Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1707: Không biết làm sao




Tự sát?
Không... đây càng giống...
“Im miệng, nghe cho rõ.”
Bỗng có một giọng nói vang lên bên tai tôi, khiến tôi giật bắn mình.
Cơ thể Vương Diêm đã bay ra ngoài, đã bắt đầu rơi tự do.
“Có thứ đã thay đổi hiện1thực. Sau khi cảnh mộng kết thúc, đừng nhắc đến nó. Nhóm của Ngô Linh đã không có cách nào chống cự rồi. Trong lòng cậu biết đã xảy ra chuyện gì là được.” Diệp Thanh nói rất nhanh, từng câu8mệnh lệnh được nói ra.
Trong tầm nhìn của Vương Diêm, mặt đất gần ngay trước mắt, xung quanh còn có tiếng la hét của người qua đường và tiếng ô tô phanh gấp.
“Pháp thuật của vị phù thuỷ kia, tác dụng2đó là...” Trong đầu tôi có ánh sáng chợt loé lên.
Đột nhiên, tôi nhớ lại một số việc mà đám Ngô Linh nói sau khi vừa được tôi cứu ra ngoài. Việc tôi bị cảnh cáo...
Đừng hỏi, đừng nhắc đến.
Con quái4vật sau cánh cửa đó...
Có lẽ, thứ mà bọn họ thật sự giấu tôi là những chuyện này!
Có người có thể thay đổi hiện thực giống tôi, còn có thể không bị ai phát hiện!
Chỉ cần nói ra ngoài thì sẽ làm cho hắn ta biết được, sau đó ký ức sẽ...
Rầm!
Tôi cảm nhận được sự đau đớn.
Vương Diêm đã rơi xuống đất.
Người qua đường cất lên tiếng la hét, ý thức của tôi đã bay ra ngoài, rồi lập tức nặng trĩu.
Tôi mở mắt, phát hiện mình đã ra khỏi cảnh mộng.
Đối diện ghế sofa vẫn còn dấu vết Diệp Thanh ngồi.
Tôi mở miệng, sau đó lập tức ngậm lại, tim đập thình thịch, hai tay cũng không ngừng nắm chặt.
Suy nghĩ của tôi vô cùng hỗn loạn.
Khi một người biết thế giới trong nhận thức, ký ức trong quá khứ của mình có thể đều đã bị bóp méo, vậy người đó sẽ không thể nào giữ sự bình tĩnh được.
Đâu là thật, đâu là giả. Người đã làm những việc này rốt cuộc có mục đích gì... Vấn đề cứ nối tiếp vấn đề.
Tôi vẫn thường nhớ tới biểu hiện của nhóm Ngô Linh, những cử động, vẻ mặt, nội dung nói chuyện muốn nói lại thôi mà từng làm cho tôi hoài nghi của bọn họ...
Tôi nhìn sang Diệp Thanh.
Còn có thái độ giấu giếm đó của Diệp Thanh...
Không được nói.
Không được nói gì hết.
Một khi nói ra, sẽ bị phát hiện, bị tẩy não.
E rằng tôi đã trải qua một lần tẩy não như vậy.
Trước đây tôi hoàn toàn quên mất sự khác thường trong cảnh mộng của Tôm He.
Tôi lại nhớ tới Lữ Xảo Lam.
Dường như đột nhiên phải tiếp nhận lượng thông tin lớn, đầu tôi có chút chậm chạp.
Chuyện của đồ chơi, chuyện của gấu, có thể nhắc tới không?
Bây giờ Lữ Xảo Lam ra sao rồi?
Nếu tôi gọi điện cho cô ấy, có phải cũng sẽ bị phát hiện hay không?
Tôi đứng ngồi không yên, nhất thời không biết bước tiếp theo nên làm gì.
Diệp Thanh từng dùng pháp thuật giải quyết vấn đề này. Anh ta đưa bản thân mình, đưa những người khác trong nhóm Thanh Diệp từ trạng thái tử vong xa rời thế giới hiện thực. Thế giới hiện thực không tìm ra bọn họ. Có lẽ chính vì vậy bọn họ có thể phát hiện sự thay đổi của thế giới hiện thực. Bây giờ chỉ có Diệp Thanh còn có thể nhận ra điểm này.
Đám người Ngô Linh cũng không thể trở thành mục tiêu cầu giúp đỡ của tôi.
Mà nếu tôi xin cứu trợ từ Diệp Thanh... Cũng không được. Trước đó tôi đã muốn cầu cứu Diệp Thanh. Diệp Thanh trực tiếp cho tôi đi vào cảnh mộng để tôi chứng kiến sự thay đổi đó, còn dặn dò tôi những lời đó trong cảnh mộng...
Tôi thực sự cảm thấy bất an. Nỗi bất an này càng hoảng sợ, bất lực hơn nỗi bất an không biết nguyên do trước đây.
Tôi bơ vơ không biết cầu cứu ai.
Sofa phát ra tiếng động.
Diệp Thanh đứng dậy, lướt qua tôi.
Tôi quay đầu lại, cũng không nhìn thấy gì, chỉ có thể cảm nhận được âm khí mà Diệp Thanh mang theo.
Tôi cúi đầu, nhìn sang nắm tay nắm chặt của mình, thở sâu một hơi.
Không được căng thẳng, phải thả lỏng.
Tôi đã biết hiện thực đang thay đổi rồi. Đây là hiện tượng tốt. Có thể là thực lực của tôi đã tiến bộ. Có thể là Diệp Thanh đã công nhận thực lực của tôi, mới để tôi nhìn thấy những việc này.
