Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1765: Giới tâm linh (5)




Cùng lúc này, tôi cảm nhận được có thứ gì đó đang cản tôi lại.
Lực cản này không giống như lúc trước. Trước đó là sau khi tôi sử dụng năng lực, do không đủ nên không thể1nghịch chuyển năng lực của Quỷ Ngữ. Còn lần này, lực cản đó trực tiếp đối kháng với năng lực của tôi.
Là của Quỷ Ngữ?
Không đúng, là của người khác....
Tôi quay qua nhìn quả cầu.
Năng lực của cô8ta đã truyền vào đó.
Lúc này tôi mới phát hiện, không phải năng lực của cô ta đang truyền vào quả cầu, mà là quả cầu đang hút dần năng lực của cô ta.
Sự xuất hiện của tôi,2đã khiến quả cầu đó có phản ứng.
Tôi cảm giác có hàng ngàn cánh tay đang kéo lấy nguồn năng lực của tôi, ngăn cản không cho tôi giết Quỷ Ngữ.
Âm thanh phát ra từ miệng Quỷ Ngữ4thay đổi, nó đã yếu đi, cả người cô ta trở nên mềm nhũn, cứ như sắp chết.
Tuy nhiên cô ta sẽ không chết dễ dàng như vậy.
Tôi nhận biết rất rõ điều này, cũng cảm nhận được vô số âm khí của vô số cánh tay hồn ma không giống nhau đang lôi kéo trên năng lực của tôi.
Quỷ Ngữ rốt cuộc đã dẫn đến bao nhiêu hồn ma?
Tôi cảm thấy kinh hoảng.
Mắt thấy năng lực chỉ có thể lãng phí như vậy, một lần nữa tôi thay đổi suy nghĩ.
Nếu đã không thể giết Quỷ Ngữ, vậy tôi sẽ phá quả cầu, thứ đang giúp Quỷ Ngữ liên kết với hai bên!
Tôi đưa tay ra, ngay vào lúc tôi chạm tay vào quả cầu thì có một luồng sức mạnh bộc phát.
Trong chớp mắt, quả cầu đã biến mất!
Thành công rồi!
“Áaaaa.” Quỷ Ngữ phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tôi chấn động quay đầu, liền nhìn thấy con ngươi trong mắt Quỷ Ngữ rớt ra.
Bỗng mọi thứ im bặt.
Âm khí từ khoang mắt, miệng Quỷ Ngữ cứ thế bay ra dào dạt.
Tôi sợ tới mức giật lùi về sau.
Bộ đồ màu đen của Quỷ Ngữ đã bị nhuốm ướt bởi máu tươi. Mặc dù không nhìn thấy màu đỏ máu, tuy nhiên trong vô số luồng âm khí và những linh hồn kia, tôi dường như đã nhìn thấy cơ thể Quỷ Ngữ đang bị nứt ra.
Quả cầu không còn, nên những linh hồn kia cứ thế mà xông vào Quỷ Ngữ, xem cô ta là nơi để ra vào!
Những linh hồn xông ra này....
Tôi không biết ai trong số chúng, tuy nhiên có thể thấy thông qua luồng âm khí, bọn họ không phải là ác quỷ. Hoặc chí ít thì trước đó là không.
Cách ăn mặc của họ trông rất kì quái, từ những trang phục thịnh hành trong thời gian vài năm trước, cho đến vài chục năm trước rồi cả thời chiến tranh xa xưa, dân quốc, cổ đại....
Tôi nhìn mọi thứ trong kinh ngạc mà quên mất bản thân phải tìm cách để giải quyết chuyên này.
Đám ma này khiến tôi nhớ đến Thân Tiểu Dung, nhớ đến đám ma đã chiếm giữ cái xưởng bỏ đi kia.
Năng lực của Quỷ Ngữ hiện tại cũng bị đám ma quỷ kia tóm lấy.
