Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 2007:




Cả toà nhà văn phòng trông như đã trở lại bình thường, chỉ có vết thương trên đùi của người phụ nữ kia đã chứng minh rằng những chuyện xảy ra lúc nãy là thật chứ không phải là ảo giác.
Tiểu Điềm chần chừ do dự mãi, quay đầu nhìn về phía hành lang đang dần sáng đèn, còn có tiếng trò chuyện vang lên trên hành lang, cô ta hơi sững người ra.
Người phụ nữ kia2bắt đầu lê chân bước về phía thang máy.
“Cô làm gì vậy?” Lưu Anh Kiệt kéo cô ta lại.
“Đều là giả cả… Chắc chắn, là giả cả… Cái tiếng chuông điện thoại kia, còn có… Những chuyện trước đó chắc chắn đều là giả.” Người phụ nữ tự lẩm bẩm một mình, dần trở nên kiên định hơn: “Nói không chừng người đàn ông lúc nãy đã giải quyết xong mọi chuyện rồi! Bây giờ đã bình7thường trở lại! Lúc nãy chúng ta bị dính chiêu của ma, bây giờ bình thường rồi!”
Lưu Anh Kiệt trừng to mắt ra.
Tiểu Điềm khẽ run rẩy: “Không phải, không phải thế đâu! Lúc trước mới là thật! Bây giờ là giả đấy! Cô nghĩ kĩ lại xem, bắt đầu từ lúc đi làm, những người cô bắt gặp, những người đó, có rất nhiều người đều không hề rời khỏi phòng làm việc! Bọn họ đều1là giả cả!”
Người phụ nữ lắc đầu: “Sao thế được! A Kim có…”
“Ngoại trừ cái người tên A Kim ra thì sao?” Tiểu Điềm cắt ngang lời cô ta.
Người phụ nữ khẽ há miệng ra, nhưng lại không hề phát ra tiếng nào trông như những con cá dưới nước vậy.
Người đàn ông kia gãi đầu với vẻ bực dọc: “Đừng quan tâm gì nữa, đi thôi! Nói không chừng cái người có siêu năng lực đó7đã bị giết rồi! Bây giờ chỉ còn chúng ta thôi! Đi thôi, rời khỏi nơi này!”
Anh ta nói xong thì định quay đi, bước về phía cầu thang.
Tiểu Điềm và Lưu Anh Kiệt nghe được lời này đều run lẩy bẩy.
“Chưa chết đâu nhỉ?” Lưu Anh Kiệt lắp ba lắp bắp.
Tiểu Điềm không biết phải trả lời như thế nào.
“Chúng ta cũng đi thôi. Bọn họ sẽ thả cho chúng ta đi chứ? Hờ hờ…” Lưu0Anh Kiệt nói lảng sang chuyện khác, cười hờ hờ rồi nhìn sang Tiểu Điềm.
Tiểu Điềm cắn chặt môi, cất bước đi theo người đàn ông kia, Lưu Anh Kiệt cũng vội đi theo sau.
Bọn họ đi được vài bước thì quay đầu nhìn về phía người phụ nữ không có đi theo họ.
“Cô gì ơi, cô…” Lưu Anh Kiệt lên tiếng gọi cô ta.
Người phụ nữ quay đầu một cách cứng đơ, nhìn về phía sau lưng Lưu Anh Kiệt, sau đó quay đầu lại, nhìn sang thang máy.
Cửa thang máy tự đóng lại.
Cô ta nhấn nút bấm, cơ thể run rẩy, nhưng vẫn lấy hết dũng khí ra bước vào trong thang máy.
Ánh sáng sáng loáng rọi vào trên người của người phụ nữ.
Cô ta đứng trong buồng thang máy, thở hắt ra một hơi, đưa tay bấm nút thang máy.
Cửa thang máy đóng lại một cách từ từ.
