Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1815: Xin chào, chủ nhân của tôi (6)




Nước mắt của Lữ Xảo Lam rơi xuống, tuyến lệ khô cạn lại tiết ra dịch lỏng.
Cô ấy quỳ trên mặt đất, giơ tay về phía con gấu, như thể muốn vuốt ve con gấu vậy, nhưng lại có chút sợ hãi, sợ tất cả những điều này đều là giả.
Tay của cô ấy vuốt1lên đầu của con gấu. Con gấu rất ngoan ngoãn, để Lữ Xảo Lam vuốt ve.
Lữ Xảo Lam bật khóc, đưa tay tóm chặt lấy con gấu giấu sau cánh cửa, ôm vào lòng.
Con gấu bông đó ngoan ngoãn nằm trong lòng của Lữ Xảo Lam, nghiêng đầu lại, cặp mắt thủy tinh như thể8là đang nhìn tôi và Trần Hiểu Khâu vậy.
Trần Hiểu Khâu đi đến phía sau của Lữ Xảo Lam.
Hành động vừa nãy của Lữ Xảo Lam khiến cho cánh cửa đó mở toang ra.
Vị trí mà tôi đứng không hề nhìn thấy cảnh tượng bên trong, chỉ thấy Trần Hiểu Khâu chau mày lại, như2thấy cái gì đó không được tốt lắm.
Tôi vội vàng chạy đến chỗ của Trần Hiểu Khâu.
Cửa chính trước mặt và cách bố trí của phòng khách khiến tôi có cảm giác vô cùng quen thuộc. Chỉ là có chút quen quen, hình như đã gặp kiểu bài trí như thế rồi.
Lần nhìn đầu tiên,4tôi không hề thấy có gì bất thường, đến khi tôi phát hiện hai người trong căn phòng có chút run rẩy, mới phát hiện có điều gì đó không đúng.
Trương Tiểu Quân và cha của cậu bé đang núp trong góc của phòng khách, trốn sau cái ghế sô pha sau cái bàn nhỏ. Vị trí đó vừa hay gần tường, gần cửa sổ, rèm cửa sổ rơi xuống che mất một nửa người bọn họ.
Bọn họ run rẩy, sợ hãi nhìn chằm chằm vào cửa.
Trần Hiểu Khâu nhắc nhở Lữ Xảo Lam một câu.
Lữ Xảo Lam ngừng lại không khóc nữa, mơ hồ nhìn về phía Trần Hiểu Khâu, rồi lại thuận theo chỉ dẫn của cô ấy nhìn vào bên trong.
“Quân Quân! Ông xã!” Lữ Xảo Lam ôm lấy gấu bông đứng dậy.
Tôi chỉ nhìn thấy hai cha con họ càng thêm run rẩy.
Trong phòng không hề có âm khí, cũng không có bóng dáng của những con gấu khác.
Lữ Xảo Lam đã bước vào trong phòng, tôi và Trần Hiểu Khâu đành phải bước vào theo.
Ầm!
Sau khi chúng tôi bước vào thì cửa phòng liền đóng lại.
“Á a a a…”
Tôi ngoảnh đầu lại thì nghe thấy âm thanh thảm thiết từ phía sau.
Tiếng kêu đó là chồng của Lữ Xảo Lam. Anh ta lớn tiếng thét lên, ôm chặt lấy Trương Tiểu Quân, thét vào mặt của Lữ Xảo Lam, nói: “Cút! Cút ngay! Con điên này! Đồ điên!”
Lữ Xảo Lam đứng ở vị trí cũ, lúng túng nhìn chồng của mình.
Trương Tiểu Quân tựa đầu vào lòng của cha, bật khóc nức nở.
Tôi không nhìn thấy cái gì đã đóng cánh cửa lại. Nhưng lúc này, cảnh tôi nhìn thấy chính là cha Trương Tiểu Quân đã điên thật rồi, còn mẹ của Trương Tiểu Quân ôm lấy con gấu bông như thể đang ôm lấy chính con trai mình vậy.