Ở một nơi nào đó, đám ma bị nhốt lại trong một phạm vi cố định nào đó đã tìm được đường có thể thoát ra.
Mở đê trút lũ, chẳng qua cũng chỉ vậy.
Quỷ Ngữ vẫn chưa chết, chỉ là sẽ không sống thêm được lâu nữa.
Tôi nhìn thấy những hồn ma xuyên qua các mặt của căn phòng mà không làm gì được.
Trong ánh mắt, tôi nhìn thấy Thiên Thiên và Kỳ Bạch.
Trong căn phòng lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ và Quỷ Ngữ là đang ngồi trên ghế.
Quỷ Ngữ vẫn chưa chết, còn hai người kia...
Tôi nhìn thấy bọn họ không có cảm xúc ngồi thẳng, dần dần, trên mặt hiện ra vẻ khiến người khác không rét mà run. Bọn họ bay lên rồi.
Không!
Trong đầu tôi liên tục nghĩ cách, tuy nhiên những việc tôi có thể làm, nên làm vào lúc này là có giới hạn, thậm chí có thể nói là duy nhất.
Người duy nhất có thể dừng tất cả những việc tồi tệ này lại, đó là Quỷ Ngữ!
Một lần nữa, tôi nắm lấy tay Quỷ Ngữ, lần này tôi sử dụng năng lực của mình mà không chút do dự.
Tí tách... Phía dưới Quỷ Ngữ đầy máu, toàn bộ đều là máu của cô ta.
Âm thanh máu chảy dần chậm lại rồi dừng hẳn.
Mắt của Quỷ Ngữ dần hồi phục, quay qua chăm chú nhìn tôi.
Đây là hình ảnh tôi đang thấy, tuy nhiên chỉ trong chớp mắt, đôi mắt đó lại vụt biến thành hai hố đen.
Năng lực của tôi đã làm thay đổi Quỷ Ngữ, nhưng lại khiến cho năng lực của cô ta trở nên vô tận, mỗi một phần bị tiêu hao đều bị tôi nghịch chuyển. Tuy nhiên ngay vào lúc tôi muốn nghịch chuyển thời gian của cô ta, để cô ta có thể biến mất khỏi thế giới này thì năng lực của tôi lại bị thiếu mất một chút.
Tôi vô cùng lo lắng, càng ra sức dốc toàn lực. Và dần dần cảm thấy mệt mỏi.
Âm khí bao quanh lấy tôi. Tôi như đang ở giữa không trung, có thể cảm nhận được không khí lưu chuyển, nhưng chúng không thể làm hại tôi. Những hồn ma này là những hồn ma bình thường, chỉ là họ chưa kịp đi đầu thai chứ không phải ác ma. Nếu muốn biến thành ác ma, chí ít họ cũng phải giết được vài người đã.
Trong căn phòng đó đích thực có sự tồn tại của một con ác ma.
Tôi cảm nhận được một luồng âm khí đang quanh quẩn bên mình. Là bà Enna! Bà ta muốn công kích tôi!
Tôi vội vàng tránh né, tay còn đang tóm lấy Quỷ Ngữ. Cú tránh của tôi còn kéo theo Quỷ Ngữ nằm ra bàn.
Nhưng tôi không hoàn toàn tránh né kịp. Gương mặt bà Enna đã dán đến ngay trước mắt tôi. Tôi đang đối diện với đôi mắt đục ngầu kia.
Sắp bị tấn công rồi! Không tránh kịp!
Sẽ chết!
Hiện tại tôi đang ở trạng thái linh hồn, nếu như thật sự bị giết thì sẽ không có cơ hội để thành ma!
Không, chỉ cần sử dụng năng lực của bản thân... Dù có không bắt được bà Enna cũng không sao, nếu bà ta muốn giết tôi, vậy chắc phải đụng tới tôi. Cho dù cơ thể bà ta không chạm vào tôi đi nữa thì luồng âm khí của bà ta sẽ làm điều đó. Nếu thật sự không còn cách nào khác, tôi sẽ tự sử dụng năng lực của bản thân lên người mình...
