Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1772: Quỷ ngữ (1)




Thay đổi đột ngột như thế khiến tôi trở tay không kịp.
Không hề có dấu hiệu báo trước, không hề chuẩn bị gì cả mà tôi đã đi vào trong cảnh mộng rồi, đi theo Quỷ Ngữ lúc nhỏ, nhìn thấy cảnh tượng mẹ cô ta bị hoả thiêu.
Lúc này tôi không có tâm trí để tâm đến Quỷ Ngữ. Trong đầu tôi chỉ đang nghĩ đến Diệp Thanh thôi.
Đây không phải là lần đầu tôi đi vào cảnh mộng đột ngột như thế. Trước đó không bao lâu, nói đúng hơn1là mười mấy tiếng trước, tôi vừa mới gặp phải chuyện như thế này. Nhưng mà mười mấy tiếng trước, tôi bị Diệp Thanh đẩy khỏi cảnh mộng, không thấy được diễn biến sau đó của Quỷ Ngữ và Kỳ Bạch. Bây giờ lại đột nhiên đi vào trong cảnh mộng...
Nghĩ đến tác dụng phụ sinh ảo giác sau khi kết thúc cảnh mộng một cách đột ngột, tâm trạng của tôi dần trở nên xấu đi, trong lòng có hơi ám ảnh.
Diệp Thanh có thể điều khiển năng lực của tôi.
Rốt8cuộc anh ta muốn làm cái gì? Giết người diệt khẩu? Không muốn trò chuyện? Hay là muốn dùng cách này để nói cho tôi biết điều gì đó, cũng giống như lần của Vương Diêm vậy?
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, quan sát biến động xung quanh.
Biến động này đến rất nhanh.
Khung cảnh xung quanh thay đổi. Quỷ Ngữ rời khỏi chỗ hoả thiêu và đang ngồi ở trong phòng.
Nhìn đồ gia dụng, cách bố trí trong phòng không giống như là phòng dành cho trẻ em. Trong phòng có rất2nhiều những thứ mà con trai thích, poster của ngôi sao bóng rổ, máy chơi game, tay cầm chơi game và cả đĩa game có hình ảnh nhân vật nữ ăn mặc hở hang. Nhưng căn phòng này cũng không hoàn toàn là dành cho nam, có một chiếc vali màu hồng đặt bên cạnh tủ áo, trên tủ áo có để một cái thùng giấy in hình nồi chảo, lò vi sóng. Trong phòng còn có hai cái thùng đựng đồ bằng nhựa, trên thùng có những hình dán dễ thương.
Tiếng4cãi vã vang lên ở bên ngoài phòng.
“... Đã có hai đứa rồi, còn nuôi thêm một đứa nữa, anh nói dễ quá! Em gái của anh không biết xấu hổ để dính bầu, bắt chúng ta nuôi con rơi của cô ta à? Tại sao chứ! Cô ta chết đúng là nhẹ nhàng mà! Chết rồi thì coi như xong!”
“Em nói chuyện có chừng mực chút đi! Sao Tân Tân lại là con rơi được? Em rể xảy ra chuyện mà...”
“Anh đừng có lừa tôi! Xảy ra chuyện sao? Ừ, vừa đúng lúc xảy ra chuyện trước khi làm đám cưới, lại còn cha mẹ chết chung nữa! Trùng hợp như thế sao! Cô ta ra ngoài ăn cơm trước kẻng...”
Bốp!
“Trương Phương Quân, anh dám đánh tôi? Tôi liều với anh! Khó khăn lắm tôi mới sinh được cho anh hai đứa con trai! Tôi gả cho anh bao nhiêu năm rồi, ngay cả một chiếc nhẫn kim cương, một sợi dây chuyền cũng không có! Tôi có nói gì không? Hả? Anh vì con rơi của em gái anh mà đánh tôi sao?”
Lúc này vang lên những tiếng loảng xoảng, ngoài ra còn có cả tiếng mắng chửi của phụ nữ và tiếng quát tháo của đàn ông.
