Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1742: Phòng tập gym (2)




Quan sát kĩ, có thể nhận ra tường rèm thủy tinh của gian phòng thực sự đang khẽ rung lên. Tiếng nhạc kể ra cũng chẳng lớn lắm, chưa đến mức đinh tai nhức óc, nhưng vẫn có thể ảnh hưởng đến cảnh vật xung quanh.
Trong tiếng nhạc vang lên liên tục lại có âm thanh mới vang lên.
Lần này là tiếng nhạc êm dịu, hơn nữa nó vang lại từ gian phòng sát vách.
Nguồn của âm khí đang ở nơi sâu hơn.
Tôi tiếp tục đi vào, tiếng nhạc bên tai đã có thay đổi, từ nhạc mạnh biến thành1nhạc nhẹ êm dịu.
“Đây là nơi đồng nghiệp tôi dùng…” Hứa Cửu nói: “Cậu ấy dạy yoga. Phòng đều giống nhau, đồ đạc bên trong đều giống nhau.”
“Anh chưa từng gặp phải chuyện như vậy à?” Tần Sơ hỏi.
Hứa Cửu đưa ra đáp án phủ định: “Tôi chưa từng. Người gặp ma là anh tôi, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng gặp phải. Chỉ đi theo anh tôi hóng chuyện lạ, cũng chẳng nhìn thấy ma.”
“Thế chỗ này…” Tiếng của Tần Sơ dừng lại nửa chừng.
Tôi đi qua phòng dạy yoga ấy, đi tiếp vào trong, là cửa cuối8lối đi. Trên cửa treo bảng hiệu “Văn phòng nhân viên làm việc”.
Nhìn như vậy thì phòng tập gym này lại rất nhỏ.
Tôi vặn nắm cửa, nhưng không mở được.
Loảng xoảng.
Sau lưng vang lại tiếng chìa khóa va chạm.
Tôi quay lại thấy trên ngón tay Hứa Cửu đang móc một chùm chìa khóa.
Hứa Cửu hoang mang nói: “Cái này là tôi mới phát hiện ra! Lúc tôi vào game, trong túi chỉ có di động!”
“Để tôi mở cửa cho.” Tôi đưa tay về phía Hứa Cửu.
Thế nhưng, sau khi Hứa Cửu đặt chùm chìa khóa lên tay tôi thì chùm2chìa khóa liền biến mất.
Hứa Cửu ngơ ngác nhìn tôi, thò tay vào túi, lại rút ra một chùm chìa khóa.
Chuyện này vô cùng kỳ quái.
Tôi mở không gian phòng tập gym, không gian phòng tập gym biến thành kết cấu phòng tập gym nơi Hứa Cửu làm việc và trong túi áo Hứa Cửu lại xuất hiện chìa khóa…
Tôi nhường chỗ, sau khi nhắc nhở phải cẩn thận thì để cho Hứa Cửu mở cửa.
Hứa Cửu không sợ chuyện này lắm, động tác mở cửa rất nhanh nhẹn.
Khóa cửa kêu “tách” một tiếng, nắm cửa đã được Hứa Cửu4vặn.
Cửa mở, âm khí từ bên trong bay ra.
Tôi đang định đổi vị trí với Hứa Cửu thì Hứa Cửu đã đi vào.
“Không có người.” Hứa Cửu nói.
Không có người, nhưng chắc chắn có ma.
Tôi lập tức vào theo, nhưng cũng sững ra ngay.
Không gian trong văn phòng rất rộng, bên trong hình như còn có buồng thay đồ và buồng tắm. Bàn làm việc khá đơn giản, vật dụng cá nhân trong phòng tương đối ít.
“Là văn phòng của các anh à?” Tôi hỏi Hứa Cửu.
Hứa Cửu gật đầu: “Phải. Có điều văn phòng bên này chẳng mấy khi có người. Trên chúng ta còn một tầng nữa.”
Lách tách!
Đang nói không có người thì buồng tắm ở bên trong liền vang ra tiếng nước.
Hơi nước nóng mù mịt bốc lên, trên mặt gương mờ xuất hiện hơi nước và hạt nước rõ ràng.
Không thấy được bóng người bên trong, nhưng sự biến đổi này đã chứng minh được chút gì đó.
Hứa Cửu giật mình: “Phải không vậy! Đây chẳng phải là người anh của tôi…”
Tôi đã vượt qua Hứa Cửu, đi vào trong.
Trong buồng thay đồ chỉ có tủ chứa đồ đạc, chẳng có người, cũng chẳng có đồ linh tinh để ở bên ngoài.
Xoay nắm cửa buồng tắm, hơi nước nóng phà vào mặt. Âm khí kẹt trong ấy lạnh căm căm, rất tươi mới và nổi bật.
Nhưng trong buồng tắm không có ma.
Chỉ là vòi sen vẫn đang mở, nước nóng chảy xuống.
Tôi đóng vòi nước, trên tay bị dính vài giọt nước nóng, da hơi ửng đỏ. Nhưng nhiệt độ này vẫn chưa đến mức làm người ta bị phỏng.
Hứa Cửu thò đầu vào, sau khi nhìn một lượt liền nói ngay: “Nước nóng trong phòng gym luôn được khống chế tốt, nhiệt độ nước sẽ không quá cao.”
Tôi có thể hiểu được cách làm này.