Lưu Anh Kiệt trợn mắt há hốc mồm: “Thang máy chẳng phải… Thật sự đã bình thường rồi? Lúc nãy mới là…”
Tiểu Điềm nhìn về phía thang máy, rồi lại nhìn về phía cầu thang ở hướng bên kia hành lang.
Người đàn ông kia đứng trước cửa buồng thang bộ, cũng nhìn về phía này, trông như đang suy nghĩ về vấn đề này như Lưu Anh Kiệt vậy.
Lưu Anh Kiệt đi qua đó, nhìn lên con số hiển thị trên màn hình, đứng đó ngây người ra một hồi.
Lúc này người đàn ông cũng đi sang đây, nhìn lên màn hình hiển thị, đột nhiên trố mắt ra.
“Thật sự đã bình thường rồi. Nếu vậy thì…” Lưu Anh Kiệt nói.
“Không…” Người đàn ông nói với giọng khô khốc: “Người phụ nữ lúc nãy, là ở phòng làm việc tầng trên, tầng năm…”
Anh ta còn chưa nói dứt lời thì con số hiển thị trên màn hình đã nhảy đến số “13”, tiếp theo đó nhảy đến số “14”.
Lưu Anh Kiệt sững người ra: “Cao nhất chỉ có…”
“Tầng cao nhất là tầng 13.” Người đàn ông nói tiếp.
Ba người họ cùng nhìn lên con số hiển thị trên màn hình nhảy đến “99”.
Chữ số trên màn hình đứng lại.
Ba giây sau, chữ số trên màn hình bắt đầu tuột dốc không phanh.
Giếng thang máy phát ra tiếng ong ong, lúc thang máy vụt qua tầng năm, bọn họ nghe thấy tiếng thét chói tai của người phụ nữ, tiếng thét chói tai xa dần khi xuống đến tầng ba, hai giây sau, tiếng ong ong cũng biến mất.
Trong giếng thang máy im ắng vô cùng, con số hiển thị trên màn hình giữ nguyên ở số “1”.
Lưu Anh Kiệt và Tiểu Điềm run lẩy bẩy, sắc mặt của người đàn ông kia cũng không được tốt lắm.
Con số hiển thị trên màn hình thang máy lại nhảy vọt lần nữa, doạ cho ba người đồng loạt lùi về sau hai bước.
Không có ai nhấn nút thang máy cả, nhưng thang máy đã tự dừng lại ở tầng 4 và từ từ mở cửa ra.
Bên trong buồng thang máy trống trơn.
Ánh đèn soi rọi cho buồng thang máy sáng trưng.
Người nghệ sĩ trên bảng quảng cáo đang nở một nụ cười tươi tắn.
Cửa thang máy trông như miệng của một con quái vật vậy, đang chờ đợi người tiếp theo đi vào đó.
Tiểu Điềm phát ra một tiếng thét, sau đó cắm đầu chạy về phía buồng thang bộ. Lưu Anh Kiệt cũng lập tức chạy theo.
Người đàn ông chần chừ một lúc rồi cũng từ từ quay người đi.
Ánh đèn trong buồng thang máy nhấp nháy, có vài bóng người xuất hiện trong thang máy.
Người phụ nữ lúc nãy, đồng nghiệp của cô ta và những người đã chết trước đó, đang chen chúc bên trong thang máy.
Ánh đèn nhấp nháy, bộ dạng bình thường của bọn họ đã biến thành bộ dạng thảm hại lúc chết, đang nằm đè lên nhau trong thang máy.
Ánh đèn lại nhấp nháy, bọn họ lồm cồm bò dậy với bộ dạng thảm hại này, đồng loạt quay đầu nhìn về phía người đàn ông.
Trên trán người đàn ông lấm tấm mồ hôi lạnh, anh ta bắt đầu cất bước chạy về phía buồng thang bộ.
Con ma nhìn thấy cảnh tượng này và bật cười thành tiếng.
Âm khí trên người gã lại được tăng thêm.
Gã cúi đầu, nhìn về phía sàn nhà, ánh mắt trông như có thể xuyên qua sàn nhà, nhìn vào cái người đang đứng ở tầng dưới là tôi.
