Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1832: Những món đồ Chơi (6)




Tí Còi khi kể chuyện vô cùng nhập tâm, lúc kể đến đoạn biến thành tro bụi còn khua tay múa chân diễn tả.
“Người lữ khách giải phóng cả thị trấn, thân thể đồ chơi của cư dân thị trấn không còn cử động nữa. Người lữ khách lại mời người bạn mục sư của mình đến để mai táng cho cư dân thị trấn. Bởi vì toàn bộ cư dân đều đã chết hết, nên thị trấn trở thành nơi bị bỏ hoang và bị1nhà vua phong tỏa. Từ đó không còn ai bước vào nữa.”
“Thời đại đổi thay, thị trấn hoang phế đó bị quên lãng, vị trí và tên của thị trấn đó cũng bị xóa đi trên bản đồ. Nhưng người lữ hành đó vẫn tiếp tục cuộc hành trình của mình và câu chuyện ‘Thị trấn búp bê’ kia vẫn được lưu truyền.”
“Có một ngày, một đám thanh niên phát hiện ra thị trấn hoang phế này. Bọn họ không liên hệ thị trấn này với8câu chuyện đó lại với nhau. Chỉ nghĩ đây là một thị trấn cũ bị bỏ hoang. Bọn họ liền đến đây thám hiểm, biến thị trấn này thành của riêng, làm thành căn cứ bí mật của bọn họ. Không lâu sau, trong đám bọn họ có một cặp đôi yêu nhau xảy ra tranh cãi và chia tay trong buồn bã. Cô gái kia mất tích ngay ngày hôm sau. Vài ngày sau, khi cô gái kia xuất hiện trở lại, bạn bè và2người nhà của cô ta nhận ra cô ta không được bình tường. Hành vi cử chỉ của cô ta đều trở nên vô cùng quái dị, không giống như người sống. Cô ta được người nhà đưa đến bệnh viện, họ cho rằng cô bị sốc do thất tình nên mới trở nên không bình thường.”
“Không lâu sau, cô gái lại mất tích ở trong bệnh viện. Lần này người yêu cũ của cô ta và cô ta cùng mất tích. Người nhà của họ4báo cảnh sát, tất cả mọi người đều tìm kiếm cô ta.”
“Bạn của cô ta - người trong đám thanh niên cùng phát hiện ra thị trấn, đã đến đó tìm cô ta. Bọn họ phát hiện thị trấn này đã thay đổi lớn. Nó trở nên mới tinh, bừng bừng sức sống, có rất nhiều người đang sinh sống ở đây, họ tìm thấy cặp tình nhân kia cũng đang ở thị trấn. Cặp đôi này và những người ở thị trấn này đều giống nhau, có hành vi kì quặc và không giống người bình thường. Bất luận bọn họ có nói chuyện với hai người này thế nào, dẫu có đưa hai người này rời khỏi thì cuối cùng bọn họ cũng vẫn quay lại thị trấn đó.”
“Chuyện này bị người khác biết được. Cảnh sát đi vào thị trấn này để kiểm tra nhưng không thấy thị trấn mới tinh như đám thanh niên này nói. Đám thanh niên cũng không thấy được thị trấn tươi mới ấy, cũng không bao giờ thấy được đôi tình nhân ấy nữa. Bất đắc dĩ, bọn họ đành mời một phù thủy đến để tiến hành điều tra chân tướng sự việc.”
“Nữ phù thủy kia xác nhận thị trấn này chính là ‘Thị trấn búp bê’, trong nghĩa trang của thị trấn bỏ hoang đó, họ tìm thấy mộ của Lina, trong mộ có một con búp bê. Trải qua mấy trăm năm, lời nguyền rủa đã ứng nghiệm lần nữa. Trong mộ của Lina có hai thi thể, một là bộ xương của Lina, một cái khác là thi thể của một cô gái trẻ tuổi vẫn chưa thối rữa thành xương. Các thi thể ở những ngôi mộ khác trong nghĩa trang đã biến mất, phù thủy suy luận rằng hồn ma thực sự của cô gái đã nhập vào cơ thể con búp bê, biến thành chủ nhân mới của thị trấn.”