Có thể con ma ấy chưa đủ thực lực, cũng có thể nó không muốn làm bị thương chúng tôi bằng cách này.
Tần Sơ ở bên ngoài đột nhiên kêu lên một tiếng.
Tôi và Hứa Cửu cũng nghe thấy tiếng động, đi ra khỏi văn phòng nhân viên.
Tần Sơ đang ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Sự rung động của trần nhà cực kỳ rõ, tựa như có một nhóm người nhảy nhót ở bên trên.
“Cầu thang ở phía trước.” Hứa Cửu chỉ đường cho chúng tôi.
Trở lại lối cũ, khu tập gym đã có thay đổi lớn. Không gian rộng hơn, dụng cụ tập cũng trở nên nhiều hơn. Những dụng cụ tập bị hỏng trước đó đã biến mất, thay vào đó là những dụng cụ mới toanh khác.
Những dụng cụ này không hoạt động, đứng im sừng sững.
Hứa Cửu đi vòng qua những dụng cụ ấy, đến dãy hành lang ở phía trước, vừa rẽ là đã nhìn thấy cầu thang.
Lúc chúng tôi lên lầu thì âm thanh trên lầu vẫn chưa dừng lại. Nhưng khi chúng tôi đã lên đến tầng trên, toàn bộ không gian đều yên tĩnh lại.
Trong phòng yên lặng đến đáng sợ, chẳng có chút âm thanh nào.
Trên lầu đang có một dãy xe đạp đơn và một dãy máy chạy bộ. Những chỗ còn trống thì để cho người ta lập luyện cái khác.
Tôi không rành mấy thứ này lắm, chỉ hỏi Hứa Cửu nơi đây có giống nơi anh ta làm việc không.
“Ừ, giống hệt. Ở đây đúng ra không ồn như thế. Trước đây loại âm thanh ấy phải tập chạy mới có thể có. Bên này thì cùng lắm có người tập luyện một chút…” Hứa Cửu chỉ về phía chiếc hộp dùng để nhảy ngựa trong sân tập.
Đùng một tiếng, tựa như có người vừa bật nhảy một cái trong sân tập.
Tay Hứa Cửu vẫn đang nhấc lên, đang chỉ ngay cái chỗ có âm thanh vang lại.
Đùng đùng!
Âm thanh ấy dần đến gần!
Hứa Cửu và Tần Sơ đều chọn cách lùi lại.
“Gì thế? Nó đến à?” Tần Sơ càng căng thẳng hơn.
Tôi nhìn chằm chằm luồng âm khí đang bay đến, siết nắm đấm lại.
Tóm được không… phải bản thể không… tôi không chắc lắm, nhưng chắc là có thể thử một chút.
Tôi đang chuẩn bị động tác thì âm khí ấy đột nhiên biến mất.
Tiếng bật nhảy cũng biến mất.
Tôi vội quay người lại, nhìn sau lưng mình.
Trên một chiếc xe đạp đơn, bàn đạp đang xoay tít.
Hứa Cửu và Tần Sơ cũng quay đầu qua.
Thế nhưng, lần này không phải ma.
Dưới ánh nhìn chăm chú của chúng tôi, trên chiếc xe đạp đơn ấy đã xuất hiện bóng người.
Người phụ nữ lạ hoắc đang đạp xe, mồ hôi rơi như tắm.
“A… là Tiểu Trương.”
“Anh quen à?”
“Là một người khách của phòng tập chúng tôi.”
Người hỏi người đáp, trong phòng liền trở nên rộn rã.
Trên năm ba chiếc xe đạp đơn đều có người, máy chạy bộ cũng đã xuất hiện người, trên bãi tập trống kia, có người đang tập bật nhảy, có người nâng tạ, cảnh tượng hừng hực khí thế.
Cả ở dưới lầu cũng loáng thoáng vang lại tiếng nhạc.
Toàn bộ khu tập gym đâu đâu cũng có người hoạt động.
Hứa Cửu hoang mang tột độ nhất trong ba chúng tôi. Anh ta quan sát kĩ tất cả những người kia, xác nhận nói: “Quả thật đều là khách của phòng tập chúng tôi. Hơn nữa, những bài tập này… hoàn toàn đều là những thứ chúng tôi huấn luyện thường ngày. A, người kia là đồng nghiệp của tôi.”
Hứa Cửu chỉ một người đang đứng bên cạnh nhìn người ta chạy bộ cho chúng tôi xem.
Tôi tìm quanh một vòng, không phát hiện ra âm khí. Dù cúi đầu quan sát sàn nhà cũng không cảm thấy dưới lầu có âm khí tồn tại.
Hứa Cửu đột nhiên lại la lên.
Tôi nương theo ánh mắt của Hứa Cửu nhìn qua, nhìn thấy đồng hồ điện tử trên tường. Trên đồng hồ có ngày tháng. Thời gian hiển thị là sáng ngày thứ hai sau khi tôi vào cảnh mộng.
Tôi, Hứa Cửu và Tần Sơ đều ngớ ra mà nhìn.
“Trước đây thời gian trên máy tính là khi nào?” Tôi vội hỏi hai người kia.
“Buổi tối. Là tối hôm ấy.” Tần Sơ đáp: “Sao thoáng chốc đã…”
“Có lẽ, đó là giả? Hay là, cái này là giả?” Hứa Cửu hỏi.
Câu hỏi này, chẳng ai trả lời được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.