Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1746: Phòng tập gym (6)




Hiện trường được dọn trống, chỉ còn lại dải băng phân cách do cảnh sát giăng lên.
Không còn người, đèn lại tắt, cảnh tượng trong phòng tập gym trở nên khá rùng rợn.
Sự thay đổi này khiến tôi lại nhớ đến cảnh tượng lần đó của Hoan Quang.
Bắt đầu từ bây giờ, chắc là chúng tôi sẽ đối đầu trực diện với con ma ấy, không còn tái hiện cảnh tượng, điều này có nghĩa là sẽ nguy hiểm và cũng1có nghĩa là chỉ cần tôi tiêu diệt được con ma ấy sẽ có thể thoát khỏi không gian này.
Đến lúc ấy, Hứa Cửu có lẽ sẽ được đưa về hiện thực, tôi và Tần Sơ sẽ trở về không gian của phòng nghiên cứu, tiến hành hoạt động trong phó bản tương tự tiếp theo.
Tôi hít thở sâu, chuẩn bị tìm kiếm tung tích của con ma ấy.
Âm thanh vang lên, là âm điệu nhẹ nhàng êm dịu. Sau khi8nghe được một lát, tôi xác định được đây là nhạc trong buổi học yoga trước đó.
Rắc rắc tách tách!
Cùng với tiếng nhạc là tiếng gương nứt vỡ.
Tôi đã cảm nhận thấy âm khí, lập tức xông về phía lớp học yoga.
Tần Sơ và Hứa Cửu phản ứng chậm hơn tôi một nhịp.
Tôi đi vào hành lang trước, bởi vì ánh sáng mặt trời bên ngoài nên chỉ cảm thấy phía trước sáng lóa.
Kính cửa sổ sát sàn và tường kính2của lớp học yoga đều xuất hiện vết nứt hình mạng nhện.
Rắc rắc!
Bên cạnh tôi vang lên một tiếng động giòn tan, quay lại thì thấy cửa sổ sát sàn trên hành lang cũng xuất hiện vết nứt y hệt.
Xoảng.
Âm thanh chói tai đã cắt đứt tiếng nhạc.
Trên tường kính của lớp học phía trước đã xuất hiện một nứt. Vết nứt vẫn đang không ngừng lan rộng, tựa như có người dùng vật nhọn cắt lên mặt kính.
Tôi đã nhìn4thấy âm khí, nhưng chưa nhìn thấy bản thể của ma nữ.
Đây là chuyện do âm khí của ma nữ gây ra, nếu là người bình thường, chắc đã sợ hãi từ lâu.
Tôi thì chẳng sợ gì mấy, chỉ cảm thấy khó xử.
Thực lực của ma nữ rõ ràng rất mạnh. Con đường mà cô ta lấy được sức mạnh có lẽ không phải nhờ hấp thụ nỗi sợ hãi từ ba chúng tôi, mà là được cố định ở trạng thái nào đó.
Cô ta chắc là đã bị người của Thanh Diệp tiêu diệt…
Nhưng trong hiện thực, cô ta đã xuất hiện trở lại…
Không chừng là do quá khứ đã thay đổi…
Khoan! Bây giờ không phải lúc nghĩ những chuyện này.
Tôi tập trung lại lực chú ý.
Sau khi quét mắt quan sát xung quanh một vòng, thân thể tôi dừng lại, đứng trước cửa sổ kính sát sàn, nhìn xuống lối đi ở dưới lầu.
Trong ánh nắng, có một người phụ nữ đang từ trong lầu đi ra ngoài.
Cô ta thoáng dừng lại, xoay người, ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi.
Tôi có thể nhìn thấy nụ cười khiêu khích trên mặt cô ta.
Là ma nữ đó!
Cô ta rời khỏi phòng tập gym?
“A!” Hứa Cửu la lớn, nhảy dựng lên, chuẩn bị chạy về phía cầu thang: “Cô ta ở bên dưới.”
