Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1699: Video game




Sau khi xem xong tôi liền rơi vào hoang mang, luôn có một cảm giác quái lạ không thể tả được.
Vấn đề nằm ở đâu, tôi cũng chẳng rõ lắm.
Lúc này mẹ chợt gõ cửa, đứng bên ngoài gọi tôi ăn cơm.
Tôi đặt hồ sơ xuống, mang theo nỗi hoang mang vẫn đang tiếp diễn ra khỏi phòng.
“Sao vậy, anh hai?” Em gái thò tay dí1dí vào trán tôi.
Tôi chau mày. Bị nó chọc như thế, tôi chưa kịp phản ứng gì thì nó đã cười trước, rồi lại chọc hai cái nữa.
Tôi né tay nó, bưng bát cơm lên: “Không sao, đang suy nghĩ chuyện công việc.”
“À. Chẳng phải các anh đã kí hết hợp đồng rồi sao?” Em gái gắp thức ăn, vừa nhai vừa hỏi.
“Kí xong cả rồi,8nhưng vẫn còn những chuyện khác phải làm mà.” Tôi đáp.
Em gái gật gù.
“Con cũng đừng quá sức.” Mẹ tôi khuyên: “Cuối tuần mà vẫn suy nghĩ mấy chuyện này. Phải nghỉ ngơi cho khỏe chứ.”
“Không sao ạ, tự con cũng biết mà.” Tôi gật đầu.
Ăn xong bữa tối, về phòng xem hồ sơ tiếp, tôi đọc lại những văn bản một lượt, không phát hiện2ra điều gì kỳ lạ. Nhưng cảm giác tựa như bị hóc xương kia, khiến tôi rất khó chịu.
Tôi mở laptop lên, cắm USB vào, mở file ghi âm nghe lại, rồi mở video game mà Tiểu Mễ đã đăng.
File video vừa mở lên, thứ nhìn thấy đầu tiên là những giao diện.
Giao diện phiên bản chính thức của “Tìm Linh” có tông màu xám đen,4phong cách game kinh dị rất thường gặp. Nửa bên phải màn hình là tòa lầu chung cư, nửa bên trái là thanh chọn lựa. Âm thanh nền là tiếng mưa rơi, cùng với đó là tiếng sấm chốc chốc lại vang lên, trên màn hình còn xuất hiện từng lằn hiệu ứng chớp lóe. Tuy khá đơn giản, nhưng đầy sinh động.
Trong phiên bản thử nghiệm thì chẳng có nhiều chiêu trò như thế. Hình ảnh thiếu điểm nhấn, hơi giống sự chênh lệch giữa tranh của họa sĩ mới vào nghề với tranh của bậc thầy trong nghề, khiếm khuyết khá nhiều nếu xét trên chi tiết.
Lấy ví dụ, lầu chung cư phiên bản thử nghiệm chỉ là một tòa lầu lớn màu xám, nhưng trong bản chính thức, màu sơn loang lổ của tòa lầu vẫn loáng thoáng thấy được.
Bản thử nghiệm không có hiệu ứng âm thanh, đặc tả, khung chọn lựa game ở bên trái cũng chỉ là một khung vuông đơn giản.
Tiểu Mễ say sưa giới thiệu: “Game này là một game giải mã kinh dị mini được chế tác cá nhân, có thể chơi thử miễn phí trên trang chủ S. Viết xong phiên bản thử nghiệm, tác giả cũng đã chia sẻ là sẽ tiến hành nâng cấp. Ví dụ như hình ảnh và âm thanh nền này nọ. Nhưng mà, chất lượng game có lẽ vẫn rất được, để tôi xem bình luận bên dưới…”
Chuột được nhấp vào cửa sổ trong cột bắt đầu, mở trang web mà nhà cung cấp game đăng tải, có thể đọc được phần bình luận bên dưới game. Có chê, nhưng đều là trách móc sao game không có hiệu ứng âm thanh, hình ảnh không mượt. Đối với các NPC và kịch bản câu chuyện trong game, đa số đều khen.
Con chuột kéo lên phần giới thiệu game ở bên trên.
“Chúng ta có thể nhìn thấy cái này. Cái người chế tác này có dã tâm khá lớn đấy. Không biết là mánh khóe hay gì đây… một trăm loại kết cục. Cái này chẳng biết có thật hay không. Nhưng mà đọc bình luận…”
Màn hình lại quay trở lại khu vực bình luận.
“… Cách chết trong game này cực kỳ nhiều, đủ các kiểu, bất cẩn một cái là giẫm mìn, toi ngay. Chết chớp nhoáng, hơn nữa lại chẳng lưu lại. Không biết tôi phải chết bao nhiêu lần mới qua được màn nhỉ. Hiện tại vẫn chưa thấy có ai qua được.”
Cửa sổ trên màn hình được đổi thành cửa sổ trang game.
“Thực ra trước đây tôi đã chơi hai lần, nhưng cũng chết cả hai, quá thảm. Nhưng tôi đại khái đã nắm được hướng tư duy của người chế tác rồi.”
Chuột nhấp vào “Play”, giao diện chính của game đã đổi thành màn hình đen, bên trên đã hiện chữ.
Không có âm thanh lời giới thiệu và nhạc nền, Tiểu Mễ đọc phần lời giới thiệu ra.
