Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1962: Thần chết gọi đến (4)




Gì cơ?
Tôi và Lý Vọng Khê cùng lúc nảy ra ý nghĩ như vậy, đều không thể ngờ đến diễn biến của cuộc gọi này sẽ như thế.
Thời gian đếm ngược sắp kết thúc rồi.
So với người đang suy tư như tôi, rõ ràng Lý Vọng Khê đang hoảng loạn hơn.
Cô ta mở bàn phím, nhưng đầu óc đang trống rỗng, cả nội dụng1chọn lựa đã nghe trước đó cũng quên sạch.
Trong hoảng loạn, Lý Vọng Khê bấm đại phím số 1, sau đó lại lóng ngóng, bấm phím #.
Hai bước đã hoàn tất, đếm ngược dừng lại.
“Cô đã chọn chuyển tài sản mình đứng tên đến tài khoản chúng tôi chỉ định. Đã thành lập hiệp ước. Chủ tôi sẽ cứu vớt người yêu của cô.8Mong cô có thể chuyển tài sản của mình đến tài khoản chúng tôi chỉ định nhanh nhất. Sau đây, cô sẽ nhận được thông tin tài khoản.”
“Khoan, khoan đã.” Lúc này Lý Vọng Khê đã cắt ngang giọng phụ nữ đầy khách khí và lịch sự kia.
Không phải giọng nói điện tử, cũng không phải được ghi âm trước đó.
Sau khi Lý Vọng2Khê lên tiếng, giọng nói ấy đã dừng lại.
Lý Vọng Khê thở hổn hển, nuốt nước bọt một cái, mới hỏi: “A Sướng, A Sướng sao rồi? Đã xảy ra chuyện gì? Còn, các… các người là…”
“Ha ha. Thưa cô Lý, cô chỉ cần biết kí vụ giao dịch này cô sẽ không lỗ là đủ rồi. Cô chọn cứu người yêu mình đúng4không?”
“Đương nhiên! Nếu Chu Sướng gặp nguy hiểm, tôi đương nhiên…”
“Thế thì hiệp ước đã thành lập. Chúng tôi sẽ hoàn thành công việc của mình, mong cô cũng thực hiện nghĩa vụ của cô.”
Cuộc gọi đã ngắt, không cho Lý Vọng Khê hỏi nữa.
Tin nhắn mới lập tức đến, chính là một tài khoản ngân hàng, tên tài khoản là một cái tên có nội dung khá đặc biệt, “Meditation” (Thiền Định), vừa nhìn đã biết không phải bình thường.
Lý Vọng Khê do dự một lát, chưa chuyển khoản ngay.
“Làm sao thế?”
Vai Lý Vọng Khê bị vỗ một cái, cô ta giật mình, quay lại thì thấy động nghiệp của mình đã trở lại.
“À, không có gì…” Lý Vọng Khê ấp úng một lát, lắc lắc đầu.
“Ủa? Nhận được tin nhắn rồi? Mạng phục hồi rồi à?” Đồng nghiệp của Lý Vọng Khê nhìn thấy di động, lập tức mừng rỡ hỏi.
“Ừ…” Lý Vong Khê vẫn chưa hoàn hồn, lát sau định thần lại, mới lướt tìm nhật kí cuộc gọi khi nãy, gọi điện cho bạn trai.
Cô ta đang bồn chồn bất an, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chuông đổ được mấy tiếng thì có người bắt máy.
Lý Vọng Khê thở phào, buột miệng gọi tên bạn trai, nhưng lại nghe thấy tiếng đáp của người lạ liền giật bắn người.
“Cô là bạn gái của anh ta? Anh ta đã bị thương. Xe cấp cứu sắp đến rồi.” Đầu dây bên kia nói lớn.
Trong điện thoại còn có những tiếng gào khóc thảm thiết.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Lý Vọng Khê vừa run, vừa bất an hỏi.
“Có đánh nhau, khá là nguy hiểm. Cũng may đã được dẹp yên rồi. Điện thoại cũng phục hồi rồi, đã gọi xe cấp cứu.” Giọng điệu của người ở bên kia thoải mái, không căng thẳng lắm.
“Nhờ anh bảo bạn trai tôi nghe máy. Làm phiền anh.” Lý Vọng Khê sốt ruột nói.
“Ồ, cô đợi chút.”
Giọng nói chuyện ở đầu dây bên kia ngưng một lát, âm thanh quanh đó vẫn chưa biến mất.
Thoáng chốc, người nghe máy đã đổi thành giọng đàn ông thều thào, có thể nghe thấy tiếng cắn răng, tiếng thở hổn hển đầy nhọc nhằn của anh ta.
“Anh, bị chém một nhát… xe cấp cứu sắp tới rồi. Không sao.” Anh ta nói.
Mắt Lý Vọng Khê chợt cay sè, xác nhận đây là giọng của Chu Sướng.
“Không sao thật không? Anh đang ở đâu?”
“Không sao… xe cấp cứu đến rồi, em không cần…”
“Định đưa đến bệnh viện nào?”
“Không biết…”
“Thưa cô, hiện tại anh ấy đã không sao, nhưng nói chuyện vẫn rất khó khăn. Gần đây chỉ có một bệnh viên thuộc khu dân cư, chắc sẽ không đưa đến đó, cụ thể là ở đâu thì tôi cũng không rõ. Đợi lát nữa liên lạc với cô sau, được không?”
