Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1818: Hôn mê




Chúng tôi không trở lại tòa dân cư đó nữa. Đến lúc cảnh sát tiến vào phong tỏa hết căn phòng trong tòa dân cư đó thì chúng tôi mới nghe thấy tiếng những người đi từ trong1ra ngoài đang bàn tán về cảnh mà họ thấy.
Không ai nghi ngờ hai kẻ lạ mặt đáng nghi chúng tôi, tất cả mọi người đều bị sợ hãi bởi hiện trường án mạng thảm khốc.
Trần Hiểu Khâu8không liên lạc với Trần Dật Hàm. Chúng tôi nhận được tình báo về hiện trường vụ án mạng nhờ Tí Còi gọi điện thoại đến. Bọn họ ở lại phòng làm việc nên đã phát hiện một2chút việc ở trên mạng trước.
Lúc nãy trong đám người bước vào hiện trường, có người đã chụp hình lại, rồi đăng lên mạng.
Tấm ảnh đó không bị xóa đi trong thời gian đầu bởi vì tấm ảnh4đó nhìn như được bày ra để chụp vậy.
Lữ Xảo Lam ngồi trên chiếc ghế sô pha, bị đám gấu bông bao quanh. Trên rèm cửa, trên tường ở trong góc của đầu sô pha còn lại toàn là vết máu.
Chỉ như thế thì không thể khiến người ta nghĩ đến đây là hiện trường của một vụ án mạng được. Cho dù người đăng lên có nói rõ hàng xóm của anh ta đã xảy ra việc ngoài ý muốn thì cũng không ai tin.
Lữ Xảo Lam trợn to mắt, đầu nghiêng một bên, giống như những gì chúng tôi đã thấy. Tuy nhiên trong số những con gấu bông đó, con gấu bông rơi từ đầu gối Lữ Xảo Lam xuống đất mà tôi nhìn thấy cuối cùng đó lại đang bình yên ngồi trên đùi của cô ấy, còn nghiêng nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào ống kính.
Tôi hết lần này đến lần khác xác nhận, còn hỏi lại Trần Hiểu Khâu, cực kì chắc chắn rằng đó là cùng một con gấu bông.
Là tôi bị hoa mắt hay là sau đó con gấu bông lại bò về vị trí cũ?
Tôi không thể nào tìm ra đáp án, càng không biết nên tin ai.
Linh hồn đồ chơi đó mạnh hơn nhiều so với những linh hồn khác mà tôi đã gặp trước kia, hành động lại càng ngang ngược và độc ác hơn.
Từ khu dân cư trở về đơn vị, dưới ánh mắt đầy quái lạ của người gác cổng, chúng tôi trầm mặc trở về phòng làm việc.
Nhóm Tí Còi nhanh chóng lên chào chúng tôi, hỏi thăm chúng tôi chuyện đã xảy ra.
Tôi xoa xoa hai má, nghe thấy Trần Hiểu Khâu bắt đầu kể lại.
Tôi úp mặt vào trong lòng bàn tay. Nhắm mắt lại, trong tầm mắt là một mảng tối đen.
Tôi nhớ lại tiếng cười của linh hồn trò chơi đó, còn cả bài đồng dao mà chúng hát.
Điện thoại vang lên cắt đứt lời kể của Trần Hiểu Khâu.
Tôi bỏ tay xuống, nghe điện thoại: “Alo, các anh có phát hiện nào mới không?”
Tiếng của Cổ Mạch không còn bình tĩnh như lúc nãy nữa, có chút nóng nảy nói: “Ngô Linh hôn mê rồi!”
“Hả? Cái gì?” Tôi không ngờ lại nghe thấy một nội dung như vậy.
“Ngô Linh hôn mê rồi, không rõ nguyên nhân! Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng không biết phải làm sao để đánh thức em ấy tỉnh lại.” Cổ Mạch rất nóng nảy, tốc độ nói rất nhanh, âm thanh cũng rất lớn: “Cũng không biết thứ gì đã đánh lén em ấy! Gã Khờ không nhìn thấy gì hết!”
