Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 194: Giới hạn của năng lực




Người khiến tôi phát hiện ra năng lực đặc biệt của mình và còn biết được giấc mơ của tôi có thể ảnh hưởng đến hiện thực đời sống chính là người bị Sở Nhuận giết chết ở Học viện Hí kịch – Trương San Mai. Lúc đó Trương San Mai đã trở thành hồn ma rồi, những gì mà tôi có thể làm được cũng chỉ là cầu siêu cho cô ta. Tuy rằng chuyện này cũng có tác động đến hiện thực cuộc sống nhưng đối với những người còn sống mà nói thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì nghiêm trọng cả. Chuyện mà có ảnh hưởng đến những người còn sống trong hiện thực là câu chuyện của đội trưởng Vạn. Những gì tôi thấy được trong giấc mơ có chút khác so với những gì mà đội trưởng Vạn gặp phải, dường như là giấc mơ của tôi đã tác động đến hiện thực và làm thay đổi nó. Sự thay đổi này không phải là thay đổi hoàn toàn mà chỉ là có chút khác so với lúc ban đầu.
Còn chuyện xảy ra ở trường trung học số Mười Tám thì lại rất khó để mà xác định chắc chắn. Tôi bị hôn mê, sau đó tôi đã mơ một giấc mơ kì lạ, có lẽ giấc mơ của tôi ít nhiều gì cũng sẽ tác động đến Khương Vĩnh Ninh và Trương Tuyết.
Còn về chuyện cứu Cổ Mạch thì giống như nhờ vào giấc mơ, dựa vào quá khứ làm điểm trung chuyển, đưa anh ta ra khỏi không gian quái dị do hồn ma Christina tạo ra. Cái này chắc cũng không tính là thay đổi quá khứ làm ảnh hưởng đến hiện tại và tương lai nhỉ?
Trần Hiểu Khâu có nhắc đến năng lực đặc biệt của tôi, tôi cũng từng nghĩ đến rằng có lẽ tôi có thể nhờ vào những giấc mơ kì lạ đó để thay đổi hiện thực đời sống. Nhưng sự thật là tôi vẫn chưa có đủ khả năng để làm được việc này. Tôi cũng cảm thấy là năng lực của tôi sẽ không thể mạnh như vậy.
Chúng tôi đâu phải đang đóng một bộ phim về đề tài siêu anh hùng đâu. Cho dù có là đang đóng một bộ phim về đề tài siêu anh hùng đi chăng nữa thì cũng đâu có siêu anh hùng nào có thể làm được những chuyện như vậy. Những bộ phim về đề tài siêu anh hùng thường sẽ có một cái kết hợp lí và logic. Cũng như lúc nãy Quách Ngọc Khiết từng nói rằng, “thay đổi” là nguyên do của “hiện tại”, “thay đổi” là nguyên nhân hình thành nên “hiện tại”. Hoặc có thể là những kẻ phản diện sẽ là người muốn thay đổi quá khứ và chắc chắn rằng những kẻ phản diện đó sẽ bị nhân vật chính tiêu diệt, kế hoạch thay đổi quá khứ sẽ bị phá sản hoàn toàn.
Huyền Thanh Chân Nhân và Cổ Mạch không lí nào lại chỉ vì nguyên nhân này mà không chịu kể cho tôi nghe những bí mật đó. Bản thân họ là chuyên gia và cũng là người từng trải, họ chắc chắn đã biết rõ giới hạn của năng lực đặc biệt đó của tôi. Nếu vậy thì đúng như những gì Cổ Mạch đã nói, những bí mật đó không thể tiết lộ ra ngoài được, nếu không thì mọi người đều sẽ gặp phải nguy hiểm. Điều này làm tôi liên tưởng đến những thế lực đen tối nào đó, chỉ cần chúng ta khẽ gọi tên thì đã có thể triệu hồi được nó, hay là...
Tôi còn nghĩ ra một khả năng khác nữa, khả năng ấy làm tôi ngây ngẩn cả người.
Tí Còi khẽ vỗ vào lưng tôi và hỏi: “Anh Kỳ, anh sao vậy?”
Lúc này tôi mới phát hiện tay chân tôi đều đang run, may mà tôi đang ngồi trên ghế, chứ không chắc sẽ ngã quỵ xuống đất mất.
Trần Hiểu Khâu quay sang hỏi tôi: “Lâm Kỳ, anh đã nghĩ ra được gì sao?” Ánh mắt cô ấy nhìn tôi khá là bình tĩnh, không chút gợn sóng, dường như cô ấy có thể nhìn ra được những gì mà tôi đang nghĩ thầm trong lòng vậy.
Tôi chỉ đành cười một cách miễn cưỡng.
Tôi nghĩ ra được gì sao? Tôi có thể nghĩ ra được gì chứ?
Nếu như có một ngày nào đó mà những giấc mơ của tôi có thể tác động đến quá khứ, ảnh hưởng đến hiện thực đời sống thì đó chắc chắn không phải là một tin tốt lành gì cả. Tôi không muốn làm siêu anh hùng và tôi lại càng không muốn đóng vai phản diện tà ác bị nhân vật chính tiêu diệt.