Tôi lại tua thời gian trong cảnh mộng, nhưng không có hiệu quả gì cả.
Cảnh mộng vẫn đang tiếp diễn.
Tôi nhìn thấy có những cái chết khác, nhưng điều này không phải là điều mà tôi muốn nhìn thấy.
Tôi điều chỉnh hết vài lần, nhưng vẫn cứ đi vòng vòng theo con ma trong toà nhà văn phòng.
Tôi quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Âm khí của con ma chuyển phát nhanh không hề xuất hiện, nhưng trong thực tế thì âm khí của cô ta đã lan toả bao trùm hết cả toà nhà văn phòng rồi.
Nghĩ đến đây, tôi hình như đã nhìn thấy được dây xích trên người mình.
Dây xích của linh hồn nối liền với dây xích của cơ thể.
Tôi dường như đã cảm nhận được dây xích siết chặt lấy cơ thể, giới hạn phạm vi hoạt động của tôi.
Cái sự giới hạn này vốn có liên quan đến đối tượng mà tôi nhập vào, linh hồn của tôi chỉ có thể hoạt động trong một phạm vi nhất định xung quanh đối tượng bị nhập.
Bây giờ cái sự giới hạn này là giới hạn giữa linh hồn và cơ thể của tôi, sự giới hạn không còn là về khoảng cách di chuyển trong không gian, mà là khoảng cách di chuyển trong thời gian. Tôi chỉ có thể di chuyển trong khoảng thời gian chưa đến một tiếng gần đây.
Cảnh mộng thế này đã không còn tác dụng gì nữa.
Cái suy nghĩ dựa vào linh hồn của con ma này và giết chết con ma chuyển phát nhanh trước đó của tôi đã không thể thực hiện được.
Tôi kết thúc cảnh mộng một cách quyết đoán.
Linh hồn chui qua đường hầm thời gian, những chuyện đã xảy ra vụt ngang qua trước mắt tôi.
Tôi dường như đã nhìn thấy được bóng dáng của mình, nhưng còn chưa kịp nhìn kĩ thì linh hồn của tôi đã về đúng chỗ cũ rồi.
Mộc Ái nhìn về phía tôi với ánh mắt lo lắng, thấy tôi mở mắt liền kêu lên với vẻ mừng rỡ: “Anh!”
Tôi lên tiếng đáp lại, khẽ lắc đầu cho mình tỉnh táo lại.
Con ma đó đã biến mất, âm khí của con ma chuyển phát nhanh đã bao trùm cả toà nhà.
Đèn trong phòng bắt đầu tắt vụt, đèn khẩn cấp sáng lên, nhưng sau đó lại vỡ bóng đèn.
Tôi bật đèn pin trên điện thoại lên, đưa tay ôm lấy cơ thể của Mộc Ái.
Tôi tìm xung quanh không tìm được bản thể của con ma chuyển phát nhanh. Những sợi xích đó cũng biến mất cả rồi.
Tôi kéo Mộc Ái đi đến bên cửa sổ, đưa tay chạm vào cửa sổ, làm lớp kính cửa sổ biến mất.
Âm khí không có chui vào trong phòng, trái lại trông giống như một lớp màn rũ xuống che ở bên ngoài.
Tay tôi chạm vào âm khí, bắt đầu tuôn năng lực của mình vào trong đó.
Âm khí đột nhiên trở nên mỏng manh, có ánh sáng xuyên qua lớp âm khí.
Tôi dường như đã nghe thấy có tiếng gầm gừ một cách giận dữ.
Âm khí bắt đầu chuyển động, trông như muốn chạy thoát khỏi lòng bàn tay tôi.
Chúng có thể tự do chuyển động trong không khí, nhưng tôi thì không thể bay ra ngoài và bắt lấy chúng được.
Tôi quay đầu nhìn về phía đơn chuyển phát nhanh do con ma đó để lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.