“Phù thủy hoàn toàn không thể đối phó với hồn ma này, không thể giải cứu nổi, cũng không có cách nào vào được thị trấn một cách chân chính. Không lâu sau, những người liên quan đến cô gái này lần lượt biến mất, những thành phố lân cận thường phát sinh những lá đơn báo mất tích. Lòng người hoang mang, không ít người rời bỏ thị trấn. Những thị trấn lân cận và thị trấn bỏ hoang đó cùng được quy hoạch lại. Xây dựng nên thành phố, đồng ruộng và công xưởng mới. Nhưng ‘Thị trấn búp bê’ không hoàn toàn biến mất. Truyền thuyết kể rằng, những cô gái cô đơn sẽ chọn những người mình thích rồi lừa bọn họ vào thị trấn, sau khi giết bọn họ thì biến họ thành búp bê, để họ mãi mãi ở bên cạnh mình. Lúc này, không ai có thể gỡ bỏ lời nguyền của thị trấn, ‘Thị trấn búp bê’ sẽ mãi mãi tồn tại.”
Tí Còi kéo dài câu cuối và kết thúc câu chuyện đầy biến đổi bất ngờ này.
Từ câu chuyện có thể thấy, boss của “Thị trấn búp bê” vài trăm năm trước cũng chính là linh hồn đồ chơi đã bị người lữ khách đó tiêu diệt rồi, không biết vì sao cô gái xuất hiện sau này đã chết trong “Thị trấn búp bê” lại biến thành chủ nhân mới ở đây.
Lẽ nào đó chính là ma vương ở thế giới tương lai?
Tên ma vương ở thế giới tương lai đã chế tác người sống thành búp bê hoàn chỉnh ấy, đã biến thành ma từ rất lâu trước đó rồi, sau đấy nó sống rất lâu, thành lập trật tự thế giới mới, làm ma vương xưng bá một cõi.
Chỉ vậy mới có thể giải thích được.
Có điều, lúc trước cô bé ma Lina nhắc đến ma vương dường như là đàn ông, thứ đồ chơi gã thích cũng là thứ đồ chơi con trai thích. Búp bê và những món đồ chơi con gái thích đều bị gã xem như bia đạn, không thích thì thôi mà còn phá hoại ngay lập tức.
Đây rốt cuộc là do sau khi quá khứ thay đổi, giới tính của ma vương đã thay đổi, hay là ma vương đó và con ma ở “Thị trấn búp bê” là hai con ma chẳng liên quan gì nhau?
Tôi nghĩ đến nỗi đầu muốn to lên luôn.
Nếu dựa vào âm khí mà phán đoán thì trước và sau khi thay đổi, tôi cảm thấy âm khí chỉ thay đổi độ mạnh yếu, không biến đổi về tính chất. Âm khí này là của cùng một con ma và cũng chỉ có thể là âm khí của ma vương.
Quả nhiên là sau khi quá khứ thay đổi, giới tính đã thay đổi sao?
Tôi nghĩ về điều này, có một thoáng mất tập trung.
“... Không phải như vậy....”
Âm thanh nhỏ đó khiến tôi quay đầu lại, nhìn về hướng ghế mà Lina đang ngồi.
Không ngờ Lina lại lên tiếng. Năm người chúng tôi đều lặng im.
Lina cúi đầu: “Cái chị đó, đã bị em gái giết rồi.”
Sau khi nhìn nhau, Quách Ngọc Khiết đại diện chúng tôi hỏi lại “Lina, em nói cái gì? Em nói cái chị đó là....”
“Chính là cái chị mà mọi người nói.” Lina rụt rè nhìn Tí Còi, nước mắt đã trào ra trong đôi mắt của cô bé: “Chú đó chưa đánh bại được em gái. Em gái đã chạy thoát. Nhiều năm sau đó, em gái quay lại... chị gái kia mang em ấy quay lại. Em gái giết chết chị ấy rồi...”
“Đợi một chút! Đợi một chút! Em nói cái gì?” Tí Còi giật mình đứng lên.
