Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1947: Áp lực




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hành động của tôi tựa như không bị hạn chế, linh hồn thỏa sức bay khắp núi.
Thế nhưng, không có người.
Trong phạm vi có thể nhìn thấy, đều không có người.
Cuối cùng tôi đã dừng lại ở miếu thần trong núi.
Xác mèo treo trong miếu đã biến mất, chỉ còn một căn nhà trống rỗng. Đoạn dây thừng ấy cũng không còn.
Không có máu, không có tàn sát.
Không có người.
Tôi cúi mặt nhìn miếu thần, cơn tức giận nôn nao lúc ban đầu dần dần đã chuyển thành chai lì.
“Phải phá giải thế nào?” Tôi khẽ hỏi.
“Diệp Thanh, phải phá giải thế nào? Phải làm sao để tìm lại năng lực của tôi? Hay là…” Tôi lầm bầm một mình.
Cái này mất cái kia xuất hiện.
Có lẽ một linh hồn khác đã chiếm ưu thế tuyệt đối. Nó có thể sử dụng toàn bộ năng lực của tôi, có thể thay1đổi quá khứ, tạo dựng lại hiện thực. Còn tôi thì chỉ sắm vai một kẻ quan sát.
Không, cả người quan sát mà tôi cũng không làm được.
Tôi không thấy được người.
Những sự vật này hoàn toàn vô nghĩa.
Nếu tôi hủy hoại miếu thần, hủy hoại sơn trang ở cách đây không xa, hủy hoại cả ngọn núi này, cũng không có ích gì.
Tôi không ảnh hưởng được người khác.
Thậm chí tôi cũng không thể khiến cho ngọn núi này sụp đổ, giết chết người ở đây. Cùng lắm là tôi khiến nó biết mất hoàn toàn, như chưa từng tồn tại.
“Tôi phải làm sao để cứu Cổ Mạch và Nam Cung Diệu? Tôi phải làm sao để thay đổi thế giới hiện thực?” Tôi nhắm mắt lại, thấy lòng mình quặn thắt.
Trong đau khổ, tôi chợt nghe thấy tiếng bước chân.
Tôi vô cùng mừng rỡ, mở mắt ra, nhưng chỉ8nhìn thấy bóng tối.
Tôi nhìn thấy bóng người, lát sau, khi đã quen với bóng tối, đôi mắt tôi mới thấy rõ hình dáng của người đó.
Đó là một người lạ, mặc áo blouse trắng của y tá.
“Anh tỉnh rồi à? Nhìn thấy tôi không? Anh tên gì?” Y tá hỏi, mở đèn trên đầu giường lên.
Tôi nheo mắt lại, nhận ra đúng là mình đang ở trong bệnh viện.
Đây không phải là cảnh mộng.
Ngực và cánh tay đều rất đau, hô hấp rất khó khăn. Mặt nạ ôxy khiến tôi hơi khó chịu.
Đối phương hỏi lại lần nữa, để xác nhận tôi đã tỉnh hay chưa.
Tôi nhọc nhằn lên tiếng đáp: “Đã xảy ra chuyện gì? Tôi bị sao vậy?”
“Anh bị sét đánh trúng.” Lúc nói câu này, vẻ mặt của y tá đầy phức tạp, ánh mắt cũng quái dị: “Ngực và cánh tay đều bị phỏng. Không sao,2đã không còn nguy hiểm đến tính mạng. Vết phỏng cũng không nặng lắm.”
Phỏng… sét…
Là luồng sét ấy?
Tôi nhớ đến Nam Cung Diệu, nỗi đau thắt ruột ấy lại lan rộng trong tôi.
Nam Cung Diệu chết không toàn thây, năng lực trong cảnh mộng lại bị khóa chết, không dùng được.
Tôi phải làm sao để cứu anh ta?
“Anh nghỉ ngơi đi. Đã cho anh dùng thuốc giảm đau, bây giờ không thể dùng được.” Y tá khuyên.
“Điện thoại.” Tôi nói thều thào.
Cùng với sự phục hồi của ý thức, đau đớn do bị phỏng mang lại trở nên rõ ràng hơn, nhưng những cơn đau này không thể át được nỗi trăn trở trong lòng tôi.
“Người nhà của anh vừa mới về. Sáng mai họ sẽ đến. Ở đây không được nuôi bệnh ban đêm.” Y tá nói.
Tôi thở hắt ra một hơi, kiên nhẫn nói tiếp: “Điện thoại. Điện thoại!”
Ý4tá đã thấy bực, nhưng nhìn đôi mắt của tôi thì không tiếp tục nói về quy tắc của bệnh viện nữa, mà thở dài: “Để tôi giúp anh liên lạc với người nhà của anh.”
“Không, không phải.” Tôi ngăn y tá lại: “Điện thoại… di động…”
Cảm giác đau rát đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng.
Bây giờ tôi mới biết khi ấy hứng chịu dư chấn của sét, mình đã bị thương nặng đến mức nào.
Tôi muốn dùng nặng lực để khiến bản thân hồi phục, nghịch chuyển thời gian của thân thể, nhưng không còn chút sức nào để dùng.
Y tá do dự một lát, bảo tôi chờ chút.
Cô ta chạy ra khỏi phòng bệnh, lát sau quay lại nói: “Người nhà của anh đã biết rồi, đang qua đây.”
