Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1989: Không phải con người (4)




Biểu hiện của đám bảo vệ khi nãy đã khiến tôi hạ quyết tâm.
Cách làm của tôi có lẽ sẽ không được người ở thế giới này đồng tình, nhưng tôi không thể nào chấp nhận được một đám khốn nạn hoàn toàn quay giáo đi theo ma vương, phản bội loài người, ngang tàng bạo ngược như thế.
Nếu họ cũng như Triệu Hàng, Nguyễn Hàn, thẳng thắn buông bỏ thân phận người sống, chuyển hóa bản1thân thành hồn ma thì còn chấp nhận được. Đằng này vừa muốn làm người sống, không chịu chết, lại vừa giúp ma vương được sinh ra sau khi chết giết hại con người, hành vi này khiến tôi cảm thấy thật trơ trẽn.
Tôi đứng dậy, dẫn Mộc Ái đang bất an đi lên.
Một tòa nhà văn phòng thường bố trí bao nhiêu bảo vệ, tôi không rõ lắm, nhưng chín người khi nãy, có lẽ là8toàn bộ bảo vệ trong tòa nhà này.
Lúc này tôi không còn bị ngăn cản nữa.
Ra khỏi gian cầu thang liền nhìn thấy dãy hành lang dài ngoằng. Hai bên hành lang đều không mở cửa, một đầu hành lang là ngõ cụt, một đầu chỉ có tường trắng đang bị ánh đèn chiếu lên. Ánh đèn trong hành lang ảm đạm, ba bóng đèn trên đầu chỉ mở một cái, đang chiếu vào cửa an ninh,2trông rất quái dị.
“Anh ơi, chắc là ở tầng dưới…” Mộc Ái kéo tay tôi, chỉ vào số đánh dấu sau cánh cửa an ninh. Cánh cửa ấy nhanh chóng tự động khép lại, cũng ngăn số lầu lại.
Bước chân tôi liền dừng lại: “Địa chỉ trên hóa đơn chuyển phát là ở tầng này.”
“Vâng. Nhưng mà… họ ở bên dưới.” Mộc Ái nhìn nền nhà dưới chân.
Tôi chau mày lại: “Sau khi em tìm đến đây,4không phải đi đến tầng này? Mà đến chi nhánh chuyển phát ở tầng dưới?”
Chi nhánh chuyển phát của ma chuyển phát nhanh mà tôi biết đang ở tầng dưới, nhưng địa chỉ người gửi lại ở tầng này.
Âm khí cũng đang tập trung ở tầng dưới. Dưới đó có lẽ đang có không ít ma.
Tôi vốn định quan sát tình hình chỗ này trước, rồi xuống tầng dưới giải quyết đám ma kia.
Dẫn theo Mộc Ái ngay lúc này đã trở thành gánh nặng. Dẫu gì cô bé chỉ mới biến thành hồn ma, chưa biết làm gì cả, thậm chí còn bị người sống tấn công. Cũng may là gặp người sống, chứ chưa bị ác ma tấn công. Bằng không, Mộc Ái không thể hoàn toàn lành lặn. Đám bảo vệ đó không biết cách giết hồn ma, nhưng đám ma dưới lầu chắc chắn biết, không biết, cũng có thể dùng âm khí làm Mộc Ái bị thương.
“Dạ, em bị đám người đó bắt được mấy lần rồi. Không cùng một người, nhưng cũng mặc đồ màu lam như thế.” Mộc Ái giải thích: “Sau đó chạy lên thì bị người ở tầng dưới bắt…” Mộc Ái hình như đã nhớ lại gì đó, thân hình bé nhỏ run lên, xích lại gần tôi.
Đám bảo vệ ấy bắt được Mộc Ái, có lẽ chỉ tống ra ngoài, ngoài ra, cũng chỉ báo cảnh sát, giao Mộc Ái cho cảnh sát.
Từ biểu hiện của đám bảo vệ ấy sau khi nhìn thấy hóa đơn chuyển phát nhanh, tôi đã biết ngay. Đám người này dẫu tôn sùng con ma chuyển phát nhanh, nhưng cũng không biết rốt cuộc con ma chuyển phát nhanh đang làm gì. Có lẽ, họ cũng không biết mình đang tôn sùng con ma chuyển phát nhanh.
Đến giờ tôi vẫn chưa biết luật lệ mà con ma chuyển phát nhanh đã đặt ra. Những gì nhìn thấy ở khu Dương Sơn cùng lắm chỉ là một nguyên tắc có tính tạm thời mà ả đã đặt ra dựa trên tình hình của khu Dương Sơn, hầu như không có tính bắt buộc, được duy trì nhờ bản năng sinh tồn của những người may mắn còn sống sót trong khu Dương Sơn, khác với những luật lệ của ma vương thông thường.
“Để anh kiểm tra tình hình chỗ này trước. Sau khi dọn sạch chỗ này, sẽ cho em trốn ở đây… à, hay là đưa em đi trốn ở tầng lầu khác vậy. Tự anh xuống lầu dưới xem thử.” Tôi nói với Mộc Ái.
Mộc Ái đang nắm tay tôi, ngước lên nhìn tôi, trên khuôn mặt bé nhỏ là ánh mắt van nài vô cùng tội nghiệp, nhưng cô bé không từ chối.
