Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 18: Mã số 023 - Quái thai tết nguyên đán (10)




“Đây nè, chính là căn nhà này. Nó vốn là căn nhà của gia đình ông Lý, con dâu ông ấy sinh em bé, hai người già họ chuyển tới nhà của con trai để chăm sóc cho đứa trẻ rồi nên họ cho thuê căn nhà này.
Đùng đùng! Đùng đùng đùng đùng đùng!
Rầm rầm rầm...
“Tôi nói, hai người có thật là người nhà của họ không vậy hả?”
“Dì ơi, cảm ơn dì, tiếp theo thì người trong nhà chúng tôi tự giải quyết…”
Sột soạt.
“Ồ, là dì Tiền đó sao, tôi còn tưởng là ai gõ cửa nữa? Í, dì Tiền, mọi người tìm đôi vợ chồng trẻ kia hả?”
“Không phải tôi…”
Rầm rầm rầm.
“A Diểu, tới chặn cửa lại.”
“Này, các người làm gì…”
Rầm!
“Ôi trời ơi, mùi gì thế này?”
Đùng đùng đùng...
“Có chuyện gì vậy? Chuyện này là sao vậy hả?”
“Các người rốt cuộc là ai? Dì Tiền, dì dẫn ai tới vậy hả?”
“Đã… chết rồi… được ba ngày rồi!”
“Sếp, chiếc nhẫn kìa!”
“Sao có thể…”
“Á, chết người rồi!”
Ngày 28 tháng 5 năm 2004, phát hiện thi thể người ủy thác, tứ chi bị cột ở chân giường, bụng bị mổ banh ra, phát hiện có dấu vết giãy giụa nhưng chưa phát hiện ra dấu vết gì khác, chưa tìm được hồn ma, ngón áp út tay trái của người ủy thác có đeo một chiếc nhẫn kim cương hình vuông, sau khi lấy ra thì biến mất, xác định đây là vật lạ có hồn ma, hoàn toàn không phải là vật thực.
Ngày 30 tháng 5 năm 2004, xác định vợ chồng Từ Linh đã chết, nguyên nhân chết là do tại nạn xe, kết quả điều tra từ phía cảnh sát là hai người băng ngang qua đường vào lúc nửa đêm, bị xe cộ qua đường đâm chết, hoàn toàn không có gì bất thường. Đã tiến hành điều tra hành vi ra khỏi nhà lúc nửa đêm của hai người, tạm thời chưa có kết quả.
Đính kèm: Bản sao báo cáo kết quả điều tra của phía cảnh sát.
Ngày 7 tháng 6 năm 2004, tìm ra được hành tung của hồn ma Tiêu Chính và thân xác Vương Phương Kiệt. Xác định được vào ngày 30 tháng 5 năm 2004, có bế theo một đứa bé sơ sinh lui tới khu mà vợ chồng Từ Linh sống, sau đó thì mất tăm tông tích.
Ngày 15 tháng 6 năm 2004, tạm dừng điều tra, kết quả: Đánh mất manh mối tung tích hồn ma của Tiêu Chính, thân xác Vương Phương Kiệt và bào thai ma quỷ. Vụ án này được quy vào loại “chưa hoàn thành”. Tiến hành theo dõi camera giám sát thời gian dài đối với phòng 809 khách sạn Tuấn Li. Thiết lập từ khóa quan trọng “Vương Phương Kiệt”, nếu như tìm được hành tung của Vương Phương Kiệt, sẽ bắt đầu điều tra lại.
Ngày 1 tháng 1 năm 2005, xác nhận phòng 809 khách sạn Tuấn Li không có gì bất thường.
Ngày 1 tháng 1 năm 2006, xác nhận phòng 809 khách sạn Tuấn Li không có gì bất thường.
Ngày 1 tháng 1 năm 2007, xác nhận phòng 809 khách sạn Tuấn Li không có gì bất thường.
Ngày 1 tháng 1 năm 2008, chưa thể đặt được phòng 808 khách sạn Tuấn Li, xác nhận vào ngày ngày có một đôi vợ chồng vào ở, tiến hành đặt phòng khác trong khách sạn để giám sát.
Ngày 3 tháng 1 năm 2008, xác nhận đôi vợ chồng này không có gì bất thường.
