Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1856: Người tiết lộ (4)




Di ảnh của người phụ nữ được treo khắp phòng tang lễ, mỗi một tấm hình trắng đen là một khuôn mặt hoảng sợ của cô ta. Trên mỗi nét mặt còn có vài điểm khác biệt, chúng nối thành một loạt ảnh liên hoàn quái đản. Nhìn những tấm di ảnh này, có cảm giác như người phụ nữ đã phát hiện ra gì đó, tầm nhìn dịch chuyển từ trái qua phải, nét mặt càng lúc càng1kinh hãi.
Người phụ nữ bất giác phải di chuyển ánh mắt theo những bức di ảnh này. Cô ta đã nhìn thấy gian phòng kia, thấy được một đôi chân đang thò từ trong ra.
Đôi chân đó mang một đôi giày đế bằng màu đỏ, có gắn nơ bướm phía trên. Đó là đôi giày mà cô ta đã mang hôm nay.
Đôi chân đó bị lôi vào trong gian phòng, tiếng thịch thịch từ trong gian phòng vang ra.
Người8phụ nữ vô cùng hãi hùng, hoàn toàn chẳng thể đưa ra phản ứng bình thường. Cô ta chỉ sững sờ nhìn chằm chằm về phía căn phòng, lắng nghe tiếng động lớn làm cô ta hoảng sợ ấy.
Không bao lâu, trong phòng phả ra một lượng lớn hơi nóng, có ngọn lửa bùng lên, trong phòng vang lên tiếng xổn xoảng, giống như đang bắc chảo dầu lên.
Người phụ nữ lại bật khóc, đầu óc trống rỗng, chỉ2còn cảm thấy hoảng sợ. Thân thể cô ta như rơi vào chảo dầu, cảm giác đau đớn khiến cô ta phải thét lên.
Cô ta nhắm chặt hai mắt, co người lại, từ chối sự đụng chạm của những người khác.
Cả nhóm trước đó đã bị dọa phát khiếp, giờ càng cảm thấy bất an hơn.
Phản ứng của người phụ nữ chính là minh chứng quá rõ ràng cho bộ dạng gặp ma.
Dáng vẻ hoảng sợ, đau đớn của4cô ta không giống như đang diễn kịch.
Những người khác nhìn nhau, không khí bất an dần lan ra giữa bọn họ.
“Đi thôi, đi nhanh lên. Tôi muốn về…” Có người lên tiếng trước, giọng nói run rẩy, vớ vội lấy áo khoác và túi xách trên ghế, nhanh chân chạy ra phía cầu thang.
Tôi nhìn thấy dưới cầu thang đã xuất hiện một hồn ma. Là một hồn ma khác. Nó tiến lên vài bậc cầu thang, chặn ngay trước mặt người phụ nữ muốn rời đi.
Do bị thân thể người phụ nữ chắn tầm nhìn, nên tôi không thấy rõ con ma kia đã làm gì.
Chỉ nghe thấy người phụ nữ kia hét lên, nhảy lùi về phía sau, tựa như trên bậc thang đã xuất hiện thứ gì đó rất khủng khiếp.
Tôi bỗng cảm thấy choáng váng, những ký ức mới ồ ạt tràn vào trong đầu tôi.
Tôi đã ở gần cầu thang hơn, cũng đã thấy rõ cái thứ trên bậc thang. Một đàn chuột, gián, bọ cạp và nhện lúc nhúc và dày đặc. Chúng gom lại thành một chỗ, bò trườn lên người nhau. Chúng ngẩng đầu lên, nhìn về phía người phụ nữ.
Ngay lúc này, đầu rắn rết kiến chuột đều biến thành đầu người, từng khuôn mặt một đều là mặt của Nam Thiên.
Nam Thiên tươi cười, buồn rầu, ngẩn ngơ… đủ loại biểu cảm và đều định dạng nguyên như thế, tựa như một cảnh tượng kĩ xảo rất tệ.
Người phụ nữ kia vừa hét vừa lùi lại, những người khác hình như cũng đã nhìn thấy tình huống chỗ cầu thang, lập tức nháo nhào cả lên.
Những âm thanh ồn ào này đã khiến chủ tiệm, nhân viên ở bên dưới chú ý đến. Họ không lên lầu, mà chỉ đứng dưới lầu rướn cổ lên quan sát. Tôi nghe thấy họ nói muốn báo cảnh sát. Chắc họ nghĩ rằng những người này đã cắn đá, không còn tỉnh táo.
“Đốt đi! Đốt hết chúng đi!!” Đột nhiên có người đưa ra ý kiến.
Đám rắn bọ chuột kiến kia đã bắt đầu tràn lên tầng hai cùng động tác lên lầu của hồn ma.
Trong những người này, có một người đàn ông đang thọc tay vào túi, lấy bật lửa ra, sau khi đánh lửa, đã cầm bật lửa huơ tứ tán.
Cả đám đều kêu la. Chị Tân đến nhặt tấm poster trên đất lên, bảo người đàn ông châm lửa.
Ngọn lửa nhanh chóng bốc lên, liếm phải khăn trải bàn, lan đến bàn ghế.
Đám cháy không lớn, ở đây cũng không có đồ bắt lửa.
Những người này lại đốt những đồ linh tinh khi nãy chưa được dọn vào phòng, dùng chúng làm vũ khí, quăng ném khắp nơi.
Người phụ nữ khi nãy bị một con ma nhắm đến đã bị họ lãng quên. Cô ta tựa như đà điểu, nhắm mắt bịt tai, chẳng màng đến hỗn loạn xung quanh. Lửa đã rơi lên người cô ta, cô ta chỉ xem đó là ảo giác, vẫn để yên.