“Hai người bọn họ hiện giờ đang ở đâu?”
“Chắc đang từ sân bay về.” Cổ Mạch trả lời.
“Vậy chúng tôi sẽ đến khách sạn.” Tôi chỉ có thể nói như vậy.
Tôi hoàn toàn không ngờ đến Ngô Linh sẽ xảy ra chuyện. Là thứ gì đã hại cô ấy? Thầy trừ ma? Thầy trừ ma còn không tự lo được chuyện của mình nữa là. Lẽ nào là ma tương lai? Nếu là ma tương lai, âm khí của chúng chắc chắn sẽ bị Lưu Miểu phát hiện ra. Nếu không thì là những người khác trong giới quái dị rồi. Là người cùng giới đã dùng một thủ đoạn nào đó để hại họ sao?
Tôi thấp thỏm lo âu, nói lại với nhóm Tí Còi, bọn họ cũng rất hoang mang và lo lắng.
Vẫn còn trong giờ làm việc, nên tôi chỉ có thể mượn một lí do để cùng với Tí Còi đi tới khách sạn trước.
Nếu như cần, khả năng của Tí Còi chắc chắn có thể dùng được. Năng lực của những người khác không thể để cứu người.
Tôi còn chưa khôi phục được sức lực khi chạy nhanh và bị tập kích bất ngờ trước đó nữa, nên dù là mùa đông thì mồ hôi vẫn ướt đẫm cả người tôi, quần áo dính chặt vào người khiến tôi thấy bực bội.
Tài xế taxi nhìn gương chiếu hậu mấy lần, hình như là đang nghi ngờ thân phận của chúng tôi.
Tôi nhìn thấy bộ dạng nóng vội của mình trong kính chiếu hậu, còn thấy mấy phần tức giận mà trước giờ tôi chưa từng thấy.
Tí Còi rất lo lắng, không chỉ lo cho Ngô Linh mà còn lo cho cả tôi, luôn len lén nhìn tôi.
Tôi giống như một quả bom hẹn giờ sẽ phát nổ vào bất cứ lúc nào.
Đến lúc này tôi mới phát hiện, thực ra tôi rất muốn không cần để ý đến bất cứ thứ gì mà đi phá hoại tất cả.
Bất kể là những con gấu bông hay những con ma mà tôi đã gặp trước kia thì tôi đều muốn không quan tâm mà hủy diệt hết bọn chúng. Không thèm quan tâm sau khi thay đổi lịch sử thì hiện thực sẽ trở nên như thế nào.
Đó là một sự xung động.
Nhưng lý trí đã liều mạng ngăn tôi làm như vậy.
Không quan tâm đến hậu quả mà hành xử thì chỉ đem lại bi kịch. Tôi đã nếm qua sự giáo huấn này rồi.
Tương lai mà Thu Tử Dương đã cho tôi xem càng giống như một hồi chuông cảnh báo.
Tôi không thể tùy tiện hành động thiếu suy nghĩ như vậy, chỉ có thể kiềm chế sự xung động muốn tùy tiện sử dụng năng lực lại.
Xe taxi dừng lại trước cửa khách sạn, lúc trả tiền, tài xế taxi đó lại đánh giá nhìn tôi. Xe taxi của anh ta dừng trước cửa khách sạn một lúc, tôi có thể cảm nhận được anh ta đang nhìn tôi.
Ngoài anh ta thì còn một đường nhìn dừng lại trên người tôi nữa.
Tôi quay đầu, nhìn thấy hai mẹ con đang đứng trước cửa khách sạn. Người mẹ đang đẩy xe nôi em bé, đứa trẻ trong xe đang ôm một con búp bê có hình hươu cao cổ.
Con ngươi bằng thuỷ tinh trong suốt của búp bê hươu cao cổ đang nhìn tôi. Nó không có miệng, nhưng tôi dường như nghe thấy tiếng nó cười.
“Hi hi hi...” Đứa trẻ kia cười giòn tan, giơ con hươu lên cao rồi quơ ra phía trước, dùng lực hôn lên đầu của con hươu cao cổ. Cậu bé không khống chế được lực của mình, làm cho cổ con hươu bị ép thành cong quẹo.
