Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1830: Những món đồ Chơi (4)




Đám Tí Còi đang đắm chìm trong vui mừng và nhẹ nhõm khi tìm thấy tôi. Tôi ớn lạnh cả người, linh hồn tựa như bị đóng băng.
Mặc dù trước đây tôi đã biết rằng trên thế giới có những người sở hữu năng lực tương1tự tôi, có thể thay đổi quá khứ. Trong hiện thực, trong cảnh mộng, tôi cũng đã từng nhìn thấy người – việc – vật ngay trước mắt mình đều bị nghịch chuyển thời gian. Nỗi bàng hoàng này chẳng thể nào mô tả bằng ngôn8ngữ.
Tôi thẫn thờ nhìn bọn họ bước vào nhà, nhìn họ quay đầu lại nhìn tôi, tỏ vẻ thắc mắc.
Tí Còi bước tới một bước, gọi tôi một tiếng, còn dè dặt thò đầu vào quan sát quanh căn nhà.
Tiếng động từ trong rừng rậm đã2không còn truyền đến nữa, những người đồ chơi bên trong các căn nhà cũng đang tuần tự tiến hành làm việc và nghỉ ngơi.
Trần Hiểu Khâu chau mày, ánh mắt nhìn tôi đã có chút biến đổi.
Cô ấy có thể đã nhận thấy được vẻ4khác thường của tôi, cũng có thể đã nảy sinh nghi ngờ đối với tôi.
Tại thời điểm này, tôi cũng có chút ngờ vực rằng năm người trước mặt có phải là ảo giác hay không.
So với chấp nhận sự thật là thời gian bị nghịch chuyển thì xem họ là ảo giác, xem chuyện vừa xảy ra là một kiểu refactoring (tái thiết lập) của không gian ảo giác, dường như sẽ khiến người khác dễ chấp nhận hơn.
Tôi thực lòng hy vọng tất cả chuyện này đều là giả.
Bằng không, nếu là người đó ra tay, hoặc là thứ gì đó đã ra tay thì khủng khiếp quá. Mạnh hơn, khó nắm bắt hơn cả năng lực của tôi, cứ như một loại năng lực có thể điều khiển thời gian theo ý mình.
Lòng tôi trào lên cảm giác sợ hãi.
Tí Còi lại gọi tôi lần nữa.
Tôi di chuyển, đi vào trong nhà: “Sao các cậu lại ở đây?”
Tí Còi giải thích với tôi, giống như lần giải thích trước đó, khi cậu ta bịa chuyện, có thể đã lôi cả ba người đám Gã Béo vào, ý nghĩ vừa nảy lên trong đầu, liền biến thành sự thật.
Bọn họ đã xuất hiện ở chỗ này, hoang mang chẳng biết làm sao. Sau khi tiếp xúc sơ sơ với hai người đồ chơi, bọn họ liền nhận ra những người này hoàn toàn chẳng để tâm tới họ. Những người đồ chơi này giống như người máy được lập trình sẵn, chỉ vận hành theo lập trình, không có trí tuệ, không có thần trí.
Bọn họ nhìn thấy tôi bay trên bầu trời, rồi đuổi theo cái hướng mà tôi đang bay. Nhưng tôi không ở mãi trên không trung, nên họ đã mất dấu tôi, quanh quẩn mấy vòng, nhặt được đứa bé ma, rồi lại tìm ra tôi.
Tim tôi đang run rẩy.
Người họ đã nhìn thấy là tôi sao? Nói như vậy, thời gian bị bóp méo thực ra rất ngắn..... Không đúng, quân đoàn đồ chơi của ma vương vẫn chưa đến, sự biến đổi này có thể nói là vô cùng to lớn.
Lẽ nào thứ bị ảnh hưởng không phải là không gian do linh hồn đồ chơi xây dựng lên, mà là thế giới tương lai? Lịch sử của ma vương ở bên đó đã bị thay đổi, vì vậy gã không phát động tấn công nữa?
Tôi nghĩ.
Nếu vậy thì có lẽ sự lo lắng vừa rồi của tôi là dư thừa.
Có lẽ… những lời Thu Tử Dương nói đều là sự thật. Đây chính là năng lực của tôi, một “tôi” khác mạnh hơn đang sử dụng năng lực. Mà thứ bị “tôi” đó thay đổi chỉ là ma vương ở một thời điểm nào đó trong quá khứ. Hành động này đã ảnh hưởng đến cả hiện tại...
Nếu chỉ là như thế, tại sao hắn lại làm như vậy, điều này thật khiến người ta chẳng thể hiểu nổi. Trong tương lai đã xảy ra chuyện gì, buộc hắn phải thay đổi quá khứ của ma vương sao?
“Anh Kỳ, hình như… anh không giống với tụi em.” Tí Còi dò xét tôi.
Không có sự tấn công của đám đồ chơi, chúng tôi đã có thời gian để trao đổi.
“À, tôi chỉ qua đây bằng linh hồn, thân thể vẫn ở bên ngoài” Tôi trả lời qua loa, nhìn về phía cô bé ma kia.
Cô bé ma này vẫn còn, chứng tỏ ma vương ở thế giới tương lai cũng sẽ qua đây.
Sự chú ý của đám Tí Còi cũng chuyển hướng sang cô bé đó.
Quách Ngọc Khiết hỏi tên cô bé, nhận được câu trả lời là “Lina”, vừa khéo lại trùng với tên của nhân vật chính trong câu chuyện.
