi và bạn bè của đám người chúng tôi. Chúng tôi chuẩn bị rất đầy đủ, tuyến đường đã chọn cũng rất an toàn. Ở đó thật sự là an toàn, năm đó khi mà tôi mới gia nhập câu lạc bộ, lần đầu tiên leo núi, đi chính là con đường này. Từ chân núi đến điểm đích cuối cùng, cao hơn mực nước biển khoảng 1500 mét, cũng không tính là cao. Những người mới kia cũng đều đã từng được huấn luyện trong câu lạc bộ rồi, thể lực đều không có vấn đề gì cả. Chúng tôi... Hai mươi lăm người chúng tôi, đều cho rằng lần này là một lần hoạt động rất nhẹ nhàng...”
“Kết quả là đã bị gặp tai nạn đúng không?”
“Quá kinh khủng... Không phải chỉ đơn thuần là gặp tai nạn bình thường. Kế hoạch của chúng tôi rất thong thả, bởi vì có dẫn theo người mới, cho nên trù tính về mặt thời gian vô cùng thoải mái. Theo kế hoạch là một ngày leo lên núi, một ngày xuống núi, buổi tối thì qua đêm ở một địa điểm dã ngoại. Trong ngày đầu tiên, kế hoạch của chúng tôi rất thuận lợi, toàn bộ thành viên đều không cảm thấy có gì khó khăn. Đến buổi chiều thì chúng tôi đã đến địa điểm dã ngoại, là một mảnh đất bằng phẳng rất rộng rãi. Chúng tôi đã dựng lều bạt, ăn cơm tối, ngay lúc sắp chơi một số trò chơi thì bạn của tôi nhìn thấy có ánh sáng của đèn pin ở phía dưới sườn dốc bên cạnh chỗ chúng tôi.
“Không phải là đèn pin của các anh sao? Trong số thành viên của các anh cũng không bị thiếu mất ai cả đúng không?”
“Vâng... Đúng vậy... Anh đã đoán đúng rồi đó... Hu... Toàn bộ hai mươi lăm người chúng tôi đều tập hợp đông đủ, tất cả mọi người đều có mặt, đèn pin cũng đã được kiểm kê một lượt. Cái ánh đèn đó vẫn còn đang lấp lóe. Mấy thành viên lâu năm chúng tôi đều nhìn ra được, đó là tín hiệu cầu cứu. Chúng tôi dùng đèn pin chiếu qua đó, cũng đã gọi qua bên đó. Cái sườn dốc kia hơi dốc đứng một chút, mọc rất nhiều cây cối, không thể nhìn đến tận đáy. Người ở phía dưới... tôi cũng không biết đó có phải là người hay không nữa... Tóm lại, anh ta không có đáp lời. Chúng tôi liền chọn ra một người đi xuống dưới đó. Bạn của tôi chính là người được chọn. Chúng tôi dùng dây bảo hộ mà chúng tôi đem theo để buộc lấy anh ấy. Nói thật là, trong kế hoạch của chúng tôi căn bản là không cần dùng đến dây bảo hộ. Con đường ấy không hề dốc, nếu bản thân không tự đi lệch, thì căn bản không cần dùng đến dây bảo hộ. Chẳng qua là theo thói quen, chúng tôi mới đem dây theo. Nếu như mà không đem theo thì... Tôi không biết nếu như không đem theo thì sẽ như thế nào nữa... Có thể là tình hình sẽ khác đi...”
“Bạn của anh đi xuống dưới đã gặp phải chuyện gì vậy?”
“Không biết.”
“Không biết sao?”
“Anh ấy cũng không thể trở về sao?”
“Vâng... Anh ấy... không thể trở lại nữa... Anh ấy học trên tôi ba khóa, lần đầu tiên tôi đi leo núi là núi Bạch Long này, cũng là được anh ấy dẫn đi. Chúng tôi từng đi leo núi ở rất nhiều nơi cùng với nhau, ngay đến ngọn núi tuyết Tazama chúng tôi cũng đều đã từng leo rồi, không hề xảy ra chuyện gì cả. Nhiều năm như vậy rồi, chúng tôi luôn luôn không xảy ra chuyện gì... luôn luôn cẩn thận...”
“Trước khi anh ấy mất tích, thì có phản ứng gì không? Dây bảo hộ có tình trạng thế nào?”
“Không có, đều không có gì cả. Tôi là một trong số những người kéo dây bảo hộ. Dây bảo hộ được ràng vào cái cây, chúng tôi còn có mấy người kéo dây nữa. Âm thanh khi anh ấy leo xuống chúng tôi đều có thể nghe thấy. Cái kiểu âm thanh loạt xoạt loạt xoạt đó, đạp lên cỏ, lên cành cây, còn có một chút tiếng hít thở của anh ấy nữa. Tất cả đều rất bình thường. Anh ấy đã gắn đèn pin đội đầu, là đèn hãng Torch, độ sáng rất tốt, pin cũng được nạp đầy. Khi anh ấy phát ra những âm thanh đó, chúng tôi còn có thể nhìn thấy ánh sáng của cái đèn pin đội đầu của anh ấy. Khi anh ấy xuống đến nơi bị những bụi cây che khuất kia thì ánh đèn đó vẫn còn. Ánh đèn cầu cứu cũng vẫn còn. Sau đó, đột nhiên mọi âm thanh đã biến mất, ánh sáng của cái đèn pin đội đầu cũng không còn nữa, tôi có thể cảm nhận được sức nặng của cái dây bảo hộ nằm trong tay đã biến mất. Ánh sáng cầu cứu kia lại lóe lên hai lần nữa thì biến mất rồi.”
“Sau khi bạn của anh bị mất tích thì các anh có tiếp tục đi xuống tìm kiếm không?”
“Đương nhiên là chúng tôi đã từng đi tìm rồi! Chúng tôi đã gọi tên của anh ấy, đã kéo dây bảo hộ lên. Đầu bên kia của sợi dây đã bị cởi ra rồi. Là bị cởi ra, anh có hiểu không? Không có bị đứt, mà là bị người ta cởi ra! Anh ấy thì đã không thấy đâu nữa... Chúng tôi có gọi thế nào thì cũng đều không nghe thấy tiếng trả lời. Sau khi chúng tôi bàn bạc với nhau, lại cử ra hai người đi xuống dưới, lần này trực tiếp đi tới tận đáy. Bên dưới cái sườn dốc đó có một cái dốc thoai thoải, nếu tiếp tục đi xuống dưới nữa thì sẽ hoàn toàn tới chân núi rồi. Sau khi bọn họ xuống tới nơi có đi tìm nhưng không có người nào, không có đồ vật nào, không có bất cứ cái gì cả. Đừng nói là đồ vật, ngay đến cả dấu vết cũng đều không có. Đội tìm kiếm cứu hộ nói nếu từ chỗ đó mà tiếp tục đi xuống thì căn bản là không có dấu vết gì của con người nữa rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.