Tôi nhìn thấy rõ đầu của con hươu cao cổ có một độ cong nhất định.
Đây không phải là do đứa trẻ làm, mà là chính con hươu đang quay đầu lại nhìn tôi.
Chiếc xe nôi của em bé lướt ngang qua tôi, bị đẩy đi xa.
“Anh Kỳ?” Tí Còi gọi tôi.
“Cậu nhìn thấy gì không?” Tôi hỏi Tí Còi.
Tí Còi nhìn bóng lưng của người phụ nữ đó, khó hiểu hỏi: “Sao cơ?” Cậu ta thấp giọng nói: “Người phụ nữ đó là ma à?”
“Không, không phải. Con hươu cao cổ kia cơ.” Tôi nhìn Tí Còi.
Vẻ mặt Tí Còi lộ ra sự sợ hãi: “Không phải chứ? Nó nhắm anh rồi sao?”
“Cậu không nhìn thấy à? Không nghe thấy âm thanh đó sao?” Tôi hỏi lại một lần nữa.
Tí Còi lắc đầu: “Tôi không chú ý, tôi không nhìn cái xe nôi đó.”
Vậy thì không có cách nào xác định được.
“Thôi, đi tìm Cổ Mạch trước đi.”
Chúng tôi bấm thang máy lên lầu. Trong khách sạn đương nhiên là không thấy có đồ chơi.
“Các cậu đến rồi.” Nam Cung Diệu mở cửa cho chúng tôi, vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Cổ Mạch đi lòng vòng trong phòng, không chào hỏi gì chúng tôi.
Tôi nhìn một vòng trên cái máy game trong phòng.
Cái này có lẽ cũng có thể được coi là một món đồ chơi. Tuy nhiên, nó không cùng một loại với búp bê bằng vải và những thứ đồ chơi bằng nhựa khác.
“Sao thế?” Nam Cung Diệu hỏi.
Tôi nói những chuyện bản thân trải qua.
“Thứ đó đã nhắm đến cậu rồi à?” Cổ Mạch dừng đi vòng vòng.
“Có thể.” Tôi gật đầu.
“Lần này thì hay rồi. Cậu bị đám đồ chơi nhắm đến, còn Linh thì trực tiếp hôn mê. Bên chúng ta thiếu người rất nghiêm trọng.” Cổ Mạch vò đầu thật mạnh: “Hai thứ này còn không tìm thấy.”
Nam Cung Diệu quay về bàn máy tính, tra một lúc những số liệu đang hiện lên màn hình: “Lượng công việc như vậy quá lớn, nếu chỉ dùng laptop tra xét thì nội dung cần so sánh rất nhiều.”
“Xâm nhập vào kho máy tính được không? Dùng máy tính siêu cấp tính?” Cổ Mạch lập tức hỏi.
“Vô dụng thôi. Điều kiện tra xét mà tôi chọn rất thô sơ. Thật ra là vì chúng ta vốn không có manh mối. Manh mối mà chúng ta biết được chính là đồ chơi, nhưng người bình thường sẽ không bao giờ liên kết cái chết và đồ chơi lại với nhau đâu. Trừ khi giống như Lữ Xảo Lam vậy, hiện trường tử vong quá đặc biệt nên mới có người đặt từ ‘đồ chơi’ vào trong sự trần thuật có liên quan.”
Đây cũng là một nguyên nhân chủ yếu khiến những hiện tượng quái dị khó có thể tra ra được.
Một người có thể chết vì tai nạn xe, vì ngộ độc thực phẩm, vì một cơn sốt bình thường. Và tai nạn xe, ngộ độc, sốt đều có thể do ma hoặc những sự vật quái dị dẫn đến. Những mối quan hệ nhân quả trong đó thì đa phần con người đều không thể phát hiện ra.
Lúc này, Cổ Mạch đi về phía cửa phòng, mở cửa ra.
Lưu Miểu ôm Ngô Linh đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.