Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1868: Căn nguyên




Đây là một con quái vật dị dạng, khiến tôi không khỏi liên tưởng tới kí ức mà mấy lần trước tiếp nhận được.
Lẽ nào, đây lại là một hồn ma biến thành quái vật sau khi chết?
Lúc tôi đang suy nghĩ thì tay đã thả ra.
Con chó tồn tại với hình thái này nên hoạt động rất bất tiện. Nó cũng không thích ứng với1cơ thể như vậy, chỉ có thể chống nửa thân trên của mình lên, còn phần thân thể thuộc trẻ con kia thì vẫn nằm trên đất.
“Hồi nãy chúng ta nhìn thấy có phải như thế này đâu.” Quách Ngọc Khiết nói.
Mấy lần trước chúng tôi đã nhìn thấy con chó to đơn thuần, chứ không hề có thân thể dị dạng như vậy.
Tiếng rên rỉ8của con chó tựa như đang cực kỳ ấm ức, xoay đầu lại nhìn thân thể của mình. Nó không biết nói, cũng không có IQ cao như tụi gấu Teddy, chỉ biết ấm ức rên rỉ.
Ngô Linh kiểm tra thân thể con chó một lát. Hai đoạn thân thể gắn liền với nhau, ở giữa không có vết chắp vá, cứ như một cơ thể2hoàn chỉnh, vốn đã là như vậy.
Làm được chuyện này chỉ có thể là ma.
Tôi đã cảm nhận được âm khí trên người con chó, nó chỉ có một loại âm khí và trong căn nhà này cũng chỉ có loại âm khí đó.
Điều này khiến tôi nghi ngờ chuyện trước mắt chỉ là một âm mưu. Có lẽ, Lina đang dùng cách này để đưa4chúng tôi vào bẫy. Cũng có thể là con ma khác… tôi không chắc lắm, do âm khí thì không thể làm giả. Ở đây đích xác là đang tồn tại một con ma khác, hiện giờ chúng tôi vẫn chưa biết nó có quan hệ gì với Lina không.
Lina có thể giết chết ma vương đồ chơi để mình lên thế chỗ, nói không chừng cũng có một con ma muốn giết Lina, để thay đổi “triều đại” lần nữa.
Tôi nghĩ đến đây, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng.
“Chúng ta vẫn phải đi tìm thị trấn Morris, tìm mộ của Lina!” Tôi nói.
Lina cũng phải hủy hoại thi thể của ma vương, mới tiêu diệt được ma vương triệt để. Nếu tìm được thi thể của Lina, không chừng chúng tôi cũng có thể dùng cách tương tự để tiêu diệt Lina.
“Không có ở đây.” Hàn Vân đột nhiên lên tiếng: “Vừa rồi chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Không gian chỗ này rất quái lạ. Này, chỗ này đã xảy ra chuyện gì?” Hàn Vân hỏi con chó.
Con chó ngẩng lên nhìn Hàn Vân, thè lưỡi ra thở.
“Chó đần, hiểu tao nói gì không hả?” Hàn Vân nổi cáu.
Con chó nhìn Hàn Vân, rồi nhìn qua chiếc giường trẻ sơ sinh.
Chiếc giường vẫn đang ướt máu, chẳng có ảo ảnh mới nào xuất hiện thêm.
“Ở đây?” Hàn Vân ngờ vực bay đến bên trên chiếc giường, khom người đưa tay đến sờ thử nệm giường.
Tôi chỉ nhìn thấy xung quanh đã xuất hiện một lớp sương mù đỏ như máu, tựa như máu trên giường đang bốc hơi.
Tiếng khóc trẻ con lại vang lên.
Trước mắt tôi đã xuất hiện ảo ảnh.
Tôi nhìn thấy một đứa bé trên chiếc giường sơ sinh, đó là một đứa trẻ sơ sinh, có vẻ chưa chào đời được bao lâu. Nó nằm khóc trên giường. Đồ chơi chuông gió treo bên trên dơ bẩn, còn bị hư hỏng, khác với ảo ảnh trước đó.
Chẳng mấy chốc đã có người vào phòng, bực dọc chửi bới.
Đó là một cô gái còn trẻ.
Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là sinh con lúc chưa kết hôn, một bà mẹ thiếu nữ. Nhưng cô gái đó sau khi cất giọng lanh lảnh chửi bới thì ngay tiếp theo đã có một người phụ nữ lớn hơn một chút đi vào. Người phụ nữ này tầm ba mươi tuổi, mặt mày hốc hác, bồng đứa bé lên, vừa vỗ vỗ lưng vừa dỗ con.
Cô gái vẫn còn chửi, chẳng lâu sau thì hai người bắt đầu cãi lộn.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng bên cạnh bị đóng sầm lại.
Dưới lầu còn có tiếng quát tháo vang lên, có một người phụ nữ lớn tuổi hơn nữa đang ở dưới chửi với lên trên.
Giọng đàn ông chen vào, cũng la mắng quát tháo.
Cả nhà cãi nhau ỏm tỏi.
Tôi nghe thấy tiếng chó sủa ở bên ngoài căn nhà, tiếng chó sủa nhanh chóng biến thành tiếng rên ăng ẳng.
Tiếng ồn cuối cùng đã chấm dứt.
Cuộc cãi vã kết thúc, ảo ảnh trong gian phòng cũng đã có biến đổi.
