Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1849: Đánh nhau trên phố (1)




Ngày mới bắt đầu, trong đơn vị đã trống hơn rất nhiều. Có không ít người xin nghỉ phép. Lúc người đến đông đủ thì cũng là lúc Sếp Già mời bác sĩ tâm lý đến.
Chớp mắt đã đến cuối tuần.
Bên nhóm Ngô Linh vẫn chưa liên lạc1với chúng tôi. Chuyện của đám gấu bông và Lina hình như vẫn đang trong quá trình điều tra.
Em gái về hôm thứ sáu, tôi kiếm cớ, bảo đã lỡ làm hỏng con bé Moe đó rồi, sau này sẽ mua con mới cho nó.
“Hay là mua cho8em sợi dây đeo tay nhé? Hay mua máy tính bảng mới?” Sau khi xin lỗi, tôi lập tức nói.
Đồ con gái thích chắc là trang sức. Sản phẩm điện tử cũng là quà tặng không tệ.
Và hai món ấy đều rất an toàn.
Em gái ngạc nhiên nhìn2tôi: “Anh trúng vé số à?”
“Đâu có, chỉ là lời xin lỗi thôi mà.”
Em gái vẫn dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn tôi: “Không cần đâu. Vứt thì đã vứt rồi mà.” Vừa rồi em gái còn tỏ vẻ tiếc nuối, bây giờ đã thu vén lại cảm4xúc: “Lúc anh hỏi là em đã đoán ra có vấn đề trong này rồi. Thôi bỏ đi, em hết giận rồi.”
Tôi vẫn thấy khá áy náy, nhưng phần nhiều vẫn là cảm thấy nhẹ nhõm.
Em gái không cần quà xin lỗi, nên tôi mời nó đi ăn rồi xem phim.
Cha mẹ thấy hai anh em tình cảm như thế, còn đi ra ngoài chơi, ai cũng rất hài lòng.
Trên đường em gái than thở về bạn chung phòng.
“Hôm trước tụi em đi mua đồ. Có một bạn rất phiền toái. Mua quần áo phải đi dạo hết tất cả cửa tiệm, thử quá trời đồ, ấy vậy mà đều không hài lòng. Đi hết một vòng lại bảo bộ đồ đó rất đẹp, rồi phải quay lại, làm tụi em chạy theo mệt muốn chết. Tụi em bảo tụi em đợi ở tiệm đồ uống lạnh mà bạn đó cũng không chịu.”
“Lắm chuyện thế?”
“Chứ gì nữa. Phiền bỏ xừ. Lúc đi học cũng vậy. Tụi em cùng nhau lên lớp, mà bạn đó cứ lề mề muốn chết, tụi em lại phải đợi. Còn lúc đi ăn cơm, tụi em muốn ra ngoài ăn, cậu ấy nói phải giặt đồ, rồi bắt tụi em đợi cậu ấy giặt xong đi cùng. Chịu hết nổi…”
“Thế thì đừng có rủ nó là được rồi.”
“Có lúc bọn em không rủ. Nhưng cậu ấy cứ đi theo.” Em gái đang rất ấm ức.
Tôi chỉ biết kiên nhẫn lắng nghe.
Những va chạm kiểu này trong sinh hoạt là điều khó tránh khỏi.
Đừng nói bạn chung phòng mới quen, mà người trong gia đình cũng vẫn có những than trách kiểu này.
Em gái chỉ là tìm một cơ hội để trút nỗi lòng thôi.
Kiểu phát tiết này chắc là có ích…
Tôi nhớ đến lão Vương đã phát điên. Không biết ông ta đã nói cho người nhà biết chuyện ở văn phòng chưa nhỉ.
“Phải rồi, còn một bạn là fan của Cố Nhan nữa.” Em gái đột nhiên đổi đề tại.
Vừa nghe thấy tên Cố Nhan, tôi lập tức nâng cao tập trung, chợt nhìn qua em gái, thấy nó đang nhìn lên bảng quảng cáo của trạm xe. Đó là poster một bộ phim truyền hình mà Cố Nhan đóng vai chính, cũng đã ngừng một thời gian rồi, có lẽ sẽ không phát sóng tập mới nữa.
“Cậu ấy nghe nhạc của Cố Nhan suốt, còn khóc nữa…” Em gái tỏ ra khá xót xa.
Tôi rất muốn bảo em gái tránh xa xa một chút.
Cố Nhan và fan của Cố Nhan vẫn chưa có biểu hiện khác thường, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy không an tâm.
Nhưng ở trong kí túc xá, em gái biết trốn đi đâu được?
Mà nếu có tâm lý sợ hãi và né tránh, không chừng còn tệ hại hơn.
Tôi ngẫm nghĩ, hỏi em gái có định thi lấy chứng chỉ gì không.
“Hả? Em mới năm nhất mà.” Em gái ghét bỏ nói.
“Thì cũng nên chuẩn bị đi chứ. Thi lấy cái bằng phiên dịch, kế toán gì đó, sau này dễ kiếm việc, không thì học thêm ngoại ngữ thứ hai đi.”
Bận rộn rồi thì sẽ không tiếp xúc nhiều với những người trong kí túc xá nữa. Mà với cơ cấu đào tạo này, kẻ đến người đi, tình cảm giữa người với người rất hời hợt, chắc là sẽ không có phiền toái.
Em gái không chịu, nhưng sau khi liếc mắt nhìn tôi một thoáng thì đành phải nhăn mặt bảo mình sẽ thi thử.
Chúng tôi đã đến rạp chiếu phim gần đó.
Rạp chiếu phim nhỏ, trang thiết bị không được tốt lắm, nhưng giá vé rẻ, có thể đi bộ đến, cực kỳ thuận tiện.