Tôi thực sự không ngờ sẽ gặp Mộc Ái đã biến thành ma ở chỗ này, nên cũng không có cách nào hay hơn.
Tôi chỉ có thể vỗ đầu cô bé, dẫn nó đến đầu bên kia hành lang.
Rời khỏi lối đi an toàn đó, trước mặt liền bừng sáng.
Hai đầu hành lang đều có lắp cửa kính, quy cách các cửa khác nhau, có vẻ là những văn phòng lớn nhỏ khác nhau.
Không có bảng chỉ dẫn, tôi đành dựa vào sơ đồ tầng lầu đại khái tự phác thảo ra trong đầu, chọn một hướng đi.
Lối đi an toàn nằm ở góc bên của tòa nhà văn phòng, bây giờ muốn tìm khu vực văn phòng, đương nhiên phải đi về đầu bên kia.
Nhưng trên hành lang này, tôi không nhìn thấy bất kì khu văn phòng nào đang được sử dụng.
Sau mấy cánh cửa kính mờ là văn phòng tối om, chỉ có bàn ghế đơn giản, trên đất có rác, nắm cửa còn đóng cả bụi.
Quẹo một ngã cua, lại là hành lang. Bên tay trái là bức tường kính trong suốt, bên trong là phòng họp. Cửa sổ sát sàn mang lại ánh sáng cho gian phòng họp này, nhưng đây vẫn là gian phòng đã lâu không có người sử dụng, tích trữ một đống rác như thùng giấy rỗng, bạt nhựa…
Đi đến đây, tôi loáng thoáng nghe thấy một số âm thanh từ trước mặt vang lại.
Tiếp tục đi tới, hành lang trở nên rộng rãi.
Vách tường biến mất, một bảng hiệu xuất hiện trong tầm mắt. Chữ hoạt hình màu, gồm mấy chữ lớn “Trung tâm giáo dục mầm non Tiểu Thái Dương” và mấy chữ nhỏ khá chính quy ở bên dưới “Công ty TNHH Giáo dục Đào tạo Truyền Dương Dân Khánh”.
Quầy lễ tân không có người, nhưng khu văn phòng ấy luôn có âm thanh vang lại.
Tôi xoay đầu nhìn mặt tường bên cạnh. Ngay vị trí của quầy lễ tân này đang trống, không có treo bảng hiệu.
Đi tới vài bước nữa, tôi nhìn thấy thang máy và gian cầu thang bộ ở hai đầu hành lang.
402 chắc ở khu vực tôi vừa ngang qua, hoặc ở đầu bên kia… nhưng phòng ở đây đều không có số phòng.
Lạch cạch lạch cạch… tít tít…
Âm thanh của những máy móc như máy in từ khu văn phòng của trung tâm giáo dục mầm non vang lại, có cả những tiếng nói chuyện loáng thoáng.
Tôi dắt theo Mộc Ái, thò đầu nhìn về khu văn phòng ấy, chỉ thấy có bóng người trong kính mờ, chứ không còn thấy gì nữa. Bên trong còn có văn phòng, nhưng cách một bức tường, không thể nhìn thấy, cũng không có âm thanh vang ra.
Tôi ngoảnh lại nhìn phía sau, một tầng khác của quầy lễ tân còn có một hành lang. Chính là hướng mà khi nãy tôi không chọn.
Không gian ở đây hình như hơi bất thường…
Tôi dắt Mộc Ái đi về phía thang máy được vài bước, tìm ra một nửa còn lại của khu văn phòng bên kia.
Bốn gian… chỉ mở trung tâm giáo dục mầm non, ba gian còn lại đang trống và đều không có âm khí.
Nếu kiểm tra toàn bộ thì sao?
Tôi nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng.
“Ủa, chào anh?” Tiếng phụ nữ đã vang lên.
Tôi quay đầu lại, thấy một người phụ nữ mặc váy liền thân đơn giản, thả tóc dài. Cô ta đang đeo ba lô nhỏ, trong tay còn xách một túi giấy, bộ dạng như sắp rời đi. Ánh mắt cô ta quét qua Mộc Ái, rồi nhìn sang tôi.
“Anh tìm trung tâm giáo dục mầm non Tiểu Thái Dương chúng tôi à? Ở đây là địa điểm văn phòng, còn địa chỉ báo danh và đi học ở nơi khác.” Vừa nói, cô ta vừa tiến lại.
“Tôi đến tìm người ở phòng 402 bên này.” Tôi nói với cô ta.
“402 đúng là ở bên này.” Người phụ nữ vừa khéo đang đi ngang qua tôi, nhấc tay chỉ hành lang bên trái: “Anh tìm anh Lưu? Khi nãy tôi nghe thấy tiếng điện thoại kêu, là anh gọi đến à? Lúc anh Lưu chạy về thì không nghe kịp. Sau đó anh cũng không gọi lại.”
Tôi sững sờ: “Cô biết anh ta?”
Cô ta ngạc nhiên nhìn tôi: “Cùng một tầng lầu mà lại… anh ta đang ở văn phòng chúng tôi. Anh… à…” Sắc mặt cô ta rất kỳ lạ, quay đầu liếc nhìn đằng sau một cái, nhỏ giọng nói: “Anh ta là thiếu gia con nhà cực giàu đúng không? Bây giờ đang lấy tiền nhà đi làm bậy?”
Một chuỗi câu hỏi này thực sự nằm ngoài dự liệu của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.