Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1798: Tay gấu




Biển máu gợn sóng đã chặn tầm nhìn của tôi, tôi nghe thấy tiếng hét thảm của người phụ nữ, cảm nhận được sự đau đớn trên cổ cô ta.
Tôi vội ngoi lên mặt nước thì thấy trên cổ người phụ nữ có một con gấu bông.
Con gấu bông đó nhe nanh ra, cắn vào thịt và xương của người phụ1nữ giống như cảnh tượng tôi đã từng nhìn thấy trước đây vậy.
Những viên đạn hơi bay lung tung, bắn biển máu tan ra, làm lộ ra tình cảnh dưới biển máu.
Có vô số những con gấu bông đang bám trên người cô ta, mỗi một con gấu đều đang cắn xé cơ thể cô ta.
Nước máu biến mất, cũng làm8cho người ta thấy rõ là, máu chính là thứ đã tạo ra những con quái vật này. Bọn chúng không hề phải bơi đến mà có thể chui thẳng ra từ trong biển máu, sau khi bị bắn nát ra thì biến thành máu, rất nhanh sau đó lại tụ lại thành hình gấu bông.
Máu của người phụ nữ chảy2xuống, trông như đây mới thật sự là máu tươi ở trong chỗ này.
Tôi vội quay đầu nhìn về phía con gấu bông bị người phụ nữ bắt lại lúc nãy.
Năng lực của người phụ nữ đã cạn kiệt rồi, luồng sức mạnh khống chế con gấu bông kia cũng biến mất luôn. Nhưng con gấu bông đó chỉ nằm ở4đấy, vừa cười vừa quan sát cuộc chiến đẫm máu này.
Tôi cúi đầu nhìn về phía người phụ nữ.
Cô gái đã biến mất rồi, chỉ còn lại một đống gấu bông thôi.
Bọn chúng đột nhiên dừng lại, sau đó đồng loạt quay đầu, trong đôi mắt bi ve của chúng đều phản chiếu hình ảnh của tôi trong đó.
Bị phát hiện rồi…
Bị nhắm đến rồi!
Lúc này, tôi không dám lơ là cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, tiêu diệt đống gấu bông này.
Tôi không hề có lòng tin về chúng có niệm tình xưa với tôi không. Chúng tôi từng hợp tác với nhau một lần, tôi còn quen biết với chủ nhân của bọn chúng nữa, nhưng thời gian đã qua lâu vậy rồi, cuộc sống Lữ Xảo Lam thế nào, tôi chưa từng quan tâm đến. Đám gấu bông này đã gặp phải chuyện gì ở chỗ thầy trừ ma, tôi cũng không hề hay biết.
Đề phòng cảnh giác là không sai.
Biển máu gợn sóng, trông giống như là có rất nhiều những con gấu bông muốn chui ra ngoài vậy.
Tôi đề cao cảnh giác, nhưng linh hồn đột nhiên lại bị chùng xuống.
Tôi cảm nhận được cơ thể mình đang bị chìm vào trong biển máu, trong miệng, trong mũi đều ngập tràn mùi máu tanh. Mở mắt ra chỉ nhìn thấy một mảng màu đỏ.
Tôi vội quạt cả tay và chân, muốn ngoi lên trên mặt nước.
Nhưng tôi nhất thời không thể phân biệt được hướng nào là trên hướng nào là dưới.
Hình như tôi đã chìm xuống đáy sâu của biển máu, có những tia ánh sáng le lói, trông không giống như là ánh sáng chiếu xuống từ trên trời. Trong cái không gian này không có bầu trời.
Tim tôi bắt đầu đập nhanh.
Tôi không hề cảm thấy ngộp thở gì cả, nhưng mà cái mùi máu tanh xung quanh này lại làm tôi buồn nôn.
Rào rào!
Hình như tôi đã nghe thấy tiếng nước, máu vỗ vào cánh tay tôi.
Có thứ gì đang tiến lại gần.
Tôi quay đầu nhìn xung quanh, thả lỏng người để cơ thể trôi nổi tại chỗ, không nhúc nhích gì.
Rào!
Tiếng động kia lại được lặp lại lần nữa.
Lần này tôi đã nhìn thấy được cái thứ đang chìm trong nước.
Con gấu bông khổng lồ kia trông giống như một con cá voi vậy, bơi đến từ phía xa xa.
Thứ mà tôi nhìn thấy đầu tiên là một cái bóng đen, rất nhanh sau đó, tôi đã nhìn thấy được cặp mắt bi ve sáng rực của nó.
Nó đang từ từ tiến lại gần với tốc độ khá chậm, kích cỡ cơ thể của nó quá khổng lồ.
Tôi muốn lùi ra sau để tránh né, nhưng tốc độ của tôi căn bản không thể bắt kịp với kích thước ngoại cỡ của nó. Tôi còn chưa kịp trốn được bao xa thì nó đã bơi đến trước mặt tôi rồi.
Với khoảng cách gần trong gang tấc thế này, tôi đã nhìn thấy từng chiếc lông trên người nó. Những sợi lông nhung đó dập dềnh trong biển máu. Con gấu bông cử động, chúng cũng dập dềnh một cách nhịp nhàng.
Tôi không bị nó tấn công.
Cũng giống như việc cá nhỏ dưới biển không bị cá voi tấn công, con gấu bông khổng lồ kia cứ thế mà bơi ngang qua người tôi.
Tôi nhìn thêm một hồi, mới thấy cái bóng đen khổng lồ kia biến mất hẳn.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên.
