Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1980: Xuất viện (1)




“Bây giờ cậu bài xích linh hồn ấy, đây là phản ứng theo bản năng chứ không phải lý trí. Đợi đến khi cậu bình tĩnh lại mà suy nghĩ, hẳn là1có thể nhận ra, linh hồn ấy không có ác ý. Không hề có ác ý với cậu, với chúng tôi. Cũng giống như cậu đã làm, anh ta đang tìm cách8giúp đỡ chúng tôi, giúp đỡ những người gặp khó khăn.” Trần Dật Hàm nói những lời này bằng giọng điệu khuyên bảo.
Tôi trầm mặt lắng nghe anh ta nói xong, mới2hỏi: “Năng lực của anh ta là gì?”
“Giống như cậu.” Trần Dật Hàm nói.
Tôi nhìn anh ta chăm chú.
“Sẽ vào cảnh mộng, nhìn thấy chuyện xảy ra ở quá khứ. Cũng có4thể thay đổi quá khứ. Giết chết hồn ma từ trước.”
“Cách anh ta giết hồn ma là gì?”
“Tiêu diệt trực tiếp.”
Sắc mặt tôi chắc là đang cực kỳ khó coi.
Trần Dật Hàm thở dài, khuyên nhủ lần nữa.
Có điều tôi không tài nào nghe nổi nữa.
Cái thứ đó không phải tôi.
Tôi luôn cảm thấy như vậy, cực kỳ chắc chắn. Nhưng bất kể tôi nói gì, xem ra họ cũng cũng sẽ không tin.
Thậm chí, họ còn cảm thấy thứ đó không có ác ý.
Không có ác ý, lại chiếm đoạt thân thể tôi, tránh gặp mặt tôi, là cớ làm sao?
Hành vi mà họ cảm thấy không thành vấn đề, tôi lại thấy cực kỳ đáng ngờ.
Huống hồ, tôi đã từng gặp Nam Thiên, biết được ma vương biết dùng thủ đoạn này, cũng biết được ma vương đang nhắm đến tôi.
Nhưng trong mắt những người như Trần Dật Hàm, Trần Hiểu Khâu thì đây là chuyện vô căn cứ. Họ không nghĩ tôi có giá trị này. Có lẽ họ đều không nghĩ rằng giữa các ma vương có tồn tại tổ chức.
Tôi hít thở thật sâu, ngắt lời Trần Dật Hàm.
“Các anh có quy luật để tìm ra ma vương không? Hành động của chúng…” Tôi vẫn chưa hỏi xong thì Trần Dật Hàm đã lắc đầu.
“Không có. Mục tiêu của chúng rất thống nhất, đó là mở rộng sức ảnh hưởng của mình, khiến số người kính sợ mình tăng lên, khiến luật lệ mình đặt ra càng có nhiều người tuân thủ hơn. Hai điểm này, có lẽ nên nói là một vòng tuần hoàn.”
Không có tổ chức…
“Trang web livestream Nai Sừng To ấy, có điều tra được không?” Tôi lại hỏi.
Trần Dật Hàm vẫn lắc đầu: “Trang web thì có, nhưng rất sạch, không tồn tại chuyện như cậu nói.”
“Sao vậy được chứ?!” Tôi buột miệng kêu lên.
“Đích xác là vậy. Trong công ty ấy không có ma. Công ty từ lúc thành lập cho đến khi vận hành, nhiều năm như thế vẫn không có vấn đề gì. Trong kí ức của cậu, đó là công ty do ma quản lý, nhưng ở đây không phải. Tôi nghĩ, cậu nên suy ngẫm thật kĩ những lời tôi nói khi nãy.” Trần Dật Hàm chuyển đề tài: “Không phải quá khứ đã thay đổi, mà là cậu đã đi vào một tuyến thế giới khác.”
Tôi sững sờ nhìn Trần Dật Hàm.
“Trong kí ức của cậu, ma vương là một đám hồn ma rất phiền toái, dã tâm ngút trời, muốn chiếm giữ thế giới, thống trị người sống. Còn ở đây, chúng cũng rất phiền phức, có điều nó cũng như một hình thức tội phạm, không thể ngăn ngừa, nhưng cũng sẽ không thay đổi được cục diện chung của thế giới.” Trần Dật Hàm đứng dậy, vỗ vỗ vai tôi: “Suy nghĩ thật tường tận nhé. Chúng tôi đã đối phó với chúng nhiều năm như thế, đâu phải không hiểu biết được gì. Chúng tôi hiểu về chúng có lẽ còn sâu sắc hơn cậu trong lúc này. Dù là một thế giới tương đồng, bản thân thế giới có thay đổi, nhưng đây cũng không phải là thế giới mà cậu vốn biết rõ.”
Trần Dật Hàm nói xong, lấy lại di động từ tay tôi, dời gót đi ra. Khi đến cửa anh ta thoáng ngừng lại, ngoảnh đầu nhìn tôi: “Thông tin cậu cung cấp rất có giá trị. Tôi sẽ báo lên trên, để họ liên lạc ra nước ngoài, điều tra về chuyện của Meditation.”
Tôi không đáp lời, chỉ im lặng nhìn Trần Dật Hàm rời đi.
Cửa đã đóng lại, gian phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Lời của Trần Dật Hàm cứ vang vọng bên tai tôi.