Tốc độ của Hứa Cửu rất nhanh, tôi hoàn toàn không kịp ngăn anh ta, đành phải vừa chạy theo vừa la lên: “Đợi đã! Anh đừng kích động như thế!”
Vù!
Ngang qua các thiết bị tập gym, thiết bị ở bên cạnh đột nhiên hoạt động.
Mọi thứ tựa như đã trở lại trạng thái khi chúng tôi vừa vào không gian này.
Hứa Cửu chẳng buồn liếc mắt, vẫn phóng về phía cầu thang.
Tôi chửi thầm một tiếng, quay đầu nhìn Tần Sơ đang đuổi theo phía sau.
Bước chân của Tần Sơ đã dừng lại, đang quay đầu, nhìn thiết bị bên tay trái mình.
Tôi cũng dừng lại, nhìn về phía ấy.
Đó là thiết bị tập vùng ngực và cơ cánh tay, sau khối tạ đối trọng, có một bóng đen.
Bóng đen ấy làm động tác quay người, khiến người ta thấy rõ diện mạo của cô ta.
Màu đen trên vùng lưng là tóc của cô ta, sau khi quay người lại thì lộ ra khuôn mặt trắng nhợt. Cô ta hoảng hốt bất an nhìn chằm chằm tôi và Tần Sơ, người co lại, tựa như muốn lẩn trốn.
Khuôn mặt ấy, giống ma nữ như đúc!
Cả âm khí cũng giống hệt!
Chỉ là, âm khí này không phải bản thể, mà chỉ là âm khí. Cái bóng này có khả năng là ảo ảnh do âm khí cấu thành.
“Chúng ta đuổi theo Hứa Cửu.” Tôi nói với Tần Sơ.
“Đợi đã.” Người kêu tôi lại không phải là Tần Sơ, mà là ảo ảnh kia.
Ảo ảnh từ sau thiết bị tập nhào ra, rồi lập tức khựng lại, hai tay đan vào nhau ở trước ngực.
“Cứu tôi với… xin các người cứu tôi! Tôi không muốn như vậy! Tôi đã chết rồi! Đúng ra tôi đã chết rồi! Đã bị tiêu diệt rồi!” Ảo ảnh cất cao giọng nói, cảm xúc trở nên kích động.
Tôi vừa nghe thấy thì trong lòng liền rung động.
Thông tin trong mấy câu nói này thực sự quá nhiều. Hơn nữa từ trước đến giờ tôi vẫn đang suy nghĩ cảnh vật trong không gian này rốt cuộc là sao.
Ảo ảnh này hình như có thể cung cấp thông tin, nhưng ai mà biết được cô ta có tâm địa như thế nào? Nói thật hay nói dối?
Tôi kéo Tần Sơ lại, vẫn chuẩn bị đi tìm Hứa Cửu.
Bất kì ai chết đi trong ba người họ thì cũng sẽ không khiến tôi quá đau lòng, nhưng nếu có thể, tôi vẫn hy vọng cả bốn chúng tôi đều có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này, bình an trở về thế giới hiện thực.
Thân hình của ảo ảnh chợt phân tán, rồi ngưng tụ lại trước mặt tôi, chặn mất lối đi của tôi.
Tôi chau mày, chuẩn bị xông qua, năng lực cũng đã sẵn sàng.
“Tin tôi đi! Thật đó! Tôi không muốn như vậy! Lúc đó tôi chỉ muốn được sống tiếp thôi! Tôi muốn được sống! Tôi vừa có được cơ hội đi du học, tôi nhận được học bổng toàn phần! Tôi sắp sửa ra nước ngoài, tôi còn nhiều việc chưa làm! Tôi chỉ là suy nghĩ không thấu đáo, chỉ là không cam tâm… Đến khi bình tĩnh lại, thì tôi đã giết người… Tôi chỉ vì ganh tị… Tôi không biết tại sao lại như thế…” Cô ta ôm mặt bật khóc nức nở:“Tôi chẳng thể nào dừng lại. Cũng may, cũng may đã có người ngăn tôi lại! Rõ ràng là đã kết thúc! Lúc ấy tôi chỉ muốn chết thôi! Tại sao lại quay lại… tại sao lại bắt đầu… Cứu tôi! Cứu tôi với!”