Cô ta nhanh chóng cất tiếng gào thảm, lăn lộn trên đất.
Lầu hai càng hỗn loạn, những người này càng hoảng loạn hơn.
Những ảo ảnh rắn bọ chuột kiến kia không bị lửa ảnh hưởng. Họ chỉ còn cách lùi lại liên tục, tất cả đều dồn hết vào gian phòng nhỏ.
Cửa phòng đóng lại, tất cả đều ở trong phòng, đứng sát rạt với nhau, hầu như chẳng thể thở nổi.
Tôi nhìn thấy hai con ma ở ngoài cửa đã bật cười.
Lửa trên sàn nhà bất chợt bùng lên cao.
Người phụ nữ đã biến thành cục lửa kia cũng bắt đầu giãy giụa điên cuồng. Cô ta lao đến cửa phòng, tông cửa, gào thét thảm thiết.
Cửa bị cô ta tông thủng một lỗ, máu và lửa từ bên ngoài lỗ thủng đi vào.
Người ở bên trong la hét, tiếng hét chồng chéo lên nhau, tựa như sắp làm nổ tung gian phòng.
Tay của người phụ nữ vẫn bám lên lỗ thủng, ngón tay nằm ở đó, da thịt xương cốt của cơ thể cũng bị cháy đứt lìa.
Thân thể người phụ nữ đổ gục trước cửa phòng.
Ngọn lửa đã bao vây gian phòng, bao trùm cánh cửa.
Ngón tay bị đứt đang bốc cháy của người phụ nữ bị con ma đẩy vào trong phòng.
Người đang đứng sát cửa kinh hãi la hét. Người anh ta cũng đã bén lửa, đám cháy lan rộng trong phòng.
Họ định mở cửa chạy ra ngoài, nhưng xác chết cháy đen, mềm nhũn của người phụ nữ đang chặn trước cánh cửa kia như nặng tựa ngàn cân, chặn cứng cánh cửa.
Không mở được cửa.
Hai con ma phong tỏa gian phòng, rồi cho lửa lớn thiêu đốt trong phòng.
Giãy giụa của những người bên trong đang yếu dần.
Thân thể họ bị cháy thành than, vẫn tiếp tục cháy, hình như sắp biến thành tro rồi.
Người ở tầng dưới và sảnh ăn uống đều bấn loạn cả lên.
Tôi nghe thấy tiếng còi của xe cứu hỏa.
Chẳng mấy chốc, đã có nhân viên cứu hoả chạy đến, phun nước vào trong nhà.
Đám lửa lớn trên tầng hai nhanh chóng bị dập tắt, nhưng lửa trong gian phòng nhỏ và ngọn lửa trên xác người phụ nữ thì vẫn chưa ngừng cháy.
Gian phòng đó bị hủy hoại hoàn toàn, vách tường cũng biến mất, lửa vẫn đang thiêu đốt xác chết của những người kia.
Tôi nghe thấy các nhân viên cứu hỏa đang sốt ruột quát tháo.
Tôi cũng đã nhìn thấy những linh hồn bị lửa bao bọc trong gian phòng.
Họ đang gào thét trong đám lửa.
Đến khi xác đã cháy thành tro, ngọn lửa mới tắt hoàn toàn.
Những linh hồn đó tựa như kim loại được nung trong nhiệt độ cao, hòa vào nhau, họ biến thành một hợp thể méo mó, ngay cả người phụ nữ ngã gục trước cửa phòng cũng đã dung hợp vào những người khác.
Quái vật dị dạng này đang rên rỉ trong góc phòng, mỗi linh hồn đều phát ra tiếng rên khác nhau.
Tôi có thể nhận ra vài khuôn mặt, còn có tay chân, quần áo, nhưng cái thứ này là một con quái vật, những linh hồn này đã không thể tách nhau ra.
Tôi cảm thấy âm khí bốc ra từ con quái vật này. Âm khí của khá nhiều người đang hòa quyện vào nhau, mất hết tỉnh táo, nhưng đau khổ của họ thì vẫn được giữ lại, in dấu trong linh hồn.
Ở góc phòng lại bùng lên những đốm lửa.
Lính cứu hỏa đang kiểm tra hiện trường đã phát hiện ra, lập tức tiến hành dập tắt.
Có người lính cứu hỏa tiến đến kiểm tra, ngọn lửa phụt cháy trở lại đã lan lên người anh ta, lan khắp toàn thân. Những lính cứu hỏa khác vội đến cứu trợ.
Ngọn lửa rất khó dập tắt, may mà bộ đồ chuyên dụng của lính cứu hỏa đã phát huy tác dụng nhất định. Anh lính cứu hỏa ấy đã bị thương, được cáng xuống dưới, nhưng có vẻ không nguy hiểm đến tính mạng.
Tôi vừa quay đầu lại, phát hiện hai con ma – nguồn gốc của chuyện này, đã biến mất.
Trong góc phòng, ngọn lửa quái lạ chốc chốc lại bùng lên, những hồn ma kia phát ra tiếng kêu gào thảm thiết đến rợn người, liên tục không ngừng nghỉ.
Tôi cảm thấy mình đã đổ mồ hôi khắp người.
Chợt bên tai vang lên lời tổng kết của người đàn ông livestream, vẫn là giọng điều mang đầy sự oán trách.
“… Họ cắn đá, chắc chắn đã cắn đá. Còn làm ra những thứ như kiểu chất hóa học. Lính cứu hỏa bảo không dập được lửa, cứ bốc cháy mãi. Đến giờ vẫn còn lính cứu hỏa ở trong lầu đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.