Cặp vợ chồng này đứng cách nhau nhìn về phía đối phương. Ánh mắt của người đàn ông như thể đã bị dồn ép vào bước đường cùng vậy, hoảng sợ, tuyệt vọng, đã rơi vào trạng thái hoàn toàn bấn loạn rồi.
Lữ Xảo Lam cố gắng nói chậm lại, gọi tên của hai cha con họ, nhưng cái nhận được chỉ là những lời trách móc. Người đàn ông vốn dĩ không hề nói là đã xảy ra chuyện gì.
Lữ Xảo Lam không biết phải làm sao, tiến lên một bước, phản ứng của người đàn ông lại càng thêm mạnh mẽ, gần như khiến cho Trương Tiểu Quân đang nằm trong lòng của người đàn ông bị bóp nghẹt chết.
Lữ Xảo Lam đành phải dừng bước lại.
“Ông xã… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì… Tại sao anh lại…” Lữ Xảo Lam không hề khóc, chỉ là kinh ngạc và hoảng loạn.
Trần Hiểu Khâu đột nhiên kéo tôi lại.
Tôi nhìn về phía cô ấy, cũng nhìn thấy cánh cửa bên cạnh của cô ấy.
Đó là một căn phòng bếp, ở cuối phòng có một ban công nhỏ, để những thứ lặt vặt. Ở bên góc, có dòng máu tươi chảy ra.
Tôi thuận theo vết máu nhìn tiếp, trong đống phế liệu nhìn thấy một cánh tay. Nhìn qua đã biết không phải tay giả, mà là tay thật. Đó còn là cánh tay của một người con gái, móng tay còn sơn màu đỏ.
Cơ thể của tôi như bị chích điện, cả người căng thẳng.
Vấn đề lúc nãy tôi vẫn luôn suy nghĩ nay lại hiện lên trong đầu.
Căn phòng này, Lữ Xảo Lam không cần chỉ dẫn mà cứ thế đi thẳng vào trong. Đây là phòng của ai? Chủ nhân của căn phòng đâu rồi?
Câu hỏi sau hình như đã có câu trả lời.
Bồn rửa bát trong bếp nổi lên một cái đầu gấu.
Cửa tủ bị mở ra, lại có thêm một cái đầu gấu nữa.
Gấu bông bò ra từ trong góc của căn phòng. Không chỉ là ở bếp, những căn phòng khác cũng có gấu bông qua lại liên tục.
Cha của Trương Tiểu Quân phát ra tiếng kêu càng thêm thảm thiết hơn nữa.
Anh ta đang rất sợ đám gấu này.
Tôi nhận ra được điều này, dĩ nhiên là Trần Hiểu Khâu và Lữ Xảo Lam cũng nhận biết được.
Lữ Xảo Lam rất đau buồn, cố gắng trấn tĩnh lại lần nữa, ra sức khuyên nhủ nói: “Anh đừng sợ. Em đã nói với anh rồi, đây là Hùng Hùng của em. Anh có nhớ không? Anh nhìn bọn chúng xem. Bọn chúng sẽ không làm hại anh và con đâu.”
Cô ấy vừa nói, vừa đưa con gấu trong lòng lên, như thể để chứng minh cho chồng và con của cô ấy thấy. Cái cô ấy nhận được chỉ là những tiếng kêu điên cuồng của người đàn ông.
Đám gấu đó giờ đã tụ tập lại, vây quanh người của Lữ Xảo Lam. Có con còn để tay lên bắp chân của Lữ Xảo Lam, có con ngồi lên giày của Lữ Xảo Lam. Tôi thấy có con gấu leo lên vai của Lữ Xảo Lam ngồi. Còn một con khác, bò thẳng lên đỉnh đầu của Lữ Xảo Lam, nằm bẹp trên đó.
Lữ Xảo Lam cũng chẳng màng tới bọn chúng, chỉ lo khuyên giải chồng và con của mình.
Chứng kiến cảnh này, đầu tôi tê lại.
Cúi đầu xuống thì thấy ngay một con gấu đứng cạnh chân của tôi, cặp mắt thủy tinh nhìn chằm chằm vào tôi.
Chúng định làm gì?
Chúng… còn là đám gấu lúc đầu muốn bảo vệ Lữ Xảo Lam không?
