Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1983: Ba xác chết (2)




Một lát sau cảnh sát mới đến.
Trần Dật Hàm dẫn đầu nhóm cảnh sát, sau khi gật đầu ra hiệu với tôi thì đi vào trạm biến áp nhỏ.
Không lâu sau, Trần Dật Hàm đi ra, nơi này giao lại cho nhân viên kĩ thuật chuyên môn xử lý, thi thể tạm thời chưa được chuyển ra.
Tôi nói tình trạng của em gái cho cảnh sát biết, họ cũng rất hiểu chuyện, lập tức đưa cho em gái một chai nước suối mà họ mang theo.
Em gái uống vài ngụm, nén được cơn1buồn nôn xuống, không còn bịt miệng nữa, có điều mặt vẫn còn tái nhợt.
“Lâm Kỳ.” Trần Dật Hàm gọi tôi.
Tôi nhìn em gái.
“Em không sao rồi.” Em gái lắc đầu với tôi.
Tôi vỗ vỗ lưng nó, rồi đi lại chỗ Trần Dật Hàm.
“Tôi đã xem qua tình hình trong đó. Dấu vết của hung thủ đều ở trong nhà, hắn đã nán lại trong ấy rất lâu.”
Tôi im lặng lắng nghe, trong đầu tự nhiên hiện lên hình ảnh của Diệp Thanh.
Đương nhiên, đến giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy diện mạo8thực sự của Diệp Thanh, cùng lắm là chỉ thấy được một chút hình dáng.
Diệp Thanh mà tôi đang nhớ đến đã từ một người có hình dáng mờ ảo biến thành một khối tổ hợp âm khí.
“Cái thứ ấy đã nói với các anh như thế nào? Hắn đã tiêu diệt mọi hồn ma, cho nên cả thi thể cũng không lưu lại?” Tôi hỏi.
Trần Dật Hàm gật đầu, nhấp chọn ra một file văn bản trong di động.
Sự việc của Quỷ Ngữ, Kỳ Bạch cũng đã xảy ra ở tuyến thế2giới này. Có điều, ở đây nó là một vụ án mất tích. Hiện trường có nhiều vết máu, nhưng không tìm thấy bất kỳ xác chết nào. Theo kết luận của cảnh sát, nhưng người ấy có thể đã bị hồn ma nuốt thẳng vào bụng, không để lại xác.
“Theo tôi biết thì cậu Lâm Kỳ đó nói, cậu ta đã giải quyết tất cả họ, không để lại xác, ngăn ngừa hậu họa.” Trần Dật Hàm bổ sung.
Tôi nhướn mắt nhìn Trần Dật Hàm: “Hắn không nằm trong danh sách? Chính4phủ không biết đến hắn?”
“Ừ. Cậu ta từ chối. Có Tiểu Khâu và sếp của phòng Di dời các cậu chạy quan hệ giùm, giúp cậu ta giấu mình đi.” Trần Dật Hàm đáp.
Tôi chau mày lại.
“Người như vậy thực ra có không ít. Cậu không biết đó thôi, ở đây, bản thân người có năng lực cũng như một món báu vật. Người có năng lực biến thành ma sẽ mạnh hơn. Người có năng lực có thể giết chết ma và cũng có thể giết chết người sống như ma vương.” Trần Dật Hàm giải thích: “Người có năng lực cũng như ma vương, không phải là bí mật.”
Lòng tôi trùng xuống.
“Cho nên, có người thì gia nhập chính phủ, có người lại giấu nhẹm thân phận, cũng có người thừa cơ làm một số chuyện trái pháp luật.” Trần Dật Hàm nói xong, lấy lại di động từ tay tôi: “Ba thi thể này còn cần phải kiểm nghiệm, xác định thân phận. Chưa hẳn đã giống như cậu nghĩ đâu.”
“Tôi cảm thấy, chính là họ.” Tôi nói.
“Nếu vậy, chỗ của Đàm Văn Thụy, có lẽ sẽ khó làm đấy.” Trần Dật Hàm thẳng thắn nói: “Người có năng lực mất kiểm soát cảm xúc cũng như ma vương mất kiểm soát, đều rất phiền toái.”
Lòng tôi nặng trĩu, không biết nên tiếp lời thế nào.
Tí Còi biết Kỳ Bạch đã chết, đó là một chuyện; Tí Còi biết “tôi” không thể không giết Kỳ Bạch, đây lại là một chuyện khác; rồi nếu Tí Còi biết “tôi” đã đày đọa, lợi dụng Kỳ Bạch thì lại là một chuyện khác nữa.
“Đối với cậu chắc đây là một tin tốt.” Trần Dật Hàm thăm dò tôi.
“Nếu cái giá là đâm một nhát vào tim A Thụy thì…” Tôi thở dài, không nói hết câu.
Điều họ không biết chính là vốn dĩ ở tuyến thế giới ấy, Kỳ Bạch từng muốn giết Tí Còi và đã thành công. Trong đó ít nhiều cũng do một thoáng yếu lòng của Tí Còi.
Tình cảm cậu ta dành cho Kỳ Bạch là không thể chối bỏ. Chưa đến mức khắc cốt ghi tâm, nhưng cũng đủ khiến cậu ta dao động, yếu lòng.
Thế nhưng, nếu đã có một chuyện như thế xảy ra, giờ lại thêm chuyện này, vậy tìm một lý do gượng gạo nào đó, đổ trách nhiệm cho Kỳ Bạch thì cũng miễn cưỡng làm được.