Thời gian cũng vừa khít, chúng tôi mua vé là có thể vào xem ngay.
Phim mà em gái chọn là một bộ phim khoa học viễn tưởng sắp ngưng chiếu. Rạp lớn trong trung tâm thành phố đã bắt đầu chiếu phim mới, cũng chỉ những rạp nhỏ của khu dân cư như vậy là còn chiếu phim cũ.
Trong rạp vẫn chưa kín chỗ, nhưng cũng chỉ hơn hai mươi người là đã ngồi kín một nửa rồi.
Chúng tôi đặt vé muộn, nên ngồi gần chót, nhưng cũng nằm ở trung gian.
Tôi mua bỏng ngô cho em gái, nó nhai rồn rột không ngớt miệng.
Hàng ghế trước có mấy thím, tự mang hạt dưa đến xem phim, cũng đang tí tách không ngừng.
Tôi xem các hiệu ứng vũ trụ và khoang phi thuyền mà thấy khá buồn ngủ.
Những âm thanh sồn sột tí tách kia tựa như đang ru ngủ.
Tôi thực sự thấy buồn ngủ, lúc chẳng hay chẳng biết, ý thức đã bắt đầu mơ hồ.
Bên tai vang lên âm thanh huyên náo, khiến tôi tưởng nhầm là đã tan rạp. Vừa giật mình tỉnh dậy, tôi định quay qua nhìn thử em gái thì nhận ra phim vẫn đang chiếu, trong rạp vẫn đang tối đen.
Tách tách, tách tách…
Em gái đã ăn hết bỏng ngô, nhưng dì ở phía trước thì vẫn chưa cắn hết hạt dưa.
Hiệu ứng âm thanh cháy nổ khiến tôi giật mình một cái, nhưng tôi càng thêm chắc chắn là mình đã nghe thấy âm thanh huyên náo.
Đó là loại âm thanh ồn ào trên đường.
Cảnh tượng trước mặt tôi đã thay đổi, vô số tia sáng vừa như thiên hà trong vũ trụ, vừa giống đủ thứ ánh đèn thiết bị trong phi thuyền.
Ánh sáng thay đổi, trong đầu tôi đã tiếp nhận được vô số thông tin.
Đây hình như là kí ức của ai đó, giống như kí ức Trương Sơn vậy, hoàn chỉnh, rõ ràng đến không thể tin nổi.
Lần thứ hai trải nghiệm cảm giác này, nên tôi đã nhanh chóng thích nghi.
Tôi lập tức tìm ra chủ nhân của kí ức.
Đó là một người đàn ông tôi chưa từng gặp, tầm hơn hai mươi tuổi, béo úc, da rất trắng, mắt lại thâm đen.
Tôi thấy hơi thắc mắc, nhưng thắc mắc này vừa trào lên, kí ức ấy đã tự động sàng lọc, cho tôi đáp án.
Vừa khi nãy, lúc đi ngang qua poster quảng cáo có hình Cố Nhan, lúc em gái kể về bạn cũng phòng của mình, người đàn ông này đang đứng ở phía bên kia đường, nhìn chằm chằm poster Cố Nhan không chớp mắt.
Người có liên quan đến Cố Nhan?
Tôi lại có thắc mắc mới, nhưng một giây sau, tôi đã nhìn thấy quá khứ của người đàn ông đã dõi theo thần tượng như thế nào, sau khi Cố Nhan qua đời anh ta đã đau đớn ra làm sao.
Là một fan cứng của Cố Nhan.
Tôi nhìn thấy trong nhà anh ta chất đầy đồ vật liên quan đến Cố Nhan, poster dán kín tường, trần nhà cũng dán đầy poster.
Đĩa hát của Cố Nhan anh ta mỗi lần mua là mua một đống; phim có Cố Nhan tham gia, anh ta sẽ đi xem mỗi ngày khi được công chiếu; liveshow Cố Nhan tổ chức, anh ta cũng sẽ đi lùng vé, ủng hộ hết lần này đến lần khác.
Hành động của anh ta càng khiến tôi thêm bất an.
Tôi nhìn thấy anh ta, chứng tỏ anh ta đã chết rồi nhỉ?
Chuyện vừa mới nhìn thấy…
“Đó chẳng phải Cố Nhan sao?”
“Ồ, đó là một nữ ngôi sao bị bọn nhà giàu cưỡng bức đến chết?”
Kí ức bị điều chỉnh, khiến tôi nhìn thấy cảnh tượng xảy ra sau khi hai anh em tôi rời đi.
Hai người đi đường vui miệng bàn tán với nhau.
Người đàn ông mập kia đột nhiên biến sắc mặt, quay đầu nhìn về phía hai người đi đường.
“Làm gì đó?”
“Bị thần kinh hả…”
Hai người kia thoáng giật mình, nhưng chẳng để tâm.
“Á a a a a!” Người đàn ông mập mạp đó đột nhiên gào lên một tiếng, vung nấm đấm tới.
Ba người đánh nhau, chẳng mấy chốc, anh chàng mập mạp đã bị đá văng.
“Đồ thần kinh! Mày làm gì vậy hả!” Người đàn ông không kịp đề phòng bị đấm trúng đã nổi đóa.
Anh chàng mập mạp từ dưới đất bò dậy, vật vã định nhào đến nữa, nhưng lại bị đẩy ra.
Đang nằm ngửa ra đường thì anh ta nhìn thấy vạt váy.
Tôi thì nhìn thấy Cố Nhan đang đứng trước mặt anh ta.
Cố Nhan đang cười, cúi đầu nhìn anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.