Quách Ngọc Khiết nói rất đúng, nếu thật sự có thể thay đổi quá khứ thì ai dám chắc rằng sau khi thay đổi quá khứ thì “hiện tại” sẽ trở nên tốt đẹp hơn chứ?
Tôi không có lòng tin vào khả năng của mình, vả lại tôi cũng không cảm thấy “hiện tại” như vậy có gì là không tốt cả. Suy cho cùng thì tôi có cảm kích những người của Thanh Diệp, cũng có tò mò về bọn họ, nhưng bọn họ tuyệt nhiên không phải là những người quan trọng nhất trong cuộc sống của tôi. Nếu đổi ngược lại là người nhà tôi xảy ra chuyện hoặc bọn Tí Còi, Gã Béo gặp phải bất trắc gì đó, tôi chắc chắn sẽ quyết định thay đổi quá khứ mà không cần phải suy nghĩ, đắn đo gì cả.
Tí Còi an ủi tôi: “Anh Kỳ, anh cũng đừng nên suy nghĩ nhiều quá nữa. Dù cho trời có sập xuống đi chăng nữa thì cũng có những người khác chống đỡ mà. Huyền Thanh Chân Nhân tài giỏi như vậy, những chuyện này hãy cứ để ông ấy suy nghĩ, đắn đo đi.”
Nghĩ kĩ lại thì những lời này của Tí Còi cũng khá là có lí đấy chứ. Bây giờ người nên buồn phiền, điên đầu vì chuyện này phải là Huyền Thanh Chân Nhân và Cổ Mạch. Bọn họ còn không buồn phiền thì tôi đây buồn phiền cái gì chứ?
Nghĩ đến đây, tôi bỗng liên tưởng đến một câu nói khá là thông dụng, đó là “Hoàng đế không vội, thái giám lại gấp”. Tuy tôi không ngại cho bọn họ đóng vai hoàng đế nhưng bản thân tôi không thích vai thái giám chút nào.
Tuy Tí Còi đã bảo tôi đừng suy nghĩ quá nhiều nhưng tôi làm không được. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ những biểu hiện của Diệp Thanh trong sự kiện “Giọng ca của Thiên Thần”. Nếu bản thân tôi bị cuốn vào đó và phát hiện tình hình của bản thân khá là giống với ông Neal Sterling ở trong sự kiện ấy thì tôi chắc chắn sẽ không thể đứng ở góc độ của Thanh Diệp mà xem xét chuyện này. Ai biết được Diệp Thanh có khi nào sẽ dùng những thủ đoạn đối phó với Neal Sterling để đối phó với tôi không?
Quách Ngọc Khiết cũng tiến đến an ủi tôi: “Những chuyện này đều không tới lượt chúng ta lo lắng đâu. Cái chúng ta nên quan tâm là cuộc sống hằng ngày đây này. Công việc hằng ngày chúng ta còn chưa lo xong thì lấy đâu ra hơi sức để lo những chuyện kia nữa chứ?” Vừa nói cô ấy vừa đưa tay định vỗ vai tôi, còn tôi thì cố gắng né bàn tay ấy.
Quách Ngọc Khiết cũng không thèm để ý động tác né tránh của tôi, cô ấy nói tiếp: “Em cảm thấy cuộc sống hằng ngày quan trọng hơn cả việc quan tâm đến những hồn ma kia. Các anh suy nghĩ thử xem, nếu công tác giải toả di dời bị ngưng trệ thì sẽ có ảnh hưởng gì đến chúng ta?”
Đây quả là một câu hỏi hay.
Nếu chuyện của Diệp Thanh chưa giải quyết ổn thoả thì thôn Sáu Công Nông sẽ không thể giải toả được. Năm người chúng tôi đều tin vào bản lĩnh của Diệp Thanh.
“Lúc đó thì chắc cũng đến thời hạn cuối để giải toả rồi nhỉ? Cũng giống như những nơi khác vậy, chính phủ chỉ đành chừa lại căn nhà đó. Và có lẽ vì vậy mà thành tích của năm người chúng ta sẽ không được tốt lắm đâu.” Tí Còi trông khá là lo lắng về chuyện này. Cậu ta nói tiếp: “Thành tích không tốt thì sẽ ảnh hưởng đến tương lai của chúng ta đấy.”
Nghe xong những lời này của Tí Còi, Quách Ngọc Khiết khá là ngạc nhiên: “Từ khi nào mà anh bắt đầu nghĩ đến chuyện này vậy? Sao trước đây em không hề hay biết gì cả nhỉ?”
Tí Còi nói tiếp: “Ai lại không quan tâm đến tương lai của mình chứ? Nếu thành tích tốt thì có thể thăng quan tiến chức, còn có thể tăng tiền lương nữa, ai lại không thích cơ chứ?”
Gã Béo lên tiếng: “Có lẽ đến lúc đó thì Phòng Giải toả Di dời chúng ta sẽ giải tán. Mỗi người chúng ta đều trở về đơn vị cũ của mình để mà làm việc tiếp.”