Quỷ Ngữ rón rén đi đến bên cửa, lén nhìn ra ngoài.
Cửa của hai phòng ngủ gần như dính sát vào nhau, trong nhà trông khá chật hẹp. Phòng mà Quỷ Ngữ đang ở coi như rộng rãi, được xây theo hình chữ nhật khiến người ta cảm thấy thoải mái. Một căn phòng khác thì không ra hình dạng gì cả, đồ đạc chất đống trong phòng, còn để thêm một cái nôi em bé, gần như nhét đầy hết cả căn phòng. Trên nôi không có đứa bé nào cả mà được chất đầy quần áo.
Hành lang ngoài cửa phòng trông khá ngắn, đối diện là nhà vệ sinh. Đi dọc theo hành lang ra ngoài sẽ bắt gặp một phòng khách diện tích chật hẹp, hình thù không có quy hoạch gì cả giống như cái phòng ngủ kia vậy.
Hai người đang cãi vã, vật lộn với nhau đều chú ý đến Quỷ Ngữ.
Người phụ nữ hét toáng lên trong giận dữ, muốn mắng chửi gì đó nhưng lại bị người đàn ông bịt miệng lại.
Sắc mặt của người đàn ông không được tốt lắm, ông ta bảo Quỷ Ngữ quay về phòng, rồi đóng chặt cửa lại.
Quỷ Ngữ đã làm theo.
Cánh cửa mỏng nhẹ không thể chặn được âm thanh bên ngoài.
Một lúc sau lại có thêm tiếng mở cửa.
Giữa những tiếng cãi vã có thêm tiếng của một cậu trai trẻ tuổi.
Tôi bay ra khỏi phòng, nhìn thấy hai anh em có vẻ ngoài khá giống nhau. Người anh trông khoảng mười bảy mười tám tuổi, chắc là đang học cấp ba. Còn người em thì trông như học sinh tiểu học.
Rất nhanh sau đó, hai đứa con trai cũng tham gia vào cuộc cãi vã.
“Con không muốn! Con muốn ngủ một mình! Không muốn thêm một người đâu!” Người em vừa giậm chân vừa nói.
“Trương Tân đã học tiểu học rồi chứ? Đưa nó đi học ở trường nội trú là được rồi.” Người anh cau mày lại, nói với vẻ khó chịu: “Trong nhà làm gì có chỗ cho nó ở? Cha, cha cũng đừng nghĩ gì là làm đó chứ.”
Người đàn ông bắt đầu suy nghĩ về lời đề nghị của con trai lớn, người phụ nữ cũng bình tĩnh lại, lẩm bẩm tính các khoản tiền nong trong trường nội trú.
“Con cũng muốn học trường nội trú.” Người em nhảy cẫng lên, nắm lấy vạt áo của mẹ và hét toáng lên.
Người anh vội nói: “Phải đó, em ấy cũng có thể đi học ở trường nội trú. Đến lúc đó em sẽ có phòng riêng của mình thôi.”
“Đừng nghe anh con nói bậy. Trường nội trú ở bảy tám người một phòng, làm gì thoải mái như ở nhà? Ngủ không ngon giấc, ăn cơm ở căng tin...” Người phụ nữ vội nói.
“Trong nhà cũng không thoải mái, còn không bằng đi học ở trường nội trú.”
“Con muốn học trường nội trú thì tự mà đi học.” Người đàn ông quát đứa con trai lớn của mình.
“Kí túc xá ở trường con đã xây dựng cách đây mấy chục năm rồi. Muốn sạc điện thoại cũng không có mà sạc.” Cậu nam sinh vội phản bác lại.
Cuộc cãi vã của người nhà này dần mờ đi trước mắt tôi.
Khung cảnh xung quanh tối hẳn lại, tôi nhìn thấy Quỷ Ngữ đang nằm ở giường tầng trên.
Cô ta đã dọn đến kí túc xá ở trường.
Một phòng sáu người. Năm người còn lại đều là đàn em của cô ta, cách nhau một tuổi, nhưng bắt đầu từ lớp một thì bốn người họ đã học ở ngôi trường này rồi. Quỷ Ngữ vừa mới chuyển đến, là học sinh mới, không có bạn bè gì ở đây cả.