“Anh nghe câu chuyện này từ đâu?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
“Từ Kỳ Bạch đó!” Tí Còi buột miệng thốt lên: “‘Thị trấn Búp bê’ và những sự việc sau đó đều là cô ấy kể với anh. Cô ấy cũng đã kiểm tra rồi, chuyện của ‘Thị trấn Búp bê’ không tìm thấy nhưng những thông tin liên quan đến vụ mất tích, cái chết của cô gái đó vẫn còn được báo giới ngoại quốc đăng tải! Bệnh tâm thần, tự tử, bị giết, còn có phân tích bảo rằng người mất tích sau này là do bị cô gái đó bắt cóc và giết chết. Đó là một vụ án giết người hàng loạt khá nổi tiếng ở nước ngoài, nhưng không tìm thấy thi thể, chẳng tìm ra hung thủ, sau đó đã bị lãng quên.”
“Thật sự có cô gái như vậy sao? Cô ta còn biến thành búp bê ma của thị trấn?” Quách Ngọc Khiết nghi ngờ hỏi.
“Bản gốc thì phải là... như vậy...” Sắc mặt của Tí Còi rất khó coi, nhìn về phía Lina.
Lina vẫn rưng rưng nước mắt: “Là em gái. Em đã nhìn thấy rồi. Khi chị gái đó mang em gái vào, em đã nhận ra. Tất cả chúng em đều đã nhận ra....”
“Các em vẫn chưa đi đầu thai sao? Ý anh là, các em vẫn chưa an nghỉ, chưa lên thiên đường sao?” Tí Còi hỏi.
Cậu ta sốt ruột hơn chúng tôi, muốn biết diễn biến của sự tình, muốn chứng minh Lina đã sai.
Lina lắc đầu: “Chúng em trước giờ đều ở lại thị trấn, chỗ nào cũng không đi được. Chú lữ khách và bạn của chú ấy không có cách nào... Bọn họ nói sẽ tìm ra cách nhưng bọn họ đã không quay lại.”
Tí Còi chỉ biết cứng họng.
Nếu như Lina không nói dối, vậy thì năng lực của Tí Còi đã xuất hiện vấn đề. Tí Còi vốn dựa vào năng lực, đặt kẻ đầu sỏ của sự tình là hồn ma bé gái và khiến cho hồn ma bé gái ngỏ lời mời chúng tôi, dụ chúng tôi vào “Thị trấn búp bê”. Khỏi phải mất công tìm kiếm, chúng tôi có thể dễ dàng giải quyết con bé. Toàn bộ tính khả thi của kế hoạch này đều đặt cơ sở trên năng lực của Tí Còi. Năng lực của Tí Còi chưa phát động, thế thì mọi thứ đều như cũ, chúng tôi vẫn như cũ, vẫn phải tìm con ma đó trong thế giới thực như mò kim đáy bể. Bất kỳ ai trong chúng tôi cũng đều không ngờ đến, năng lực của Tí Còi đã phát động. Nhưng khi tình huống hoạch định sẵn của sự tình và hướng nghĩ của Tí Còi hơi lệch với nhau thì tình huống gì sẽ xảy ra.
Điều phiền phức hơn là, bây giờ chúng tôi đã ở trong “Thị trấn búp bê”, mới phát hiện ra tình huống ngoài dự liệu này.
Tí Còi lo lắng bước đi rệu rã, áy náy nhìn chúng tôi.
Trần Hiểu Khâu tựa như đang đăm chiêu gì đó.
Quách Ngọc Khiết chỉ tỏ vẻ hoang mang: “Vậy chúng ta vẫn phải giải quyết con ma đó nhỉ?”
Gã Béo hỏi Lina: “Em gái em rốt cuộc là cái gì?”
Đúng vậy, em gái kia rốt cuộc là gì? Lẽ nào là ma?
Vừa nghĩ đến đây, tôi liền nghĩ đến một điểm khác mà trước đó tôi đã không chú ý: Nếu không phải là linh hồn đồ chơi, mà là ma, vậy quá khứ của Lữ Xảo Lam và con gấu bông có phải cũng đã bị thay đổi rồi không? Lữ Xảo Lam.... chết rồi sao? Là bị con gấu bông giết ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.