Nếu như con gấu bông kia không phải đang bơi theo hướng ngẫu nhiên thì vị trí lúc này của tôi chắc là đang đầu ở trên chân ở dưới, là hướng chính xác rồi. Chỉ cần bơi lên phía trên thì có thể ngoi ra khỏi mặt nước.
Tôi thu lại đường nhìn, quay người đuổi theo con gấu bông khổng lồ kia.
Tôi đã hơi quen với cái nơi ngập tràn mùi máu tanh này rồi.
Sau khi bơi được một hồi, lúc tôi tưởng là mình đã bơi nhầm hướng rồi thì lại nhìn thấy cái bóng đen khổng lồ kia.
Con gấu đó tiếp tục bơi về phía trước, động tác quạt nước rất nhịp nhàng. Cánh tay hình trụ tròn chỉ cần quạt nhẹ thôi là có thể bơi đi được rất xa.
Bơi theo ở phía sau nó, tôi đã phải hứng chịu một lực cản rất mạnh. Động tác quạt tay của nó sẽ làm máu vỗ vào người tôi, đẩy tôi lùi ra sau.
Tôi thật sự không có kinh nghiệm gì về mặt này cả, chỉ có thể cố gắng điều chỉnh vị trí của mình, tìm một vị trí mà không bị nó tác động đến và bơi theo nó.
Tôi không hề nhìn thấy những con gấu bông khác, cũng không thấy những người khác.
Bơi theo nó một hồi, tôi dần tiến lại gần, có cơ hội sờ vào con gấu bông này rồi.
Tôi chỉ do dự khoảng vài giây, sau đó liền đặt tay lên một cái chân của nó.
Tay tôi bị bao bọc lại bởi lông nhung, cả cơ thể sắp chui vào trong luôn rồi mới có thể sờ được lớp vải trên người nó.
Chất liệu vải trên người nó khá mềm mượt, đưa tay ấn xuống liền cảm nhận được bông gòn nhét đầy trong đó.
Xét về mặt xúc cảm, chất liệu thì tuy là cái thứ này đã bị phóng to ra thêm rất nhiều lần nhưng nó vẫn là một món đồ chơi nhồi bông mà thôi.
Con gấu bông đột nhiên đứng lại, cái đầu khổng lồ của nó từ từ quay ra sau.
Nó cảm nhận thấy tôi rồi!
Trước đó chắc là đã nhìn thấy tôi rồi nhỉ...
Hoặc là, hai hòn bi ve trên mắt nó chỉ là để trang trí mà thôi?
Lúc tôi đang suy nghĩ chuyện này thì cái chân hình trụ tròn kia đã bắt đầu cử động.
Cái cơ thể khổng lồ này muốn quay người lại, những dòng nước xung quanh cuốn trôi cả tôi đi.
Tôi bị đưa đến trước mặt con gấu bông khổng lồ.
Bị nó nhìn chằm chằm với khoảng cách gần như thế này khiến tôi cảm thấy căng thẳng.
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay sử dụng năng lực của mình bất cứ lúc nào, cũng đã nghĩ đến việc sẽ nói chuyện với nó, nhưng khi tôi nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt bi ve kia, tôi mới phát hiện là mình không hề lên tiếng nói được gì cả.
Nó đang quan sát tôi…
Trông giống như là thú dữ đang quan sát con mồi vậy.
Nó đang quan sát và đánh giá.
Rõ ràng chỉ là hai hòn bi ve, tròng trắng và tròng đen được phân biệt với nhau bằng hai màu khác nhau, đây không phải là một đôi mắt thật, nhưng tôi lại có thể cảm nhận được ánh mắt của nó và cảm thấy căng thẳng.
Cái cảm giác căng thẳng này không kéo dài bao lâu cả.
Nó đã đưa ra quyết định.
Nó đưa cánh tay hình trụ tròn về phía tôi.
Chắc chắn là không thể tránh né được đâu, nhưng tôi cũng không hề sử dụng năng lực của mình.
Tôi không cảm nhận được ác ý của con gấu bông này, trong đôi mắt bi ve kia cũng không còn phản chiếu hình bóng của tôi nữa.
Cơ thể của tôi bị một cánh tay gấu chạm trúng.
Nói đúng hơn thì, đó chỉ là một mảnh vải, không có đính lông nhung.
Cơ thể tôi bị bao bọc bởi xúc cảm mềm mại này, bị đẩy nhẹ, cả người lùi ra phía sau.
Tốc độ lùi ra sau không nhanh lắm. Những dòng máu chảy ngang qua người tôi.
Tôi nhìn thấy con gấu bông khổng lồ kia cách tôi càng lúc càng xa, nhìn thấy nó từ từ quay người, giống như là để tiếp tục bơi về phía trước mà không có đích đến gì cả.
Lưng tôi tiếp xúc với không khí, trồi ra khỏi nước, tiếp theo đó là cả cơ thể đều văng ra khỏi nước.
Trên người tôi rất sạch sẽ, mùi máu tanh cũng tan biến hết rồi.
Lúc này, tôi đang nằm trên giường ở nhà mình.
Tôi vẫn còn đang mặc đồ ngủ, áo khoác và quần dài được treo gọn gàng, điện thoại, chìa khoá đều đang đặt trên bàn. Lúc tôi ngồi dậy có đụng trúng một thứ để gần đó, chính là cái cuộn giấy trống không đang mở tung ra kia.
Ảo giác?
Tôi đã thoát khỏi cái không gian ảo đó và quay về hiện thực rồi ư?
Tôi sững người mất một lúc, sau đó lại nghĩ ngay đến Ngô Linh, cầm điện thoại và gọi cho cô ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.