Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1847: Bầu không khí trong đơn vị




Tôi cảm thấy thật hoang đường, hoang đường hơn nữa là tuyệt bản của Cố Nhan lại bán rất chạy. Các poster phim ảnh, poster âm nhạc chìm nghỉm trong quá khứ đều tiêu thụ trên mười ngàn bản1một tháng. Lượng tiêu thụ này cũng chỉ tăng vọt sau khi Cố Nhan chết chưa được mấy hôm.
Đang đi trên đường, tôi không thể cứ xem điện thoại mãi, nên sau khi xác định được tình huống này,8tôi cất điện thoại đi, trở về đơn vị.
Tôi đến gặp Huỳnh Văn, giao hợp đồng đã kí bổ sung cho ông ta. Huỳnh Văn cảm ơn, nhưng sắc mặt lại cực kỳ khó coi. Sắc mặt những người2khác trong văn phòng cũng không được tốt. Kiểu bất ổn này thoạt nhìn là đã có thể nhận ra ngay. Cái gọi là ấn đường biến đen, chắc chính là thế này. Họ giống như được make up4cực kỳ lòe loẹt, hai má hóp lại, môi tái mét, cộng thêm vầng trán hơi xanh xao, nhìn kiểu nào cũng thấy không bình thường.
Tôi chẳng nhìn thấy có gì kì quặc trong văn phòng, trên người họ cũng không có hơi thở gì lạ. Điều này khiến tôi thấy sởn gai ốc.
Chuyện quái dị không khiến tôi sợ hãi. Nhưng hiện tượng kỳ lạ mà lại không phải chuyện quái dị lúc này mới khiến tôi hãi hùng khiếp vía.
“Mọi người vẫn... ổn chứ?” Tôi hỏi.
Huỳnh Văn khẽ nhếch mép: “Chỉ là gần đây ngủ không ngon, ăn không vô... Haiz, thực sự... là thấy không được khỏe lắm. Chết người rồi... lại còn như thế... Mấy ngày nay tôi hoang mang quá. Không có chuyện gì cũng thấy hoảng. Lúc trước làm việc nhiều hơn chút, làm lệch hướng chú ý còn được, chứ bây giờ... ”
Huỳnh Văn than vắn thở dài.
Lời của ông ta khiến hai người khác trong văn phòng cũng than thở theo.
“À, lúc trước chẳng phải đã được hướng dẫn tâm lý rồi sao? Còn để lại danh thiếp nữa mà.” Tôi khéo léo đưa ra lời khuyên.
Vấn đề như vậy chỉ có thể dựa vào bác sĩ tâm lý để giải quyết thôi.
Huỳnh Văn chỉ lắc đầu. Dường như đã đi gặp bác sĩ tâm lý rồi.
“Này! Các cậu nghe thấy gì không?” Một người đàn ông hơi đứng tuổi trong văn phòng la lên. Hai mắt ông ta trợn trừng, chẳng chớp lấy một cái, cơ thể gồng cứng, đứng bật dậy, nhưng vẫn chưa đứng dậy hoàn toàn. Bộ dáng đó quái lạ không thể tả.
Ông ta đưa một tay lên, tựa như làm động tác bảo mọi người im lặng, nhưng ngón tay dựng lên lại cách miệng rất xa. Tay còn lại ông ta đặt ở một bên người, tựa như đang chống lên bàn, nhưng rồi lại nhấc lên, cách mặt bàn đến cả mười centimet.
“Nghe thấy chưa?” Ông ta khẽ giọng xuống, gần như đang thì thào với chúng tôi.
“Lão Vương, đừng có làm người ta sợ chứ.” Huỳnh Văn gượng cười.
“Không. Có thật mà.” Lão Vương vừa cao giọng thì lập tức khẽ lại: “Các cậu nghe đi, nghe đi…”
Tôi chẳng nghe thấy âm thanh nào cả.
Ở xa xa là tiếng xe cộ lưu thông trên đường, nhưng trong lối đi trong lầu thì hoàn toàn chẳng có âm thanh gì cả.
