Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1834: Những món đồ Chơi (8)




Lời tự thuật của Lina rất đơn giản, cô bé không nhớ rõ nhưng chi tiết của câu chuyện. Giọng điệu, vẻ mặt luôn hoảng hốt của cô bé giống như con mồi bị mãnh thú đuổi theo, chỉ biết liều mạng chạy, không có bất kì ý niệm kiên quyết phải sống nào cả.
“Chú ấy1đưa em về thị trấn nhỏ. Trong thị trấn nhỏ, đã không thấy những người đó nữa, mọi người đều biến thành ma. Tất cả... tất cả đều đang khóc... cha mẹ cũng đang khóc... không ai để ý đến em... chú ấy và bạn của chú ấy mang thi thể của mọi người đến nghĩa8trang, an táng từng người một và lập bia mộ cho họ. Tốn rất nhiều thời gian mới làm xong chuyện này. Nghĩa trang đó rất rộng, khắp nơi đều là mộ... giống như... giống như một rừng mộ...” Ánh mắt của Lina không có tiêu cự: “Sau khi được an táng, chúng em không lên2thiên đường, không được an nghỉ. Chú ấy không biết làm sao nên phải đi nhờ giáo hội. Mời những nhân vật lớn kiểu như giám mục đến. Họ nói họ sẽ tìm được cách. Rồi họ bỏ đi... không quay lại nữa.... bọn em vẫn bị kẹt ở đây, qua nhiều năm... Thị trưởng ghi4chép lại từng thời kì, từng ngày, lại từng ngày... có người muốn rời đi, nhưng sau khi đi, vào đến rừng cây, qua một thời gian thì đều quay lại. Có người nói, chú kia cũng đã hết cách. Bọn họ cũng đã không có cách nào rồi, vì thế nên mới làm cái gì đó ở bên ngoài, nhốt chúng em ở lại đây. Chúng em mãi mãi sẽ không được an nghỉ... có một khoảng thời gian, mọi người đều rất sợ, mọi người...”
Lina nói đến đây, gục đầu xuống, không nói tiếp được nữa.
Có thể tưởng tượng, một đám ma tuyệt vọng bị ràng buộc ở quê hương, ôm hy vọng, trơ mắt nhìn thời gian qua đi, trơ mắt nhìn thị trấn trở nên hoang phế, lạnh lẽo. Như thế sẽ tuyệt vọng đến thế nào chứ.
Nói không chừng Lina ở đây đã bị xa lánh, bị ức hiếp. Dù sao thì ngọn nguồn của mọi chuyện có thể nói là từ nhà Lina, là con búp bê đồ chơi của cô bé mang đến tai họa này.
“Về sau...” Lina đổi ngữ khí, bỏ qua đoạn những ngày tháng không vui vẻ: “Mọi người đã chấp nhận. Có người chỉ ở trong nhà, không ra ngoài, cũng có người cảm thấy như vậy cũng tốt. Mọi người đều ở đây, vẫn sống cùng nhau. Vốn dĩ chúng em tiếp xúc với thế giới bên ngoài cũng không nhiều, có rất nhiều người cả đời cũng không rời khỏi thị trấn. Bây giờ, mọi người sẽ không bệnh, không chết. Chỉ là nhà đã hư, nghĩa trang cũng không có ai để ý, không ai có thể ăn uống... Cứ như vậy đến một ngày, có người nói, có người ở bên ngoài vào. Bọn em đều cho rằng là chú ấy về. Tuy rằng chẳng thể có chuyện đó... đã trôi qua rất lâu rồi... Thời gian lần cuối cùng thị trưởng ghi chép lại cũng đã là hơn một trăm năm trước... Mọi người đều tập hợp lại với nhau. Chúng em.... nhìn thấy người lạ, có mấy anh chị... họ không nhìn thấy bọn em... họ rất hiếu kì, nói ở đây rất lạnh, nói đây có phải là thị trấn ma không. Họ đi khắp nơi, xuyên qua người chúng em... họ giống như người đi du lịch, dạo chơi trong thị trấn...”
Lina thở dài: “Dù bọn em làm gì thì họ đều không cảm nhận thấy. Bọn họ biến nơi đây thành nơi vui chơi. Quần áo bọn họ mặc, lời bọn họ nói đó, có rất nhiều thứ mà chúng em nghe không hiểu. Bọn họ còn vẽ lên nhà của chúng em, thím Taleen rất tức giận nhưng chúng em không có cách nào cả... Họ còn tìm được đến mộ của chúng em, lúc đó, họ bị dọa, sợ đến nỗi bỏ chạy thục mạng, mấy ngày không đến, nhưng qua vài ngày thì họ lại đến. Bọn họ biến thị trấn nhỏ của chúng em thành địa bàn của mình. Trong chúng em, có người thích bọn họ, hiếu kì xem bọn họ sẽ làm gì, cũng có người vô cùng chán ghét bọn họ. Em vẫn luôn đi theo họ, họ nhắc đến cái tên của thị trấn em, Morris.”
