Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1902: Ngôi sao lớn (7)




Toàn cầu, tất cả mọi người.
Hai từ này khiến tôi tái mặt.
“Không thể ngăn lại rồi sao?” Tôi nhọc nhằn hỏi.
Khi nói, bên tai tôi vẫn còn tiếng hát của Christina.
Tiếng hát du dương uyển chuyển, nếu là tình huống khác, chắc chắn tôi sẽ thưởng thức trọn vẹn. Nhưng tôi trong lúc này thì không hề có nổi tâm trạng ấy.
Ngô1Linh im lặng lắc đầu.
Đầu dây bên kia, Nam Cung Diệu cũng đang im lặng.
“Cô ta muốn hát bao lâu?” Quách Ngọc Khiết hỏi: “Mấy bài?”
Đoạn cuối của một bài hát đã kết thúc, giọng hát của Christina đã dừng lại.
“Kết thúc rồi?” Quách Ngọc Khiết kinh ngạc nói.
Một bài hát tầm khoảng bốn năm phút, có lẽ ngắn hơn một chút.
Chỉ8là nếu ở thời điểm này thì…
Tôi vừa nghĩ như thế liền nghe thấy tiếng hát của Christina lại vang lên.
“Lẽ nào là thời gian của một live show? Lúc cô ta chết là buổi biểu diễn giáng sinh, đúng ra đâu có lâu như thế?” Quách Ngọc Khiết lo lắng hỏi.
E là không chỉ vậy.
Tôi nghĩ đến những lời càu nhàu2trong ấm ức của Christina ở trong dị không, liền có dự cảm rất không tốt.
Cô ta muốn được hát, còn dồn nén lâu như thế, không chừng sẽ hát lại một lượt mọi bài hát của mình, có khả năng còn hát những bài của ca sĩ khác, lặp lại những bài mình thích, cũng là chuyện có khả năng.
Cô ta4đã biến thành một loại tồn tại tựa như trò nói thật hay mạo hiểm, nếu không ai ngăn cản, vậy có thể sẽ hát mãi như thế. Cô ta muốn dừng thì dừng, muốn hát thì có thể cất giọng.
Cứ thế mãi cũng thôi đi, dù sao cô ta không làm hại con người, chỉ muốn hát mà thôi.
Nhưng tiếng hát này đã ngầm cho thấy sự tồn tại của quái dị, hơn nữa đã báo cho cả thể giới biết sự tồn tại của quái dị.
Như Ngô Linh từng nói, tình huống tồi tệ nhất đã xuất hiện.
Tôi quay qua nhìn hồn ma duy nhất trong phòng.
Hàn Vân đang chau mày nhăn trán, vẻ mặt rất bực dọc.
“Em… sức mạnh tăng lên rồi?” Tôi hỏi Hàn Vân.
Hàn Vân trợn mắt: “Tự anh không biết nhìn sao? Anh cảm thấy tôi đã mạnh lên à?”
Hình như không có.
Có điều, âm khí tôi cảm nhận được thì đang mạnh lên.
Đây là âm khí của Christina. Âm khí của cô ta đang trở nên mạnh hơn.
Âm khí vốn dĩ gần như không thể cảm nhận thấy, đang hiển lộ sự tồn tại của mình.
Tiếng hát của Christina cũng đang thay đổi, rõ ràng hơn, vang hơn.
Cô ta đã hát xong một bài nữa. Hai bài mà tôi đã nghe đều có giai điệu trữ tình và du dương, cũng đều hát opera, sau khi yên lặng vài giây, tiếng nhạc dạo lại vang lên.
Có vẻ thực sự muốn mở một live show rồi.
Như vậy thì càng không thể che giấu.
“Bỏ cuộc đi. Hết cứu rồi.” Hàn Vân đột nhiên nói.
Trong phòng không có ai tiếp lời.
Hàn Vân đột ngột biến mất, vứt lại câu nói ấy xong liền mất dạng.
Quách Ngọc Khiết quay qua, nhìn quanh: “Chẳng lẽ không có cách nào ư?”
“Đã hết cách rồi.” Ngô Linh đưa ra câu trả lời.
Vẻ mặt cô ấy đang rất đăm chiêu, lúc nói thì giọng điệu cũng vẫn coi như là còn bình tĩnh.
“Nên suy nghĩ xem xử lý hậu quả như thế nào.” Ngô Linh vừa nói vừa đứng dậy.
Xử lý hậu quả?
Cả thế giới đều đã biết có ma, ma quấy rối, phải xử lý hậu quả như thế nào?
Đồng loạt phổ cập kiến thức cho tất cả mọi người về một thế giới mới?
Ngô Linh ra khỏi phòng, Lưu Miểu cũng đã đi theo.
Quách Ngọc Khiết nhìn qua tôi.
“Như Ngô Linh đã nói, hết cách rồi. Việc bây giờ có thể làm chỉ là xử lý hậu quả. Chuyện này cũng không phải chuyện mấy người chúng ta làm nổi.” Tôi gượng cười.
Muốn xử lý hậu quả, chỉ có thể để cho chính quyền ra mặt, hơn nữa còn là chính quyền các nước trên thế giới ra mặt, công bố những chuyện được giữ bí mật trong quá khứ. Có lẽ, có chính phủ còn chưa hề hay biết những chuyện này, nên lần này cũng sẽ bị sốc về thế giới quan.
Sẽ thế nào đây?
Tôi không tưởng tượng nổi.
Từ trước đến nay, mọi điều chúng tôi làm, chúng tôi hi vọng, đều là để tránh cho chuyện như thế xảy ra.