“Không giống nữa…” Tôi tự lẩm bẩm, trong đầu lại hiện ra cái chết của bốn người Thanh Diệp: “Nếu không giống thì chuyện đó coi là gì đây?”
Tôi không cứu được họ. Hiện giờ tôi cũng không có giá trị đối với người thân và bạn bè.
Nếu thực sự đây là thế giới khác, vậy tôi tồn tại ở đây đâu có ý nghĩ gì?
Nếu là một thế giới tương đồng, như Trần Dật Hàm nói, thế giới như vậy có được xem như thế giới vốn có không?
Tôi khép mắt lại.
Ở đây tôi là một kẻ lạc loài.
Tôi đang mang theo kí ức liên quan đến thế giới kia.
Không chừng, thế giới ấy đã bị hủy diệt mất rồi.
Người của Thanh Diệp đã chết, Diệp Thanh cũng không cứu nổi nữa, những người có năng lực khác, những người trong giới quái dị ở thế giới ấy có thể làm được gì?
Chắc là, trăm sông cũng đổ về một biển thôi, cuối cùng cũng sẽ trở nên giống hệt thế giới tương lai, vấn đề chỉ là thời gian lâu hay mau.
Nơi đây sớm muộn gì cũng…
Tôi mở mắt ra xuống giường, lục lọi trong tủ một lát, không tìm thấy quần áo mình đâu.
Cúi xuống nhìn bộ đồ bệnh nhân trên người, lục thử túi áo.
Không được, không có tiền, không có di động…
Tôi nhớ ra Trần Dật Hàm vừa đi.
Bây giờ nếu đuổi theo, không chừng sẽ có thể…
Tôi xông đến cửa, tay cầm nắm cửa, nhưng rồi lại buông ra.
Trần Dật Hàm đến đây là vì chuyện của Meditation.
Vụ lộn xộn ấy đã khiến Trần Dật Hàm đến đây, trong này có lẽ còn có mấy phần nguyên nhân liên quan đến tôi.
Anh ta không tin tôi.
Không tin cái thứ ấy, cũng không tin tôi.
Đến gặp tôi để nói chuyện, để xác nhận tình hình ở chỗ tôi.
Tôi đã qua ải, nhưng cái thứ kia cũng đã qua.
Đối với Trần Dật Hàm, cái thứ ấy hoàn toàn vô hại và cũng vô ích.
Bảo vệ vốn đứng ở cửa phòng đã không thấy đâu.
Tôi cười chua chát, tựa người lên cửa.
Nắm cửa chợt xoay, tôi liền lùi lại một bước.
Cửa mở ra, tôi thấy em gái hớt hải chạy vào.
“Anh hai.” Nó kêu lên một tiếng, tỏ vẻ như vừa trút được gánh nặng, nhưng lập tức trở nên ngượng ngùng, lặng lẽ cúi mặt.
“Anh không sao. Bệnh viện báo em biết hả?” Tôi cố nói êm dịu nhất có thể.
“Vâng. Anh không sao thì tốt rồi. Em…” Em gái không hề ngẩng lên nhìn tôi.
“Anh muốn xuất viện.” Tôi ngắt lời em gái.
Nó ngơ ngác nhìn tôi.
“Chỉ xuất viện tạm thời. Anh muốn đến một nơi.” Tôi khẽ nhếch mép: “Không về nhà.”
Nó lại tỏ vẻ ngượng ngùng, lí nhí nói: “Em vẫn chưa nói cho cha mẹ biết chuyện này.”
“Ừ. Không sao.” Tôi đáp.
Hai anh em đều không nói gì thêm.
Tôi đưa tay lên định xoa đầu nó như trước đây, những nó lại kinh hoảng lùi lại, ánh mắt nhìn tôi cũng có sự đề phòng.
Tay tôi treo lơ lửng giữa không trung.
“Có thể giúp anh làm thủ tục được không? Cả quần áo của anh nữa, không biết đang để đâu. Lúc anh nhập viện, có mặc quần áo đúng không? Di động, ví tiền nữa…” Tôi buông tay xuống, khóe miệng không ngừng giật.
Em gái đã bình thường trở lại: “Ở trong tủ. Chắc do đổi phòng, chưa đem qua. Để em đi gặp y tá.”
Nói xong, nó liền quay lưng chạy ra ngoài.
Tôi nhìn bóng lưng của nó mà lại nhớ đến lời của Trần Dật Hàm.
Không phải cùng một thế giới… vậy, người thì sao?
Cũng không cùng một người sao?
Tim tôi như bị bóp chặt.
Tôi lại nhớ đến cái chết của những người Thanh Diệp.
Nếu không có tôi bên cạnh, có khi nào em gái sẽ gặp nguy hiểm không? Hay, không còn tôi, đã đổi linh hồn khác thì nó sẽ sống tốt hơn?
Không đợi tôi trăn trở xong những vấn đề bế tắc này, e gái đã cùng y tá đem quần áo tôi đến.
Tôi vào buồng vệ sinh thay đồ, khi trở ra, nhận thấy chỉ có ví tiền, chìa khóa, không có di động.
“Di động anh hỏng rồi. Rớt hỏng.” Em gái nói.
Tôi chợt khựng người, rồi nhét chìa khóa và ví tiền vào túi.
Thật sự là một thế giới khác sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.