Sự xuất hiện và tồn tại của Phòng Giải toả Di dời chỉ mang tính tạm thời thôi. Phòng Giải toả Di dời chuyên phụ trách các hạng mục giải toả, những nhân viên làm việc ở Phòng Giải toả Di dời đều được điều động từ các bộ phận khác trong cơ quan. Đợi đến khi hạng mục giải toả hoàn thành thì Phòng Giải toả Di dời chắc chắn sẽ phải giải tán, những nhân viên đó lại quay về với đơn vị cũ của mình để tiếp tục làm việc và đương nhiên cũng có những người vì thành tích tốt nên sẽ được điều đến đơn vị khác. Cả năm người chúng tôi đều không có làm việc bên bộ phận kĩ thuật. Không giống với những người làm việc bên các phòng nghiên cứu thì đều cần kiến thức chuyên môn nên bọn họ thường chỉ bị điều động qua lại giữa các phòng nghiên cứu thôi. Có lẽ năm người chúng tôi sẽ bị điều đến đơn vị khác để làm việc. Chúng tôi đều có thể dễ dàng đoán được Trần Hiểu Khâu sẽ được điều đến đơn vị nào. Dựa vào gia thế nhà họ Trần, tuy cô ấy sẽ không được điều đến làm việc ở những đơn vị yêu cầu kiến thức chuyên môn sâu rộng, nhưng công việc ở những đơn vị khác thì cô ấy đều có thể đảm nhiệm được cả.
Gã Béo lại nói tiếp: “Có khi chưa cần đợi đến thời hạn giải toả thì Phòng Giải toả Di dời chúng ta đã phải giải tán rồi.”
Câu nói này của Gã Béo khiến cho không khí trong phòng làm việc bỗng chốc trở nên nặng nề.
Có vẻ như dù có ra sao thì Thanh Diệp vẫn phải giết chết một vài người mới được.
Tí Còi khẽ chau mày: “Anh Kỳ, anh hãy thử nói với anh ta xem sao. Chúng ta sẽ liệt kê danh sách rồi đưa cho anh ta. Nếu vậy thì anh ta chỉ ra tay giết những kẻ xấu, những cán bộ tham ô thôi.”
Tôi lườm cậu ta: “Cậu không cần phải nhờ tôi nói với anh ta đâu. Chính cậu hãy tự liệt kê danh sách rồi sau đó để trong văn phòng của Diệp Thanh, anh ta chắc chắn sẽ xem qua danh sách đó.”
Nghe xong Tí Còi khẽ rụt cổ lại.
Tôi không muốn làm chuyện như vậy. Tí Còi cũng chỉ đang nói đùa thôi, chứ chúng tôi không có can đảm và cũng không ác đến nỗi có thể làm ra những chuyện như là thuê sát thủ để giết ai đó hoặc là mua chuộc hồn ma để nó giết người. Tôi bỗng nghĩ đến sự kiện “Ngôi nhà ma”, tôi không muốn có kết cục giống như Tiêu Húc Nhật trong sự kiện đó đâu.
Quãng thời gian nghỉ giữa giờ thường sẽ trôi qua rất mau. Chúng tôi đã mất niềm tin vào việc chúng tôi có thể giải toả được thôn Sáu Công Nông, vì vậy mà thái độ làm việc của chúng tôi cũng không còn tích cực như trước đây. Ngay cả Trần Hiểu Khâu cũng bị chúng tôi dạy hư rồi, cô ấy không còn siêng năng như xưa nữa, cô ấy cũng thường xuyên tham gia vào những cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Lúc tan ca, Quách Ngọc Khiết có nhận được một cuộc điện thoại được gọi đến từ Trịnh Hân Hân. Từ sau chuyện của ông Vương, Quách Ngọc Khiết và Trịnh Hân Hân đã trở thành đôi bạn thân với nhau. Về chuyện thi thể của ông Vương, Trịnh Hân Hân không hề nghĩ đến nguyên nhân làm gia tăng tốc độ thối rữa của cái xác là do những hiện tượng quái dị gây ra. Cô ấy cũng như những pháp y kia, chỉ nghĩ là do thi thể nhiễm phải loại khuẩn nào đó làm gia tăng tốc độ thối rữa của cái xác.
Trịnh Hân Hân rủ Quách Ngọc Khiết cùng đi ăn cơm. Nhìn vẻ mặt lúc đó của Quách Ngọc Khiết, có vẻ như bên phía Trịnh Hân Hân đã gặp phải vấn đề gì đó nan giải.
Tí Còi lên tiếng hỏi Quách Ngọc Khiết.
Quách Ngọc Khiết đáp: “Cô ấy đang gặp phải chút vấn đề trong công việc, có một bệnh nhân bệnh nặng, chữa hoài cũng không khỏi được.”
Tí Còi bỗng nói: “Cô ấy làm việc ở bên Cục Cảnh sát mà nhỉ? Gan dạ thật đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.