Ngày 1 tháng 1 năm 2009, xác nhận phòng 809 khách sạn Tuấn Li không có gì bất thường, xác nhận loại bỏ nguy hiểm của phòng này, chấm dứt hành động giám sát.
“Lại chết nữa rồi, hơn nữa, chẳng có lấy một người thân nào để có thể hỏi.” Lần này tôi trực tiếp lật hồ sơ vụ án tới trang cuối luôn, nhìn qua kết quả vài cái, rồi làm động tác nhún vai xòe hai bàn tay ra hai hướng với hai Gã Béo và Tí Còi.
“Sao lại chết nữa chứ? Thật sự không thể sống đàng hoàng sao?” Tí Còi than phiền, “Chắc sẽ không chết đi, sau đó biến thành oan hồn, giết hết tất cả mọi người trong văn phòng điều tra đấy chứ?”
“Trí tưởng tượng của cậu thật phong phú.” Tôi miễn cưỡng giả vờ cười hai cái, gỡ cái USB treo trên hồ sơ xuống, cắm vào máy tính. “Xem như là lúc đó tôi lựa chọn không đúng, vừa hay chọn trúng phải những hồ sơ thất bại của họ. Hay là thế này, hai cậu đi lục những thứ khác trong cái tủ hồ sơ kia thử đi.”
“Anh đùa kiểu gì vậy?” Tí Còi kéo dài mặt ra, bộ mặt hoảng hốt, “Tôi không muốn vào lại cái nơi quỷ quái đó nữa đâu, lúc anh bước vào đó không có cảm giác gì sao? Nơi đó lạnh lẽo âm u như thế, chắc chắn là có vấn đề.”
“Đúng là có hơi lạnh, nhưng có lẽ là do nhiều năm rồi không có ánh sáng chiếu vào thôi.” Tôi vừa nhấp chuột, vừa lật trang đầu tiên của hồ sơ vụ án “Bào thai ma quái Tết Nguyên Đán”.
“Tôi cũng nghĩ như vậy, cửa sổ ở đó có dán giấy dán kiếng nên ánh sáng không lọt vào được.” Gã Béo đồng ý với cách giải thích của tôi.
Tí Còi hướng về Quách Ngọc Khiết tìm sự ủng hộ, “Tiếu Khiết, em cũng cảm thấy có gì đó không ổn đúng không?”
“Hả, em chẳng có cảm giác gì cả.” Quách Ngọc Khiết với vẻ mặt vô tội.
Tí Còi bị cô lập bơ vơ, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt hận sắt rèn không thành thép, nhìn thấy tôi cầm tai nghe, còn xem hồ sơ một cách kỹ lưỡng, tỉ mỉ thì tròng mắt liền xoay tròn một vòng, rồi dịch sang chỗ tôi, khoác vai tôi như là anh em tốt. “Anh Kỳ, chuyện này thật sự là nhờ cả vào anh rồi! Trong chúng ta chỉ có anh là gan dạ nhất, giúp người em này đi vào đó kiếm đi!”
“Chuyện này đâu phải là do tôi phụ trách chứ?”, Tôi tháo tai nghe xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Tí Còi.
Hơn nữa, tôi cũng chẳng phải là gan dạ, mà là một sự nóng vội kì lạ.
Tí Còi nói không sai. Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp quả thật rất lạnh, cửa sổ đều dán giấy dán kiếng màu tối, cũng không biết là chủ nhân đã mất tích bao lâu rồi, trong phòng lúc nào cũng đóng kín, cả ngày không thấy được ánh sáng, còn tích tụ cả bụi bặm, mang tới cho người ta cảm giác âm u lạnh lẽo. Lúc đó, trong phòng cũng không có điện, có lẽ là do không nộp tiền điện trong thời gian dài nên bị cắt điện rồi. Không có ánh nắng mặt trời, không có đèn điện. Giữa ban ngày ban mặt, trong phòng lại tối thui. Nhưng không cần đợi nhân viên cảnh sát của sở cảnh sát mở đèn, tôi đã chú ý tới dãy tủ hồ sơ kia. Sau khi cả đám người chúng tôi đi vào đó, tôi không cần nghĩ ngợi gì, lập tức mở cái tủ hồ sơ đó ra, phát hiện bên trong cất giữ hồ sơ vụ án của văn phòng Thanh Diệp. Tôi cũng không do dự gì, lúc rời khỏi liền tiện tay cầm theo mấy tập hồ sơ theo.