Tiếng kêu gào đau khổ của cô ta khiến Tần Sơ trở nên vô cùng do dự, nắm tay tôi lại.
Tôi bực bội.
Nếu Hứa Cửu vẫn còn ở đây, có lẽ tôi vẫn sẽ dây dưa với cô ta một lát, thăm dò tin tức, nhưng bây giờ…
Âm khí trong phòng tập gym đột nhiên thay đổi.
Ảo ảnh kia ngơ ngác nhìn tôi, rồi chuyển ánh mắt ra sau lưng tôi. Đó là vị trí của cửa sổ sát sàn mà khi nãy tôi đã nhìn thấy ma nữ.
“Á… các người…” Ma nữ lầm bầm, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
Cô ta chưa nói xong đã biến mất hoàn toàn.
Xung quanh cảnh vật phòng gym bắt đầu trở nên méo mó.
Tần Sơ hốt hoảng la lớn: “Sao thế? Chuyện gì đây? Có phải Hứa Cửu không!”
Tôi cũng không biết chuyện gì.
Lẽ nào Hứa Cửu đã có giấu giếm, có năng lực đặc biệt gì đó?
Tôi đang nghĩ như thế thì cảnh vật đang biến dạng đã ổn định trở lại.
Chúng tôi đã quay lại phòng hồ sơ trong phòng nghiên cứu.
Tạch một tiếng, hồ sơ rớt xuống đất.
Hồ sơ vốn là tôi đang cầm, nhưng bây giờ tôi và Tần Sơ đều đang nắm lấy nó.
Bên cạnh hai chúng tôi, Hứa Cửu đang đứng, tư thế khá kỳ lạ, là động tác tung nắm đấm.
Hứa Cửu sững sờ thu tay lại, nhìn tôi và Tần Sơ.
“Anh đã làm gì?” Tôi hỏi Hứa Cửu.
Người gây ra những biến hóa này chắc chắn không phải tôi và Tần Sơ, vì chúng tôi chẳng kịp làm gì cả, nên chỉ có thể là Hứa Cửu - người đã đuổi theo ma nữ.
“Tôi không biết… Tôi, đã tóm được cô ta, sau đó ra tay đánh cô ta…” Hứa Cửu nhìn nắm đấm của mình.
Tần Sơ hỏi: “Có phải anh cũng có thứ kiểu như mắt âm dương…”
Hứa Cửu lập tức lắc đầu: “Không có, chưa từng có.”
“Cô ta bị anh đánh tan biến rồi à?” Tôi thăm dò.
Hứa Cửu lại lắc đầu: “Cô ta văng đi, sau khi cô ta tiếp đất thì tôi trở về đây.”
Nếu thế thì không phải Diệp Thanh ra tay.
Vậy là sao nhỉ?
“Nói không chừng, điều kiện chính là như vậy. Điều kiện qua cửa chính là bất kì ai trong số chúng ta bắt được con ma ấy, sau đó chúng ta liền có thể quay lại.” Tần Sơ nói.
“Nhưng mà, lúc trước Hoan Quang đâu có quay lại. Anh ta cũng chẳng tóm được con ma ấy.” Hứa Cửu nói.
Tôi giật nảy mình.
Tần Sơ ngập ngừng định nói. Mặt Hứa Cửu thì không có nhiều biểu cảm lắm, sau khi nhìn tôi lại nhìn qua Tần Sơ, xem ra đang suy nghĩ gì đó.
“Có thể tôi đã xen vào… tôi đã giành mất nhiệm vụ của Hoan Quang.” Tôi trầm giọng nói.
Nếu là vậy, Hoan Quang không phải đã “đi vào cửa tiếp theo”, cũng không phải “trở lại hiện thực”, rất có thể anh ta đã bị “đào thải”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.