“Được, được ạ, cảm ơn anh. Phiền anh chăm sóc giùm một chút.”
“Không có gì, khỏi khách sáo. Lấy tài sản người ta, phải thay người ta giải quyết tai nạn chứ. Vẫn mong cô nhanh chóng chuyển tiền qua nhé.” Người đàn ông kia không hề đổi giọng, nói năng cũng bình tĩnh.
Lý Vọng Khê tựa như bị hắt một gáo nước lạnh, rùng mình một cái.
Không đợi Lý Vọng Khê đáp gì, cuộc gọi đã bị ngắt.
“Sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đồng nghiệp của Lý Vọng Khê lo lắng hỏi.
“Là A Sướng… Tôi phải chuyển tiền qua.” Mắt Lý Vọng Khê đã đỏ hoe, nén nước mắt, mở tài khoản ra, rồi mở phần mềm ngân hàng trên di động, định chuyển khoản.
Đồng nghiệp của Lý Vong Khê liếc nhìn, chau mày nói: “Có khi nào cô bị lừa không? Có phải điện thoại lừa đảo không?”
Lý Vọng Khê chỉ lắc đầu.
“Bây giờ đã gọi điện được rồi, cô nên hẹn bạn trai ra gặp mặt đi. Nếu gặp mặt thì cũng có thể nói chuyện rõ ràng.” Cô y tá ấy lại khuyên thêm đôi câu, nhưng không thể thẳng thừng ngăn cản hành động của Lý Vọng Khê.
Lý Vọng Khê đang rất căng thẳng, người run rẩy, động tác của ngón tay cũng không linh hoạt lắm.
Nhưng thao tác chuyển khoản thì không phức tạp.
Lý Vọng Khê bấm lên màn hình một lát, đã chuyển toàn bộ tiền đi.
Cô ta vẫn chưa an tâm, sau khi ngẫm nghĩ một lát thì lại chuyển tiền trong ví tiền trên mạng đến tài khoản của đối phương.
Đồng Nghiệp của Lý Vọng Khê nhìn thấy cảnh này cũng chỉ biết im lặng.
Lý Vọng Khê chuyển tiền xong đã nhẹ lòng đi đôi chút. Cô ta lại gọi cho bạn trai, nhưng không gọi được.
Lúc này, Lý Vọng Khê lại trở nên hoảng hốt.
Trong đầu cô ta hiện lên đủ dự đoán tồi tệ, khiến cô ta càng bồn chồn lo lắng hơn.
Trên máy tính trong quầy y tá lại hiện tín hiệu có bệnh nhân gọi.
Đồng nghiệp của Lý Vọng Khê liếc nhìn bộ dạng của cô ta, tự ghi nhớ số giường, rồi rời khỏi quầy ý tá.
Trong quầy chỉ còn lại một mình Lý Vọng Khê đang sốt ruột bất an, liên tục gọi đến số máy ấy, càng gọi càng sợ hãi.
Lý Vọng Khê không hề nhận ra, hành lang vốn có người đi lại, không biết tự bao giờ đã trở nên yên ắng. Những phòng bệnh xung quanh cũng yên tĩnh đến lạ thường.
Di động của Lý Vọng Khê đổ chuông, gọi đến là một chuỗi số, chứ không phải tên bạn trai của cô ta.
Tiếng nhạc chuông vang vọng trong tầng lầu, tựa như men theo dãy hành lang, vang đi rất xa.
Lý Vọng Khê hít thở sâu, nhấn phím nghe máy.
“Chào cô Lý. Người yêu của cô đã được cấp cứu, hiện đang được đưa đến chi nhánh số 2 của bệnh viện Nhân Tâm để tiếp nhận điều trị tiếp theo. Tình trạng của anh ta đã ổn định, không còn nguy hiểm đến tính mạng.” Giọng nữ ấy rất thân mật, không có chút quái lạ nào.
Lý Vọng Khê thở phào một hơi.
“Chúng tôi đã nhận được tài sản cô chuyển qua, tất cả hai khoản, gồm 13641 tệ 6 hào từ tài khoản có số đuôi là 2311 do cô đứng tên thuộc ngân hàng Dân Khánh và 5467 tệ 3 hào 2 xu từ ví điện tử do cô đứng tên. Chúng tôi tra được, dưới tên cô còn có gói đầu tư cố định trị giá 50610 tệ, một gói bảo hiểm thương mại 150 ngàn tệ và khoản dư 3 tệ 7 hào trong thẻ ngân hàng.”
Tâm trạng vốn đang bình tĩnh của Lý Vọng Khê lập tức căng thẳng trở lại: “Những khoản tiền ấy đến kỳ mới có thể…”
“Cô vui lòng nhanh chóng chuyển ba khoản tiền này đến tài khoản chúng tôi chỉ định. Cô còn mười phút.” Giọng nữ ấy không dừng lại để nghe Lý Vọng Khê nói, mà cứ tiếp tục nói.
Thông báo xong những tin này, cuộc gọi bị ngắt.
Lý Vọng Khê ngớ người, vội vàng gọi lại, nhưng không thể gọi được cho số ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.