Quách Ngọc Khiết trầm ngâm một lát, khuyên: “Anh hôn mê đã rất lâu, ăn chút gì đó trước đi, nghỉ ngơi một tí.”
Cô ấy nói, tôi mới cảm thấy đói.
Quách Ngọc Khiết lấy bánh bao và nước từ trong túi ni lông đặt trên bàn ra.
Tôi ăn mà không biết đây là bữa trưa hay bữa tối, lòng dạ để ở đâu đâu.
Tôi thấy Quách Ngọc Khiết ở bên cạnh cũng đang thẫn thờ.
Di động của hai người bọn tôi gần như đổ chuông cùng một lúc.
Là nhóm Tí Còi gọi đến.
Tôi định thần lại, nhớ ra phạm vi “mọi người trên toàn thế giới” cũng bao gồm cả người thân và bạn bè của chúng tôi.
“Anh Kỳ!” Tí Còi kích động kêu một tiếng, rồi im lặng.
“Thất bại rồi.” Tôi thẳng thắn nói.
Tôi đã chấp nhận kết cục này rồi.
“Thế… tiếp đến phải làm sao đây?” Tí Còi lắp bắp hỏi.
Tôi lặp lại mấy câu nói của Ngô Linh.
“Không liên quan gì đến chúng ta chứ?” Tí Còi suy nghĩ giống tôi, cũng nhận thấy chuyện này không nằm trong phạm vi xử lý của cá nhân.
“Bên trên sẽ làm gì?” Tôi hỏi.
Giọng của Trần Hiểu Khâu từ đầu dây bên kia vang lên: “Vẫn chưa rõ. Chuyện vừa mới xảy ra, vẫn chỉ trong giai đoạn manh nha. Bên trên có chuẩn bị từ lâu, nhưng không ngờ lại dùng cách thức như vậy… quá đột ngột. Về hình thức cũng rất tế nhị.”
“Trên mạng đã tưng bừng cả lên rồi.” Tí Còi chen vào: “Tình huống tương đối tốt là cô Christina ấy chỉ hát, không tấn công con người. Cho nên… kể ra vẫn ổn nhỉ. Người cảm thấy mới lạ chiếm phần nhiều hơn, người hoang mang lại khá ít. Đại khái là vậy.”
“Đây cũng có thể xem là tin tốt.” Tôi thở hắt một hơi.
“Đối với chính phủ thì không. Trong các phương án của chính phủ, chắc là không bao gồm tình huống như vậy.” Trần Hiểu Khâu thở dài.
Tôi sửng sốt và cũng nhận ra vấn đề nằm ở chỗ nào.
Trước đây, mọi sự kiện quái dị đều có tính công kích. Một số sự kiện đã bị lấp liếm mất. Ví dụ như vụ nói thật hay mạo hiểm, người bị hại ở khắp toàn cầu, số lượng không ít, nhưng đối với phần lớn mọi người thì đây chỉ là truyền thuyết đô thị không đáng tin, có nhiều người thậm chí còn không biết có chuyện này xảy ra.
Dự án do chính phủ các nước đề ra chắc là cũng chỉ nhắm vào những chuyện kiểu đó.
Nếu ma quỷ hiện hình, nhưng không tấn công con người, quần chúng bình thường sẽ có thái độ thế nào?
Có lẽ sẽ như Tí Còi đã nói, cảm thấy mới lạ chiếm phần đông hơn. Nhận định của đám đông sẽ không thống nhất. Người bi quan sẽ cho rằng ma quỷ sớm muộn gì cũng sẽ tấn công con người, đứng ở phía đối lập với người sống; người lạc quan, không chừng còn ảo tưởng rằng cầu nối trong các câu chuyện quái dị hài hước, ấm áp sẽ xuất hiện ngay tại bản thân mình, để mình có thể giao tiếp với người chết, trở thành bạn bè. Người cực đoan hơn sẽ muốn mình biến thành ma cũng không biết chừng.
Ả fan cuồng của Nam Thiên không phải đã tự giết mình, để bản thân biến thành ma, thình lình tấn công Cố Nhan đó sao?
Suy nghĩ không thống nhất thì không thể hình thành một ý thức thống nhất, không thể tạo ra linh hồn, không thể sinh ra sức mạnh.
Ý niệm hỗn tạp như thế sẽ ảnh hưởng như thế nào đến ma?
Tôi nhớ đến Hàn Vân đã không tăng cường thực lực.
Có phải chính vì như vậy nên thực lực của Hàn Vân không được tăng cường mà chỉ có mỗi mình Christina là được nâng cao thực lực?
Vậy… chắc có thể xem như là một tin tốt nhỉ…
Tuy tất cả mọi người đều lo sợ, chán ghét, có khả năng sẽ sinh ra một loại sức mạnh bài trừ sự vật quái dị, nhưng ý niệm này cũng có khả năng sẽ gia tăng sức mạnh cho sự vật quái dị.
Cũng chính vì vậy, chính phủ lại rơi vào khó xử. Bên trên e là vẫn chưa thống nhất ý kiến. Tình huống này lại tương tự với tình hình hiện tại.
“Cô ta muốn hát bao lâu?” Tí Còi đột nhiên hỏi.
“Không biết.” Tôi cảm thấy bất lực.
Lại một bài hát nữa kết thúc.
Tôi tranh thủ khoảng trống này, trong lòng thầm gọi Christina, hỏi câu hỏi ấy.
Câu hỏi như kim chìm đáy bể.
Christina vẫn không đoái hoài đến tôi.
Nhạc lại vang lên, lần này là vũ khúc sôi động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.