Chuyện này thực sự khá là kì lạ.
Cả tòa lầu đều có người làm việc, dẫu có chây lười thì cũng không thể yên lặng như tờ. Vẫn sẽ có người đi lại, vào nhà vệ sinh, xả nước, gõ bàn phím, đánh máy văn bản, dịch hồ sơ...
Nhưng trong tòa lầu văn phòng lại đang yên tĩnh đến đáng sợ.
Điều này đã khiến tôi nhận ra chỗ đáng sợ của nó.
Nhưng thứ lão Vương đang ám chỉ chắc không phải điểm này. Ông ta nhấn mạnh đến mấy lần, bảo mọi người lắng nghe âm thanh.
Huỳnh Văn quát một tiếng, nhưng giọng điệu rất yếu ớt. Chắc ông ta chẳng nghe thấy âm thanh gì, nhưng lại sợ hãi bởi hành động của lão Vương.
Người còn lại trong văn phòng có vóc người cao gầy. Tôi còn nhớ anh ta họ Huỳnh, thường ngày được gọi là Tiểu Huỳnh, còn tên họ đầy đủ thì tôi chẳng nhớ. Tiểu Huỳnh này cũng đang sợ phát khiếp, run như cầy sấy, có vẻ còn sợ hơn cả lão Vương.
Tôi hỏi: “Chú nghe thấy âm thanh gì?”
Huỳnh Văn lập tức trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt không có vẻ đe dọa, mà chỉ bộc lộ nỗi sợ hãi của mình.
“Nước, là nước…” Lão Vương chầm chậm xoay người: “Nhà vệ sinh… bên đó… có tiếng nước. Là nước… là… là…”
Có chuyện gì đó đang muốn thoát ra khỏi miệng lão Vương, nhưng đã bị kẹt lại trong đó.
Lão Vương ngắc ngứ hồi lâu, mới nói: “Là ông già đó! Ông già đã chết trong ấy! Chắc chắn là ông ta… là ông ta…”
Vị bác sĩ đó tên gì tôi cũng chẳng nhớ.
Có điều, ngay thời khắc vừa căng thẳng vừa kỳ quặc này, lão Vương đã nói ra được cách xưng hô như thế, ít nhiều cũng đã phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
Tôi thấy nhẹ nhõm trở lại, còn Tiểu Huỳnh và Đại Huỳnh thì vẫn còn lo sợ. Huỳnh Văn quát lên một lần nữa, còn Tiểu Huỳnh gần như đã phát khóc khi bảo lão Vương đừng có nói nữa.
Tôi nhìn ba người họ, ít nhiều cảm thấy họ đã thực sự phát điên rồi. Ít nhất thì cũng đã xảy ra vấn đề về tâm lý. Mà lão Vương là nặng nhất.
Tôi khẽ hỏi Huỳnh Văn: “Có cần cho họ nghỉ phép không?”
Huỳnh Văn bắt đầu ngẫm nghĩ.
Lão Vương thì chẳng để ý đến cuộc đối thoại của chúng tôi, vẫn giữ điệu bộ đó, xoay vòng vòng, hệt như một người điên.
Huỳnh Văn gọi ông ta, ông ta cũng mặc. Huỳnh Văn rụt rè lại gần, nói là cho ông ta nghỉ phép.
“Anh nghỉ ngơi đi. Ngày phép trong năm nay của anh vẫn chưa dùng đến đúng không? Dùng hết luôn đi. Cũng cuối năm rồi, không dùng thì phí. Một chút tiền lương đó cũng đừng tính toán chi li, con của anh thành đạt thế còn gì…” Huỳnh Văn quả là có tài làm công tác tư tưởng, có điều thái độ lại cực kỳ cấp bách, tìm mọi lý do để lão Vương nghỉ phép.