Không phải… không phải cha mẹ và em gái… bây giờ…
“Anh ta bảo anh cứ yên tâm, đã liên lạc với một người tên là Ngô Linh.” Y tá chuyển lời.
Tôi ngừng giãy giụa.
Liên lạc với Ngô Linh? Thế thì không thể là cha mẹ và em gái được.
Đám Tí Còi đưa tôi đến bệnh viện, không báo cho cha mẹ tôi biết sao?
Vậy cũng tốt.
Tôi thở phào, cơ thể từ từ được thả lỏng, cảm giác đau dường như cũng đã giảm xuống.
“Anh cố gắng nghỉ ngơi đi.” Y tá dặn dò một câu, rồi rời khỏi phòng bệnh.
Tít… tít…
Vù… vù…
Trong phòng chỉ còn lại âm thanh của những thiết bị.
Tôi có thể nghe thấy âm thanh vận hành của máy thở và tiếng hít thở nặng nề của mình.
Trên ngực tựa như có thứ gì đè lên, khiến tôi không thở nổi.
Tôi khép hờ mắt lại, bảo mình phải giữ vững tỉnh táo.
Bất kể thế nào, cũng phải tìm cách giải quyết vấn đề năng lực không dùng được.
Có lẽ Ngô Linh biết được một chút biện pháp. Với điều kiện, Ngô Linh vẫn còn sống.
Tôi nhớ đến Cổ Mạch và Nam Cung Diệu, trong đầu vang vọng những lời nói của họ trước khi chết.
“Âm thanh của thế giới ấy, bây giờ tôi đã nghe rõ! Ở đó…”
“Cẩn thận với gia đình của tôi. Có thể họ đã…”
Lời trăn trối vẫn chưa được nói hết.
Tựa như có một bàn tay vô hình đã cắt đứt lời trăn trối sau cùng của họ.
Cổ Mạch đã nghe thấy gì? Âm thanh của thế giới tương lai? Nói cách khác… âm thanh của “tôi”?
Nam Cung Diệu bảo tôi cẩn thận với gia đình của anh ta. Tôi còn nhớ gia đình của anh ta là tập đoàn tài chính Tứ Hải. Em trai anh ta đã bị ác ma chiếm đoạt thể xác, đã chết từ lâu. Những người khác trong gia đình anh ta thì sao?
Tôi bảo mình phải suy nghĩ những vấn đề này, làm lơ sự thật hai người họ đã chết.
Nhưng tôi vẫn không thể tránh né, trong đầu không chỉ hồi tưởng lại lời trăn tối của họ, mà còn có lửa cháy rực và sét đánh.
Đường phố trống trải, gian phòng bay đầy tro tàn…
Tôi càng cảm thấy đau khổ.
Rõ ràng tôi đã cứu được họ, kéo họ ra khỏi cái chết ở thời điểm sớm hơn nữa.
Rõ ràng tôi đã cứu được họ…
Tôi lập tức liên tưởng đến Kim Hải Phong.
Người của Thanh Diệp đã cứu được chị ta, tôi đã cứu được chị ta, sự tình vốn đã chuyển hướng tốt đẹp…
Tôi còn cứu được Lữ Xảo Lam và gấu của cô ấy.
Nhưng họ đều đã chết…
Đây là gì?
Số mệnh?
Không, không thể là số mệnh.
Ông Trời đã chết rồi!
Không còn ai điều khiến số mệnh của chúng tôi nữa!
“Hai mươi năm trước, tao đã chiếm cái thể xác này. Nói chính xác hơn, là hai mươi hai năm trước.”
Tiếng nói của Nam Thiên vang vọng trong đầu tôi.
Hai mươi hai năm trước… gần trùng với thời điểm phòng nghiên cứu hiện tượng quái dị thành lập.
Diệp Thanh rời khỏi đội ngũ chuyên gia, tìm được Lưu Miểu, Ngô Linh, Nam Cung Diệu và Cổ Mạch, thành lập Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp.
Lúc đó, hồn ma đã nhắm đến Nam Cung Diệu, thay thế em trai Nam Cung Diệu.
Chúng… đã nhìn thấy tương lai trước.
Chúng cũng đến từ tương lai!
Tôi nghiến răng, có cảm tưởng một nửa thân thể vẫn đang nóng rát, một nửa thân thể còn lại tựa như chìm vào hố băng.
Mọi chuyện đều đã được tính toán sẵn.
Nếu vậy, tại sao bây giờ mới ra tay?
Hai mươi hai năm trước… chúng đang đợi gì?
Đợi thế giới này biến thành bộ dạng quỷ quái như bây giờ à?
Đang đợi… tôi?
Tôi mở to mắt, nhìn đèn đầu giường vẫn đang sáng.
Mắt tôi nhanh chóng bị hoa đi.
Lần này tôi cảm thấy sự chân thực khi có một bàn tay vô hình đang siết chặt cổ tôi, khiến tôi ngạt thở.
Tôi không thể chạy, vùng vẫy cũng không được.
Trước mắt tôi cứ ẩn hiện bức tường mà Thu Tử Dương đã cho tôi nhìn thấy.
Tất cả mọi người đều chết…
Tất cả mọi người sẽ chết…
Lạch cạch.
Cửa phòng bệnh được mở ra.
Tôi đảo mắt, liếc nhìn cửa phòng.
Trần Hiểu Khâu vào phòng, trở tay đóng cửa lại, từng bước đi về phía tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.