Trước giờ tôi chưa thử qua việc này, tuy nhiên vào lúc này, đây là cách duy nhất có thể!
Chỉ trong chớp mắt, trong đầu tôi xuất hiện vô vàn suy nghĩ, chuẩn bị kĩ càng cách ứng phó.
Rầm!
Tôi bị ai đó dùng lực đẩy ra.
Bà Enna cứ như thế mà bay ngang qua trước mặt tôi.
Tôi thấy một bóng đen đang chặn ngay trước mặt, bóng đen đó đưa tay ra bắt lấy một chân của bà Enna.
Còn chuyện gì xảy ra tiếp theo thì tôi hoàn toàn không biết.
Tôi rơi lên giường, bừng tỉnh dậy sau cảnh mộng.
Diệp Thanh! Là Diệp Thanh!
Nếu là anh ta... Anh ta chắc là có thể tiêu diệt được bà Enna, giết chết Quỷ Ngữ nhỉ?
Tôi nghĩ vậy, chỉ cho tới khi nghe tiếng chim sẻ từ ngoài cửa sổ vọng vào tôi mới thực sự hồi phục được cảm giác thoát lực khi nãy.
“Ngô Linh....” Tôi buột miệng kêu lên, định đi lấy điện thoại của mình, nhưng thân thể lại mềm nhũn, nằm bẹp lên giường.
Một cơn đau đầu dữ dội xông đến.
Tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng hết sức kì lạ, như thể tôi bị rơi trong một tấm nệm, sau khi xuyên qua nó thì rơi thẳng xuống biển sâu.
Áp lực nước và cái lạnh khiến tôi không thể di chuyển, cơ thể dần tê liệt.
Tuy nhiên đầu óc vẫn còn coi là tỉnh táo để có thể suy nghĩ trong cơn đau đó.
Đây là tác dụng phụ của việc sử dụng năng lực.
Vốn dĩ là Diệp Thanh giúp tôi gánh hậu quả của tác dụng phụ.
Lúc trước việc như vậy cũng từng xảy ra. Những lúc Diệp Thanh không thể thay tôi gánh việc này, tôi sẽ phải một mình chịu đựng nó.
Diệp Thanh đã xảy ra chuyện?
Trong hoàn cảnh này...
Không đúng, đó là việc đã xảy ra từ ba ngày trước.
Là lịch sử đã thay đổi, nên ảnh hưởng đến hiện tại, nhưng cái tác dụng phụ trì hoãn này... Liệu có phải vừa nãy Diệp Thanh đã làm gì đó rồi không?
Tôi không nghĩ ra nguyên nhân, bèn dừng suy nghĩ lại, rồi đột nhiên bị kéo xa.
Cơ thể chìm sâu xuống đáy biển, rơi trúng một tảng đá, cũng ngay vào lúc đó, cảnh vật xung quanh thay đổi, đại dương sâu thẳm đã biến thành bầu trời rộng lớn.
Thiếu oxy, gió lạnh... Còn... có cả những chiếc máy bay chở khách khổng lồ đang bay trước mặt...
Thoắt một cái, tôi không còn cảm thấy những va chạm, những tác động kia nữa, tôi đã đang ở bên trong máy bay.
Chỗ ngồi trong khoang này khá chật chội, hai bên đều có người, tôi còn nghe thấy cả tiếng trẻ em khóc, rồi âm thanh nói chuyện ồn ào. Mùi mồ hôi kinh dị... Không chỉ có mùi hôi đó.
Tôi ngước đầu, thấy đầu của một vị khách nào đó nhô lên khỏi ghế.
Mái tóc đen, dày như tảo biển rớt xuống chiếc bàn nhỏ trước mặt tôi do máy bay dao động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.