Ý niệm này trong đầu của tôi không cách nào loại bỏ được.
Tôi đã từng thấy linh hồn đồ chơi giết người một cách rất tàn nhẫn, cũng thấy qua đám gấu bông rất ngoan ngoãn, hai cảnh tượng đối lập nhau này khiến tôi không thể nào tin tưởng đám gấu bông này được.
Ở trong căn phòng này, còn có thi thể nữa. Chắc chắn đám gấu này đã giết người. Tôi rất xác định.
Con gấu nhìn chằm chằm vào tôi giờ đã thay đổi hướng nhìn. Những con gấu khác cũng đồng loạt thay đổi hướng nhìn theo, nhìn về phía hai cha con đó.
Người đàn ông cảm nhận được áp lực lớn hơn, biểu hiện càng thêm điên cuồng. Anh ta nhảy bật lên, đá bay cái bàn nhỏ bên cạnh, vung tay thật mạnh như thể muốn xua đám gấu đang đứng phía xa đó.
Rèm cửa sổ bị kéo xuống, khung rèm phát ra âm thanh, như là có thể bị kéo đứt bất cứ lúc nào vậy.
Trương Tiểu Quân bị động tác của người đàn ông kéo theo, cơ thể giống như rèm cửa sổ vậy, bị kéo đến nỗi bật khóc cả lên.
Lữ Xảo Lam sốt ruột, bước lên định ngăn cản hành động thô bạo của người đàn ông.
Đám gấu trên người của cô ấy nhất thời không chú ý, bị cô ấy đá văng ra. Cô ấy không hề nhìn lại, vẫn bước tiếp về phía trước.
Cánh tay đang vung vẩy của người đàn ông đập vào đầu của Lữ Xảo Lam. Tay của anh ta cũng bị Lữ Xảo Lam nắm chặt lấy.
“Ông xã! Trương Sơn! Anh bình tĩnh lại đi! Không có ai làm hại anh cả! Đừng có sợ! Trương Sơn! Á!”
Sức lực của người đàn ông không phải thứ mà Lữ Xảo Lam có thể kháng cự lại được. Cô ấy bị vứt xuống dưới sô pha, rồi té nhào xuống dưới đất.
Đám gấu đó nhấc chân lên, chạy đến bên cạnh Lữ Xảo Lam.
“Oa” Trương Tiểu Quân lớn tiếng khóc: “Đau! Cha ơi! Mẹ ơi!”
Tiếng khóc của cậu bé khiến cho Lữ Xảo Lam bò lên lại, nóng ruột muốn xông tới.
Trần Hiểu Khâu kế bên tôi đã nhanh hơn một bước xông lên. So với Lữ Xảo Lam thì cô ấy có kĩ thuật hơn rất nhiều.
Chỉ thấy Trần Hiểu Khâu khóa chặt cổ tay của người đàn ông lại, dùng lực một cái là đã có thể bẻ tay người đàn ông ra phía sau. Cánh tay còn lại cũng bị cô ấy bẻ ngược ra sau.
Trương Tiểu Quân thoát ra từ trong tay của cha mình, không hề bỏ chạy, mà khóc tại chỗ.
“Có thể nói cho chúng tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” Tôi không còn cách nào khác hỏi.
Tôi thật sự không giỏi ứng phó trong những trường hợp như thế này lắm. Không thể trao đổi, không biết quá trình của sự việc. Tôi cũng không thể nào vô duyên vô cớ giết chết đám gấu đó được. Cũng không thể giết chết Trương Tiểu Quân và cha của cậu bé.
Tôi cảm thấy khó xử.
Tôi nhìn về phía đám gấu.
Hai cha con đó xem ra đã bị dọa sợ đến điên cả rồi, không cách nào giao lưu, nếu vậy thì…
“Mẹ ơi! Chạy mau! Bọn chúng! Bọn chúng…” Trương Tiểu Quân khóc đến nỗi lời nói ra cũng không được rõ, nhưng lại đang cố gắng muốn biểu đạt điều gì đó.
Lời nói của cậu bé chưa dứt thì tôi cảm nhận được không khí trong căn phòng thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.