Nếu như không có chuyện ấy thì Kỳ Bạch trong lòng Tí Còi vẫn là hình ảnh cô bạn gái tốt đẹp như xưa, đam mê sự vật quái dị, thậm chí còn khiến hai người chia tay, nhưng tình cảm vẫn tốt đẹp, hình ảnh vẫn tốt đẹp. Hình ảnh đó và hình ảnh một cô bạn gái cũ muốn giết mình, cắt đứt hoàn toàn với mình, là hai hình ảnh hoàn toàn khác nhau.
Tôi không thể tưởng tượng nổi Tí Còi sẽ phản ứng thế nào khi biết được tin này.
Tôi còn biết được nhiều thông tin hơn họ. Đó là do Diệp Thanh đã tóm họ đến, mục tiêu thực sự thì chỉ có mỗi năng lực của Quỷ Ngữ. Kỳ Bạch là một sự dự phòng, có thêm một công cụ thu tín hiệu. Kỳ Bạch chỉ là phần thêm vào, có hay không cũng không sao.
Kết hợp những chuyện này lại đã khiến tôi ngửi thấy mùi âm mưu.
Nếu không phải cố tình làm thế, vậy có nghĩa là Diệp Thanh… đã mất kiểm soát… Không, hiện tại Diệp Thanh chưa chắc đã biết tôi, vậy sẽ càng không để tâm đến Tí Còi. Tiện tay tóm lấy một thể xác và linh hồn đang có mặt ở đấy, đây là chuyện mà Diệp Thanh có thể làm.
Mục tiêu sau cùng của chuyện này là Diệp Thanh sao?
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này.
Nếu đám Tí Còi và Diệp Thanh đối đầu nhau, tôi nên giúp ai đây?
Vốn dĩ chúng tôi có cùng mục tiêu. Nếu Diệp Thanh mất kiểm soát, nếu anh ta tung chiêu hiểm, quyết định hy sinh người thân và bạn bè của tôi thì tôi còn có thể chính đáng ngăn cản anh ta.
Nhưng tình hình hiện tại…
Đột nhiên tôi nhận ra, tôi đã mất lập trường ở chỗ này.
Bất kể là bên nào, trên thực tế đối với tôi đều có thể xem như người lạ. Họ đều không phải là những người mà tôi vốn quen biết.
“Lâm Kỳ?” Trần Dật Hàm gọi tôi một tiếng.
Tôi nhìn anh ta, nhìn thấy vẻ mặt đang ngập ngừng muốn nói của anh ta.
“Chỉ có một hung thủ thôi sao?” Tôi hỏi.
Trần Dật Hàm im lặng một lát: “Đúng. Chỉ có dấu vết của một linh hồn.”
“Ồ…” Tôi lại rũ mắt xuống.
Chỉ có một linh hồn. Là cái thứ đó, hay Diệp Thanh?
Tôi nghĩ không ra đáp án.
“Nếu như không còn chuyện gì thì tôi đưa em gái về nhà trước. Tôi muốn được biết trước nếu có kết quả khám nghiệm tử thi. Tạm thời… đừng nói cho A Thụy biết.” Tôi nói.
Trần Dật Hàm đồng ý: “Cậu giấu không được lâu đâu. Chúng tôi phải báo tin cho thân nhân người chết.”
“Vâng, tôi biết.”
Tôi tìm thấy em gái đang ngồi trong xe cảnh sát nghỉ ngơi, gọi nó về nhà ngay.
Gọi taxi ở cổng khu dân cư, sau khi lên xe, tôi không nói gì thêm.
Em gái cũng thế.
Xe dừng, đi vào khu dân cư nhà mình, em gái mới gọi tôi dừng lại.
“Trong đó có bạn gái của anh Thụy ạ?” Em gái hỏi.
Bước chân tôi khựng lại: “Có thể.”
“Có phải anh, đã nhìn thấy hung thủ?” Em gái lại hỏi.
Tôi lắc đầu, không đáp.
Em gái cúi mặt, lủi thủi đi theo sau lưng tôi.
Lát sau, nó lại hỏi: “Có phải anh thường xuyên gặp phải chuyện như vậy không? Thường… nhìn thấy người chết?”
“Có thể cho là vậy.”
“Anh hai cũng thế à?” Em gái hỏi.
Tôi không đáp.
“Anh hai chưa bao giờ nói những chuyện này, cũng không cho em đi theo…”
“Anh xin lỗi.” Tôi cũng biết không nên đưa em gái đến những nơi như thế, có điều lúc đó đã mềm lòng nên liền kệ nó.
Kể ra, lúc đó Tí Còi cũng vậy thôi. Nhìn thấy Kỳ Bạch, nhất thời mềm lòng và đã bị giết như thế.
Tôi siết chặt nắm đấm.
Trong đầu không chỉ hiện ra cảnh tượng khi Tí Còi chết, mà còn có cảnh tượng khi nhóm Thanh Diệp chết.
“Em đâu có trách anh! Tự em đòi đi mà.” Em gái vội vàng nói: “Em, trước giờ em đã rất muốn đi theo anh, làm cái đuôi của anh. Hơi ngu ngốc… bạn em cũng bảo em ở trước mắt anh hai thì em hệt như đứa trẻ, rõ ràng đã lớn rồi…”
Tôi ngoảnh lại nhìn em gái.
“Thường ngày anh ấy không nói mình làm gì, cũng không đồng ý đưa em theo. Em chỉ muốn hiểu anh ấy hơn thôi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.