“Tôi tên Diệp Tử, là một thám tử. Ba ngày trước tôi nhận được một vụ ủy thác, nhờ tôi điều tra một vụ mưu sát 19 năm về trước. Người chết là nam, 31 tuổi, chưa kết hôn, sống một mình, thuê nhà ở trong một tòa lầu chung cư, được người ta phát hiện chết trong nhà mình. Cảnh sát đã mời bốn đối tượng tình nghi, đều là khách thuê trong lầu chung cư ấy, nhưng cuối cùng đã chứng minh họ vô tội. Vụ án này biến thành án treo. Người ủy thác tôi đã chọn cách giấu tên, nhưng gửi đến một tấm séc và một bức thư rất khẩn thiết. Tôi cũng rất hứng thú với vụ án li kì này, nên đã tiếp nhận ủy thác của người ấy, bắt đầu điều tra.”
Phần lời giới thiệu đã kết thúc.
Tiểu Mễ nói: “Bối cảnh và mục tiêu của game đã rõ. Chúng ta sẽ vào vai một thám tử, điều tra ra sự thật của vụ án mạng này.”
Màn hình sáng lên, hiện ra hình ảnh tòa lầu chung cư.
Màn hình phóng lớn, nhạc nền làm rung động lòng người, nhưng chỉ là một bản nhạc cổ điển rất quen tai.
“Phối nhạc thực ra cũng ổn, lại rất phù hợp yêu cầu. Nhưng chắc là người chế tác không nhiều tiền… chẳng đầu tư bao nhiêu. Chọn nhạc phiên bản free, chẳng có gì mới mẻ.”
Tiếng bước chân và tiếng đẩy cửa vang lên, hình ảnh thay đổi, đến sảnh chính chỗ cửa ra vào của tòa lầu chung cư.
“Hiệu ứng âm thanh này cũng có thể nghe ra là nội dung trong kho tư liệu công cộng. Chẳng có gì khác biệt, các nhân vật trong game đều có hiệu ứng âm thanh như thế. Được rồi, bây giờ chúng ta đã đi vào. Có thể nhận ra đây là sảnh chính, hoàn toàn chẳng có gì cả. Trước mắt là hành lang dài… ở đây có cái cửa, có thể click vào.”
Hình ảnh tĩnh lại được thay đổi.
Phương thức chơi của bản game này cũng khác với phiên bản chính thức, không phải điều khiển nhân vật đi, mà là tìm manh mối trong hình ảnh tĩnh.
“Phiền phức của game này là chuột không thay đổi, cho nên có rất nhiều nơi bạn phải nhấp chuột vào thử xem. Có điều phạm vi nhấp chuột rất rộng, di đến rìa là được. Đây là nhà của ông chủ chung cư, ông ta cũng là nhân viên quản lý luôn. Bây giờ chúng ta sẽ trao đổi với ông ta.
Cửa mở ra, xuất hiện một NPC nam. Giống hệt như kí ức của Tôm He mà tôi đã nhìn thấy trong cảnh mộng, tạo hình chủ nhà cũng giống trong phiên bản chính, nhưng thiếu rất nhiều chi tiết, nhìn vào giống như hình ảnh phác thảo, nhưng cũng rất đặc sắc.
“Tranh trong game này thực ra đều rất đẹp, có thể thấy ra công phu của tác giả.”
Trên màn hình hiện ra khung đối thoại, chủ nhà tựa như đang tự lầm bầm, sau khi đưa ra câu hỏi, rồi đưa ra phản ứng sau khi nhận được câu trả lời. Toàn bộ quá trình này chẳng cần người chơi làm gì cả.
“Bây giờ chúng ta sẽ thuê một căn nhà trong lầu chung cư, điều tra gần. Nhà xảy ra án mạng năm xưa là 901. Chúng ta không thể thuê căn nhà đó… Nhà đó bị rỉ nước, không thể ở. Đã từ chối dứt khoát rồi, để xem tiếp thế nào nhé…”
Chủ nhà biến mất một lát, khi xuất hiện lại thì trong tay cầm một quyển sổ.
“Nhà còn trống là 304, 711… Những nhà này, anh chọn một căn đi, tiền thuê như nhau.’ Trước đây tôi đã chọn 906, cùng một tầng với căn cần điều tra. Cái này thì rất dễ nghĩ đến. Kết quả là chết ngay… Hây, được rồi, để tôi cho các bạn thấy tôi chết như thế nào nhé…” Tiểu Mễ vừa nói, vừa nhấp “906”.
Tôi nhìn hình ảnh thay đổi, Tiểu Mễ đang đọc lời thoại của chủ nhà, bất giác nhớ ra.
Nhà 906 là một cái bẫy, lại là cái bẫy liên kết với bối cảnh của game.
Trong căn nhà đó có một con ma đang sống, chính tay ma men trước đây đã chết trong đó. Ngay đêm đầu tiên ông ta đã đánh úp người chơi, giết chết thám tử.
Sự xuất hiện của ông ta đã chứng minh trong game này có tồn tại một loại lập trình về hồn ma.
Tôi xem tiếp video, đúng như tôi nhớ, nhân vật do người chơi Tiểu Mễ điều khiển nửa đêm đã nghe thấy tiếng chai rượu rơi vỡ, ngồi dậy nhìn thấy hồn ma của ma men, kháng cự, hô hoán, chạy trốn, nhận ra nơi này đang tồn tại một hồn ma không thể đánh thắng, bị ma men giết chết.
GAME OVER.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.