Tôi nhìn thấy đứa bé lại quay về trong giường trẻ sơ sinh. Trong giường lan ra một thứ mùi khó chịu. Đứa trẻ đã ị bên trong, dính đầy lên bỉm và ra giường.
Cô gái đó lại đi vào, lần này cô gái đó đang đeo ba lô. Vừa vào, cô ta ném ba lô lên giường trên rồi lập tức bịt mũi lại.
Cô ta chạy ra ngoài, đập cửa phòng bên cạnh, sau khi chửi um mấy tiếng thì quay lại.
Cô ta gớm ghiếc nhìn chằm chằm đứa bé trong giường, chợt thấy đứa bé thức giấc, miệng mếu máo, rồi khóc ầm lên.
Cô gái càng tỏ vẻ chán ghét hơn, chau gắt chân mày lại. Cô ta xoay đầu qua tìm kiếm, rồi lại nhìn chiếc giường trẻ sơ sinh. Cô ta liếc mắt lên nhìn chùm đồ chơi đang treo trên giường. Cô ta cầm lấy đồ chơi, giật xuống một con lợn con màu hồng nhạt, nhét nó vào miệng đứa bé.
Tôi giật mình, chợt nghe thấy tiếng khóc của đứa bé trở nên nặng nề, mắc kẹt trong cuống họng.
Đứa bé bắt đầu giãy giụa.
Cô gái hình như cũng bắt đầu phát hoảng, nhận ra mình đã làm gì. Cô ta chụp lấy ba lô trên giường, chạy ra ngoài.
Ba lô cô ta đang đeo móc phải khung hình treo trên tường. Cô ta chẳng dừng lại, để mặc cho khung hình rớt vỡ sau lưng mình.
Mặt đứa bé đã tím tái vì ngạt thở.
Nó ho sặc mấy cái, cựa quậy cái đầu, nôn được con lợn con trong miệng ra. Có điều, cổ con lợn con đã đứt, bông vải bên trong đã mất một khoảng.
Đứa bé vẫn còn giãy giụa, nhưng tiếng khóc thì đã tắt lịm.
Chẳng lâu sau, nó đã bất động, tắt thở.
Mùi lạ trong căn phòng đang lan ra, hồi lâu sau, tôi mới nhìn thấy người phụ nữ có vẻ là mẹ của đứa bé đi vào. Cô ta đờ đẫn ôm con lên, lát sau mới nhận ra sự bất thường.
Biểu cảm của cô ta chỉ có kinh ngạc, chứ không đau khổ.
Tôi trông thấy cô ta bế con đi xuống lầu.
Hình như tôi chỉ có thể nhìn thấy mỗi cảnh tượng của gian phòng, chỉ có thể đứng trong phòng nhìn những nơi khác.
Tôi đến cửa sổ, nhìn thấy người phụ nữ đã đi đến trong sân. Cô ta đào một cái lỗ chôn con xuống.
Con chó lớn kia đang nằm trong chuồng chó ở bên cạnh. Chuồng chó rất nhếch nhác, thau đựng thức ăn trước chuồng chó rất bẩn, bên trong chẳng có thức ăn. Con chó gầy giơ xương, không giống với lúc nãy tôi đã gặp.
Con chó cứ nhìn chằm chằm hành động của người phụ nữ. Đến khi cô ta bỏ đi, nó rón rén đi đến chỗ đó.
Tôi lại cảm thấy tim mình thắt lại.
Con chó đào đất lên, thọc đầu vào trong. Nó đang đứng quay lưng về phía cửa sổ, tôi không nhìn thấy nó đang làm gì, nhưng tôi thoang thoảng nghe thấy tiếng nhai nuốt. Con chó nhai ngấu nghiến, nó đang ăn xác của đứa bé.
Tôi cảm thấy được gì đó, quay lại nhìn về phía cửa sổ phòng sát vách.
Tôi nhìn thấy lưng của một thanh niên, thanh niên đang xoay người cạnh cửa sổ, quay vào trong phòng.
Là con ma đó!
Oa oa oa!
Tôi xoay đầu qua, nhận thấy trong giường trẻ sơ sinh đã xuất hiện hồn ma đứa bé. Nó vẫn đang khóc.
Không chỉ mình tôi nghe thấy âm thanh này.
Cô gái, người phụ nữ và cả những người ở dưới lầu chưa từng thấy mặt, đều nghe thấy âm thanh này. Thanh niên kia chắc cũng đã nghe thấy.
Ma tác quái rồi!
Đứa bé ấy đã biến thanh ma!
Người trong nhà này hoang mang bấn loạn. Tôi có thể nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của họ ở dưới lầu, rồi chẳng mấy chốc đã bắt đầu cãi vã.
Trong sân lại có tiếng động
Họ đến giữa sân, muốn đào xác của đứa bé lên.
Người mẹ hình như đã quên mất chỗ chôn xác con.
Họ đã đào thử rất nhiều nơi, chỉ tìm thấy quần áo dính máu của đứa bé.
Chẳng lâu sau, tôi nhìn thấy họ bắt con chó đó lại, treo nó lên. Người đàn ông trung niên dùng thắt lưng của mình, quật điên cuồng lên con chó.
Một người phụ nữ trung niên béo ục ịch trở lại trong nhà, lúc trở ra thì trong tay cầm một con dao phay.
Người đàn ông trung niên nhận lấy con dao, chặt một phát ngang cổ con chó. Máu tươi bắn ra.
Tiếng rên rỉ thảm thiết của con chó yếu đi, từ từ tắt ngấm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.