Nghĩ kỹ lại thì hiện thực có thay đổi hay không thì cũng không liên quan gì đến kế hoạch lớn của Diệp Thanh. Mục tiêu của anh ta vẫn là tìm một con ma phù hợp, lợi dụng năng lực của tôi thay đổi quá khứ.
Hiện tại chẳng qua là phát hiện ra một đối thủ, một chướng ngại vật mà thôi.
Nghĩ tới đây tôi lại bắt đầu lo lắng.
Đây e là một đối thủ vô cùng phiền phức, là một chướng ngại vật rất lớn.
Hơn nữa...
Kế hoạch lớn mà Diệp Thanh thường nhắc đến, thật sự chính là toàn bộ kế hoạch của anh ta hay sao?
Có thể là đòn tung hoả mù để thứ kia không phát hiện ra, không bị nó phá hoại hay không?
Tôi dựa vào sofa, cảm nhận được chiếc sofa cũ rích này hơi rung lắc.
Trong đầu tôi nhớ lại những cuộc nói chuyện mà Diệp Thanh nói với tôi ở đây. Chủ yếu đều là tôi đang nói, nội dung Diệp Thanh nói không nhiều.
“... Sự phán quyết công bằng, sự trừng phạt công khai...”
Tôi sững sờ.
Câu nói này, có lẽ là nội dung tôi tìm Diệp Thanh nói chuyện thì Diệp Thanh nói với tôi sau khi vợ con Lý Tinh Phương xảy ra chuyện, ông ta rời khỏi Dân Khánh.
Diệp Thanh ghét những sự việc quái dị, càng ghét thứ gọi là vận mệnh gì đó. Không biết kiếp trước mình đã làm gì, kiếp này trong sự ngỡ ngàng, bất lực mà gặp phải bao nhiêu kiếp nạn. Đây mới là chỗ mà Diệp Thanh bất mãn nhất. Không phải thế giới này có ma, không phải thế giới này có sự vật quái dị; mà là quy tắc cơ bản nhất của thế giới này, quy tắc mà Ông Trời đặt ra.
Ông Trời đã mất đi nhân cách.
Địa Phủ cũng đã không còn.
Luân hồi không biết sẽ thay đổi như thế nào, rồi linh hồn sẽ đi đâu về đâu...
Những nhân của kiếp trước, quả trong kiếp này chắc cũng không còn.
Còn có vận mệnh...
Hai mắt tôi nhìn chằm chằm trần nhà của phòng nghiên cứu.
Trên trần nhà vẫn còn lưu lại dấu chân quái vật.
Thế giới này đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Mục đích ban đầu của Diệp Thanh, những kế hoạch trước đó, còn giống nhau không?
Giải quyết những rắc rối này từ ngọn nguồn, quả thực là một biện pháp nghe có vẻ có thể tiến hành. Trước đây tôi cũng luôn tin vậy.
Nhưng, hiện tại...
Điện thoại tôi đổ chuông.
Nhóm Tí Còi gọi điện thoại đến.
Thời gian đã rất muộn rồi, đã đến lúc tan tầm.
Tôi không biết cảnh mộng đã dùng mất bao nhiêu thời gian. Thời gian tôi ngây người chắc chắn cũng không ngắn. Tôi nhận điện thoại, đi ra phía cửa.
Kéo cửa, khi rời đi tôi quay đầu lại nhìn một cái.
Âm khí vẫn dày đặc trong phòng. Tôi không thấy bóng dáng của Diệp Thanh.
Đóng cửa, xuống lầu, tôi nói với Tí Còi tan làm về thẳng nhà.
Cậu ta còn có chút lo lắng tôi gặp rắc rối gì ở phòng nghiên cứu.
“Không đâu, không có gì. Chỉ là đang nghĩ chút chuyện.” Tôi trả lời.
Tôi không thể nói với bọn họ sự thật.
Trước đây, cho dù gặp chuyện gì tôi cũng luôn chia sẻ với bọn họ.
Tí Còi không hỏi thêm, “ồ” một tiếng, rồi nói mai gặp lại. Từ sự ngập ngừng của Tí Còi, tôi nghe ra được cậu ta chắc chắn đã phát hiện gì đó, chỉ là lựa chọn tin tưởng tôi, không hỏi đến cùng mà thôi.
Tôi gượng cười, cất điện thoại.
Xuống lầu, khi đi tới cổng khu dân cư, điện thoại lại đổ chuông.
Là điện thoại của Chủ nhiệm Mao.
“Chủ nhiệm Mao.” Tôi nghe điện thoại.
“À, Tiểu Lâm à, là như này...” Chủ nhiệm Mao ngập ngừng nói: “Các cậu đang tìm người có quyền tài sản ở tầng sáu toà nhà số sáu đó đúng không?”
Tôi dừng lại, cảnh giác nói: “Vẫn chưa tìm được và đã ra thông báo rồi. Bốn phòng đó chắc là đi theo quy trình, khoản tiền di dời sẽ cho vào tài khoản của Phòng Di dời. Đợi quy trình kết thúc thì sung vào quỹ nhà nước.”
“Ừ, ừ... Dì biết việc này. Giờ bên dì có một chuyện... Là như này, hiện tại có người tìm đến, nói muốn tìm bọn họ. Anh ta có vẻ rất gấp…”
Chủ nhiệm Mao vẫn chưa dứt lời, tôi đã nghe thấy tiếng một người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại.
“Thật sự rất gấp! Tôi muốn tìm bọn họ cứu mạng! Làm phiền mấy người, cầu xin mấy người...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.