Quỷ thần xui khiến?
Tôi cúi đầu nhìn hồ sơ trong tay.
“Anh Kỳ, sao hả, giúp người em này đi, tôi mời anh ăn khuya, ăn đồ nướng, thấy sao nào? Lấy năm mươi que xiên thịt dê trước, thêm năm mươi xiên thịt bò nữa!” Tí Còi nói một cách hùng hồn!
Tôi nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của Gã Béo bên kia.
“Cậu trả một nửa đó, đây là công việc của hai chúng ta.” Tí Còi giơ tay chỉ về phía Gã Béo.
“Hả?” Gã Béo với biểu cảm nằm cũng trúng đạn.
“Nếu không thì cậu đi lấy hồ sơ?” Tí Còi cho Gã Béo quyền lựa chọn.
Gã Béo lắc lắc đầu, khối thịt mỡ trên mặt run lên bần bật
“Vậy cứ quyết định như vậy đi!” Tí Còi vỗ vỗ vai tôi.
“Quyết định gì chứ?” Tôi cười không được khóc cũng không xong
“Nè, chìa khóa giao cho anh đó.” Tí Còi móc một chiếc chìa khóa từ trong túi áo ra.
Khi đó, tôi tìm tới sở cảnh sát phá cửa mà đi vào, sau đó khóa cửa được sửa lại, chìa khóa giao cho Tí Còi cất giữ.
Tôi nhìn chiếc chìa khóa, quyết định nhận lấy, nắm chặt chiếc chìa khóa bị túi quần của Tí Còi ủ nóng. Không biết tại sao lại nghĩ tới cái tủ hồ sơ trong bóng tối u ám kia.
“Anh Kỳ, sẵn tiện anh xem thử họ mất tích lúc nào nhé?” Tí Còi nhắc tôi, “Xem thử vụ án sau cùng của họ.”
“Ừm, được thôi.” Tôi đồng ý bừa.
“Thật ra cũng không cần phải phiền phức như vậy đâu nhỉ? Chúng ta đã đi theo trình tự chính thống, phía cục cảnh sát đã ra thông báo tìm người mất tích, các anh cũng đã đi dò hỏi ở khu dân cư kia luôn rồi.” Quách Ngọc Khiết lên tiếng, “Đợi sau khi tháo dỡ, di dời xong mà vẫn chưa tìm được người thì ghi lại biên bản, nếu như họ xuất hiện thì trả tiền bồi thường tháo dỡ di dời, chẳng phải là được sao?”
Gã Béo nghe xong gật đầu lia lịa.
Tí Còi lại lắc đầu, “Mới tìm được có mấy ngày thì đã không tìm nữa sao? Đến khi đó phía truyền thông lại mừng quýnh lên nữa! Chúng ta làm vậy là cống hiến đề tài cho họ, cái gì mà “chủ nhà không rõ tung tích, chính phủ bạo lực tháo dỡ di dời nhà”, tin tức truyền đi mấy lần, sẽ trở thành “chính phủ bạo lực tháo dỡ di dời nhà, chủ nhà mất tích không rõ tung tích”, lại qua vài ngày sau, có lẽ sẽ viết chúng ta vì muốn tháo dỡ di dời nhà, nên giết người vứt xác rồi.”
Chuyện này có lẽ chẳng có ảnh hưởng gì tới việc tháo dỡ di dời, nhà cần tháo dỡ vẫn phải tháo dỡ, nhưng đụng phải cá nhân thì... ối mẹ ơi, ảnh hưởng tới con đường thăng tiến đấy!
“Có làm quá lên không vậy?” Quách Ngọc Khiết với vẻ mặt “anh đang chém gió chứ gì”.
“Không thể không đề phòng, em phải dùng ý nghĩ xấu xa nhất để suy đoán suy nghĩ của những người không có giới hạn xấu nhất.” Tí Còi bày ra vẻ mặt đau buồn với thói đời ấm lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.