Lão Vương thôi xoay vòng vòng, nhìn sững nền nhà một lát, nhướn mắt nhìn Huỳnh Văn: “Ở nhà… cũng có. Ông ta bám theo tôi. Ông ta luôn bám theo tôi…” Lão Vương nhào đến bên cạnh Huỳnh Văn, cất giọng đầy thần bí: “Ở nhà chỉ có mỗi mình tôi. Ông ta sẽ giết tôi mất. Ông ta chắc chắn sẽ giết tôi. Không được, không được!” Lão Vương lắc đầu thật mạnh.
Phản ứng này nằm ngoài dự liệu của tôi.
Huỳnh Văn có vẻ cũng vừa mới biết lão Vương đã bị ảo thính đến mức độ này, lập tức biến sắc mặt.
Huỳnh Văn khẽ nhìn tôi: “Tôi đến gặp lãnh đạo báo một tiếng đã. Chuyện này…”
“Vâng.” Tôi gật đầu. Đây là chuyện của văn phòng họ, tiếp đến sẽ có Sếp Già xử lý, cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Tôi chuẩn bị rời đi, Huỳnh Văn cũng định đi gặp Sếp Già. Tiểu Huỳnh kia thì không chịu ở lại một mình với lão Vương, đòi đi theo Huỳnh Văn.
Trong văn phòng chỉ còn lại một mình lão Vương. Điểm này, Huỳnh Văn chẳng nặng lòng.
Bước chân tôi hơi khựng lại, ngoảnh đầu nhìn lão Vương vẫn đang đi loanh quanh tìm tiếng động.
Đây là một vấn đề mà trước giờ tôi chưa từng suy xét đến.
Tôi cứ nghĩ, thế giới này đang ác hóa, đâu đâu cũng có ma, rồi ma giết người, tất cả mọi người đang sống trong nguy hiểm, nguy hiểm này chính là nguy cơ sẽ chết bất kỳ lúc nào. Tôi chưa từng nghĩ, sẽ có người phát điên.
Có người bị dọa đến phát điên là chuyện quá đỗi bình thường.
Sau khi gặp phải chuyện quái dị, rất nhiều người sẽ sợ đến mức hành vi trở nên bất thường. Có người thì bị ma nhân cơ hội đó giết chết, có người thì sau khi hành vi trở nên bất thường đã tự giết chính mình.
Tôi thu ánh nhìn lại.
Chắc lão Vương đã điên thật rồi.
Huỳnh Văn đã đến văn phòng của Sếp Già, mời Sếp Già đến. Tiểu Huỳnh thì đứng đợi ở cửa, rồi theo sau hai người, khép nép sợ sệt.
Sếp Già trông thấy tôi cũng chỉ gật đầu chào một cái.
Sau chuyện lần đó, thái độ của Sếp Già đối với tôi đã khác.
Tôi nhìn họ đi vào văn phòng, loáng thoáng nghe thấy tiếng Sếp Già hỏi thăm lão Vương.
Tôi bước từng bước về lại văn phòng của mình.
Gặp phải chuyện của lão Vương, tôi càng để ý xung quanh nhiều hơn.
Trong tầng lầu đúng là quá yên tĩnh. Các phòng làm việc đều đóng cửa, không có âm thanh truyền ra ngoài.
Sau khi đi thêm một đoạn, tôi mới nghe thấy tiếng nói của đám Tí Còi.
Tôi cảm thấy hoảng hốt.
Vẫn giống hệt với quá khứ, đại khái chỉ có năm người chúng tôi. Có lẽ cũng vì vậy, mà trước giờ tôi chẳng hề nhận thấy bầu không khí ở phòng Di dời đã thay đổi rất nhiều.
Cộp cộp cộp…
Tôi đi ngang qua cửa văn phòng của nhóm Tưởng Hựu.
Cửa chính của văn phòng họ đang mở, nhưng chẳng có tiếng động nào vang ra.
Tôi nghiêng đầu nhìn vào, thấy ai nấy cũng đang ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc trong văn phòng, đối mặt với máy tính, hoàn toàn bất động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.