Lại giống như trước đó, đám Tí Còi nghĩ Lina là nhân vật chính trong câu chuyện.
Lina đang rụt rè ôm lấy Quách Ngọc Khiết, không dám đối diện với ánh mắt của chúng tôi. Cô bé đang khe khẽ khóc rấm rức, trông rất đáng thương.
Quách Ngọc Khiết ngồi xổm xuống, vừa lau nước mắt cho cô bé, vừa nhẫn nại hỏi xem cô bé sống ở đâu.
Chúng tôi vẫn phải tìm nhà mới của nhân vật chính Lina trong câu chuyện để tìm búp bê – bản thể của linh hồn đồ chơi.
Tôi nhớ đến âm khí cảm thấy lần trước, âm khí đó có lẽ là của ma vương. Ma vương đã đánh thẳng đến đây, tìm thấy địa điểm ẩn nấp của linh hồn đồ chơi.
Tôi hơi xoay đầu qua, nhìn vào hướng mà lúc đó có âm khí truyền đến.
Điều khiến tôi bất ngờ là tôi vẫn đang cảm thấy âm khí, rất nhạt, nếu không chú ý thì sẽ không phát hiện ra, nhưng xa xa, ở hướng đó đang có một luồng âm khí nhỏ bay đến.
Tên ma vương đó vẫn còn ư?
Đây là một phần của hiện thực đã bị thay đổi, sau khi quá khứ bị ảnh hưởng?
“Em ở khu A...” Cô bé trả lời.
“Có thể đưa bọn chị đến đó không?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
Cô bé ngẩng đầu, sợ hãi nhìn Quách Ngọc Khiết: “Không được!” Cô bé phát ra giọng nói the thé, khiến bản thân cũng thấy sợ, rụt cổ lại.
“Tại sao?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
“Không được, không thể đi... sẽ bị giết chết...” Cô bé bật khóc, người run lên bần bật: “Em gái sẽ giết tất cả mọi người. Em gái đã giết cha mẹ rồi, còn có cả bà nội và chú... em ấy giết hết mọi người rồi, cả thị trấn đều bị giết hết...”
Tôi quay đầu lại, kinh ngạc nhìn cô bé này.
Cô bé nói gì cơ? Lời thoại này đâu có đúng? Kịch bản này đâu có đúng?
Nhưng đám Tí Còi chẳng kinh ngạc chút nào.
“Em đừng sợ, bọn chị rất giỏi, có thể giải quyết con búp bê đó.” Quách Ngọc Khiết sang sảng tiếp chuyện.
Tôi sững sờ nhìn Quách Ngọc Khiết, rồi lướt mắt qua khuôn mặt của những người còn lại.
Có chuyện gì đó đã xảy ra mà tôi không biết rồi, thứ trong quá khứ bị biến đổi không chỉ có ma vương, còn có thế giới hiện thực, kí ức của đám Tí Còi cũng bị biến đổi.
Sống lưng tôi đã toát mồ hôi lạnh.
Cô bé đó nhìn Quách Ngọc Khiết: “Thật sao ạ?”
“Đương nhiên rồi!” Quách Ngọc Khiết gật đầu khẳng định chắc nịch.
Cô bé do dự cắn môi, hai tay đan vào nhau: “Thật sao ạ?”
Quách Ngọc Khiết vẫn tự tin đáp lại đầy chắc chắn.
Cô bé thở phào: “Vậy, vậy để em dẫn mọi người đi.”
Quách Ngọc Khiết khen ngợi một câu, xoa xoa đầu cô bé.
Tôi thấy cô ấy đứng dậy, chuẩn bị xuất phát. Nhưng tôi vẫn không biết kí ức đã bị thay đổi của họ là gì. Tôi vội nháy mắt ra hiệu với Trần Hiểu Khâu.
Về phương diện này, Quách Ngọc Khiết khá chậm chạp, nhưng Trần Hiểu Khâu, Tí Còi và Gã Béo thì rất nhạy bén.
“Khoan đã. Chúng ta cũng không được xông quá đó ngay. Bàn bạc một chút đã. Lâm Kỳ cũng vừa mới tụ họp lại với chúng ta, vẫn phải hỏi anh ấy xem có phát hiện gì không.” Trần Hiểu Khâu nói, nhân tiện tách cô bé kia ra, bảo nó ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, đợi chúng tôi thương lượng xong đã.
Cô bé ngoan ngoãn ngồi trên ghế, cúi đầu xuống, giống như không có ý định nghe lén, cũng không có vẻ hiếu kì, biểu cảm của cô bé có chút hoang mang, đờ đẫn, có vẻ đã chịu đày đọa, tâm lý bị suy sụp.
Quách Ngọc Khiết hỏi khẽ: “Sao thế?” Cô ấy dẫu chậm chạp, nhưng lúc nãy cũng nhận ra vẻ khác thường của bốn chúng tôi.
“Quá trùng hợp. Sao chúng ta lại tình cờ gặp phải con bé, còn được nó dẫn thẳng đến chỗ con ma ấy?” Trần Hiểu Khâu trả lời.
Tim tôi như ngừng đập mất một nhịp, cố gắng giữ nhịp thở của mình duy trì bình thường.
Trần Hiểu Khâu nói là “ma”, chứ không phải linh hồn đồ chơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.