Cái tên mà Lina nói làm tôi ngẩn ra. Cái tên này chính là cái tên thị trấn mà lần trước Lina nói địa chỉ của mình thì đã nói ra. Có lẽ là một địa điểm nào đó trong thế giới tương lai. Vốn dĩ hai thị trấn nhỏ này là cùng nơi, điều bị thay đổi chỉ là thời gian mà Lina sinh ra. Hay là tên của thị trấn nhỏ và cả lịch sử của thị trấn nhỏ đều đã bị bóp méo rồi?
Tôi không thể xác định được đáp án, chỉ có thể nghe Lina tiếp tục nói.
“Bọn họ nói, mấy trăm năm trước Morris bị cho là phát sinh dịch bệnh. Lúc đó, thị trấn nhỏ bị phong tỏa. Có lời đồn, thị trấn lúc đó bị thiêu rụi rồi. Người mắc dịch bệnh và người khỏe mạnh đều bị thiêu chết. Cái bọn họ tra được chỉ là vài nội dung.” Lina dừng một chút: “Những lời này của bọn họ khiến chúng em nảy sinh ngờ vực. Nói không chừng, chuyện con búp bê chỉ là giả. Thực ra lúc đó chúng em đều bị thiêu chết, đều chết rồi, biến thành ma. Chuyện của chú ấy cũng là giả… Chuyện đã qua lâu quá rồi, rất nhiều người, rất nhiều ma, đều trở nên... trở nên chậm chạp... Cha mẹ em cũng vậy. Trước khi những người này đến thị trấn nhỏ, cha mẹ em đã bất động rồi, chỉ ngồi ở trong nhà, không làm chuyện gì cả, giống như chết rồi vậy...”
Mất thần trí ư?
Lina lắc đầu: “Em nhớ, em nhớ em gái, là em gái làm tất cả chuyện này... Những người này cảm thấy Morris là thị trấn nhỏ bị chết bởi dịch bệnh, bọn họ thấy sợ, sợ có dịch. Bọn họ tranh cãi nhau, có người nói báo cảnh sát nhưng có rất nhiều người phản đối. Bọn họ biến nơi này thành địa bàn của bọn họ... bọn họ thường xuyên đến đây, ở đây chơi. Họ khám phá chỗ này, tìm kiếm đồ đạc của chúng em. Rất nhiều đồ không còn nữa, bọn họ không tìm thấy gì. Bọn họ muốn đào mộ... có một anh trai đề nghị thế. Rồi một chị gái ngăn cản bọn họ, cãi nhau với bọn họ. Chắc họ là cặp tình nhân mà anh vừa nói.” Lina nhìn Tí Còi: “Họ cãi nhau, còn động tay động chân nữa, chị gái đó chạy ra ngoài, nói là muốn báo cảnh sát. Bọn họ đuổi theo. Đến khi trời tối thì chỉ có một mình chị kia quay lại...”
Lina nắm chặt hai tay: “Chị ấy ôm em gái em bước vào... Em nhìn thấy... là em ấy... giống như đúc... so với trước kia”.
“Cô ta tìm thấy con búp bê ở đâu?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
Lina lắc đầu: “Em không biết. Chị ấy vừa khóc, vừa ôm em gái bước vào. Em nhìn thấy tròng mắt của em ấy di chuyển... Em ấy nhìn chúng em.... em ấy cười với chúng em... chị đó không nhìn thấy... bọn em đều đứng ở xung quanh. Conner lúc đó hét lên rồi chạy ra ngoài. Tất cả mọi người đều cảm thấy sợ. Những người vốn nghĩ là dịch bệnh giết chết chúng em cũng đều sợ hãi. Cả thị trấn nhỏ... toàn bộ người trong thị trấn nhỏ, mọi người đều sợ... bọn em rất sợ...”
Lina bật khóc: “Em không biết đã có chuyện gì... Trời tối xuống, ánh sáng biến mất. Thị trấn chìm trong bóng tối... chị đó cũng thấy sợ, ngồi xuống đất, bất động... Sau đó... sau đó đèn sáng lên... cha mẹ, cả những người khác nữa, những người không thể cử động ấy… không biết từ đâu tìm thấy nến và đèn dầu. Khắp nơi… khắp nơi đều là ánh sáng... nhưng vẫn rất u ám. Bọn em chạy trốn, không chạy thoát được... Nhà cửa, nhà cửa của thị trấn nhỏ vốn dĩ hư rồi, lúc đó lại trở nên lành lặn. Giống như quay về trước đây… Những người đó cầm đèn, xếp hàng đến nghĩa địa. Chị gái đó cũng bị bắt đi. Em gái em đứng trước mặt đội quân đó... em nghe thấy em gái luôn cười… Bọn họ đào mộ lên, mang thi thể ra ngoài. Thi thể... đều là thi thể... không có xương khô, giống như chúng em trước khi được chôn cất. Những con ma đó vào trong thi thể, lại biến thành như vậy...”
Lina ôm mặt, nước mắt từ kẽ ngón tay chảy ra.
“Chỉ là vài trăm năm và nó đã trở lại như trước, tất cả đều trở lại như trước...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.