Cô ta nằm nghiêng người trên giường và cầm một cái vòng cột tóc trên tay.
Đó là di vật của mẹ Quỷ Ngữ.
Cuộc sống trong gia đình đơn thân không hề dễ dàng chút nào. Thu nhập của mẹ Quỷ Ngữ rất thấp, làm nhân viên phục vụ ở một quán ăn nhỏ, kiếm tiền duy trì cuộc sống. Bà ta vốn là làm việc ở nơi khác, quen được cha của Quỷ Ngữ. Nhưng trước khi làm đám cưới, cả gia đình nhà trai bị tai nạn giao thông, không còn ai sống sót. Không bao lâu sau mẹ Quỷ Ngữ phát hiện mình mang thai nên quay về quê, ở nhờ nhà anh chị dâu. Tình hình kinh tế của anh bà ta cũng không được tốt lắm. Mẹ của Quỷ Ngữ vẫn cố gắng sinh Quỷ Ngữ ra, nuôi Quỷ Ngữ lớn khôn. Vào khoảng thời gian trước, quán ăn bị nổ khí gas, mẹ của Quỷ Ngữ qua đời, chỉ để lại cho Quỷ Ngữ một số tiền bồi thường ít ỏi.
Hậu sự của mẹ Quỷ Ngữ đều do anh chị dâu lo liệu. Cặp vợ chồng đó chắc chắn không phải là người nhiều tình cảm tinh tế. Di vật của mẹ Quỷ Ngữ được xử lí qua loa. Quỷ Ngữ đã tìm được cái vòng cột tóc này trong đống hành lí của mình.
“Mẹ...” Quỷ Ngữ đang nhớ mẹ, nước mắt chảy ào ra.
Cô ta muốn gặp lại mẹ mình, muốn được trò chuyện với mẹ.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía đằng sau của Quỷ Ngữ.
Có một bóng người màu trắng xuất hiện ở phía sau cô ta, nửa trong suốt, không nhìn rõ được khuôn mặt. Cái bóng người đó đang ôm chầm lấy Quỷ Ngữ một cách dịu dàng.
“Tân Tân... Tân Tân... Mẹ ở đây. Mẹ sẽ luôn bảo vệ con.”
Quỷ Ngữ mở to mắt, quay đầu nhìn ra sau.
Cô ta không nhìn thấy gì cả.
Tôi không hề nhìn thấy có âm khí trên người của người phụ nữ. Bà ta không phải ma...
Bóng người đó như đã nhập vào trong người của Quỷ Ngữ.
Tôi khẽ chau mày lại.
Đây là... Linh hồn bảo hộ sao?
“Mẹ? Mẹ!” Quỷ Ngữ ngồi bật dậy và hét toáng lên.
Những cô bé nằm ở giường khác đều bị đánh thức bởi tiếng ồn, nhìn về phía Quỷ Ngữ với ánh mắt kì lạ.
Họ không biết phải làm sao, bắt đầu bàn tán xì xào.
“Có cần gọi cô giáo không?”
“Cần gọi cô giáo không?”
“Này, có phải chị không khoẻ không? Có cần gọi cô giáo giúp chị không?” Có người chủ động lên tiếng hỏi thăm.
“Mẹ...” Quỷ Ngữ vẫn đang khóc thút thít.
Các cô bé đưa mắt nhìn nhau.
Cô bé chủ động hỏi thăm lên tiếng an ủi: “Chị đừng sợ. Đợi đến thứ sáu là có thể về nhà được rồi. Nếu chị thấy nhớ nhà có thể gọi điện về nhà. Chỗ cô giáo Vương có thể gọi điện thoại. Cô giáo Vương chính là cái cô mập mập quản lí kí túc xá này.”
Quỷ Ngữ không thèm nghe những lời này.
Các cô bé khác cũng không biết phải làm sao, thương lượng thêm lần nữa, sau đó có hai người mở cửa, chạy đi tìm cô giáo đến đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.