Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1693: Playing (4)




Sợi dây chuyền được Tôm He móc vào ngón tay.
Mặt dây đong đưa vài cái rồi từ từ nằm im.
Tiếng hét của người phụ nữ cũng theo đó ngừng lại, nhìn sợi dây chuyền không chớp mắt.
Tiếng động ở bên ngoài cũng đã dừng.
Đúng rồi!
Tôm He mừng rỡ trong bụng.
Thế nhưng, cứ giữ nguyên như thế một hồi, mà NPC kia chẳng có động tác tiếp theo, khiến Tôm He lại thấy bối rối.
Mây đen ngoài cửa sổ di chuyển, ánh trắng đã sáng tỏ.
Ánh trăng soi lên mặt người1phụ nữ. Cô ta ôm chặt con trai vào lòng, cả cánh tay đều đang run rẩy, khuôn mặt cũng trở nên méo mó.
Tôm He nhìn biểu cảm của cô ta, lùi lại một bước, sẵn sàng bỏ chạy bất kì lúc nào.
“Là gã thuê mày? Gã thuê mày đến đây?” Người phụ nữ cất giọng đầy u ám, đột nhiên bật cười, càng lúc cười càng lớn, cuối cùng biến thành tiếng cười quái dị chói tai.
Bây giờ tôi mới để ý thấy, thứ đang run rẩy không phải8là tay của người phụ nữ, mà là đứa bé trai trong lòng cô ta.
Cô ta đẩy đứa bé ra, xuống giường, đi từng bước về phía Tôm He.
Tôm He chỉ biết giơ sợi dây chuyền lên, lùi lại.
Một người lùi một kẻ tiến, hai người đã ra khỏi phòng ngủ.
“Mày đến chậm rồi. Gã đã chết rồi.” Người phụ nữ cất giọng tàn độc.
Tôm He đã qua khỏi cửa nhà bếp, lúc này người phụ nữ lại quay người đi vào nhà bếp.
Đứa bé kia áp người vào khung2cửa, nhìn trộm về phía hành lang bằng vẻ mặt vô cảm.
Cửa tủ lạnh được mở ra, bóng đèn nhỏ trong tủ phát ra ánh sáng dịu nhẹ.
Người phụ nữ lấy thứ gì đó trong tủ lạnh ra, vứt đến trước chân Tôm He.
“Chẹp” một tiếng!
Máu trong khối thịt sống chảy ra.
Chắc chắn đây là một khối thịt, có điều không nhìn ra đây là thịt gì. Dù không nhìn ra, những vẫn đoán được một ít.
Tim Tôm He đập rất nhanh, nhưng không phải do thấy miếng thịt kinh4tởm, hay là sợ hãi.
Nghĩ đến đây dù sao cũng chỉ là một phần của game nên anh ta liền bình tĩnh hơn một chút. Bây giờ anh ta chỉ sợ mình chết, chứ không sợ những cảnh tượng rùng rợn ảo này.
“Nhìn đi, chết rồi… đã chết rồi…” Người phụ nữ khe khẽ nói.
“Cô đã giết anh ta…” Tôm He nói một câu thừa thãi, rồi nhìn chằm chằm cô ta, đợi câu trả lời.
“Đúng, tao đã giết gã.” Người phụ nữ bật cười: “Cả con đĩ đó nữa, cũng là tao giết.”
Vài câu nói, đã vẽ ra toàn bộ diễn biến của sự tình.
Sợi dây chuyền trong tay Tôm He có lẽ là của “con đĩ” mà cô ta nói. Khối thịt trên sàn là của chồng cô ta. Cô ta cho rằng Tôm He được chồng mình thuê đến điều tra cái chết của tình nhân anh ta…
Tôi và Tôm He đều đã nghĩ tới những diễn biến này, nhưng Tôm He không hề để tâm đến bề nổi chuyện này.
Cô ta đáp lời của mình.
Tôm He cố gắng giữ bình tình: “Tại sao cô lại giết anh ta?”
“Gã phản bội tao! Gã phản bội tao!” Người phụ nữ đột nhiên gào lên, rồi bật khóc nức nở.
Cảm xúc của cô ta trở nên cực kỳ mãnh liệt.
Có thể là do cô ta là một người điên, cũng có thể tác giả đã cố tình định ra một tính cách như vậy.
Người phụ nữ quỳ trên sàn, khóc không thành tiếng.
Đứa bé kia từ trong phòng đi ra.
“Gã phản bội tao… gã phản bội tao… sao gã lại đối xử với tao như vậy? Tao yêu gã đến thế, yêu gã… yêu gã đến thế…” Cô ta lặp đi lặp lại câu nói này.
Tôm He nhìn sang đứa bé kia.
Nó để tay sau lưng, đứng đằng sau mẹ mình.
Tôm He chỉ kịp nhìn thấy nó đột nhiên đưa hai tay đến, thân thể người phụ nữ giật bắn lên một cái.
Cô ta kinh ngạc quay đầu lại nhìn con mình.
Lưng cô ta quay lại, để lộ ra một cây kéo đang cắm vào vùng lưng sau tim.
“Mày đúng là con của gã! Mày cũng đáng chết! Mày cũng đáng chết!” Cô ta bắt đầu trở nên điên loạn.
Vết thương sau lưng cô ta đang chảy máu, định đứng lên, nhưng lại ngã ra sàn nhà.
Cả vùng lưng của cô ta và cái kéo đã hiện rõ trước mặt Tôm He.
Gần như chẳng cần suy nghĩ, Tôm He đã biết bây giờ mình nên làm gì.
Đạo cụ anh ta vốn không tìm được, cũng không thể sử dụng đã theo sự tiến triển của nội dung mà có thể giải khóa được rồi.
Anh ta nhào đến, đè tay lên cây kéo.
Cây kéo đâm sâu vào lưng người phụ nữ.
Cô ta co giật mấy cái, ngã sấp xuống sàn, rồi chết.
Không hề chân thực một chút nào.
Cứ như lại một lần nữa chứng minh, mọi chuyện trước mắt chẳng qua là cảnh tượng trong game.
Tôi chợt cảm thấy quen thuộc.
Cảnh tượng game điển hình… Nếu vậy…
Đứa con đột nhiên òa lên khóc.
“Hu hu hu… mẹ… mẹ ơi… xin lỗi, con xin lỗi… con cũng không muốn như vậy… Nhưng mà, nhưng mà mẹ đã giết người, đã giết cha… mẹ còn muốn giết cả con…” Đứa bé trai vừa khóc, vừa nhìn sang Tôm He: “Mẹ ngày xưa không phải như thế đâu, mẹ ngày xưa rất hiền, rất tốt. Sau khi phát hiện cha thường ở chung với cái chị đó thì mẹ liền thay đổi. Mẹ đánh cháu, nhốt cháu lại. Mẹ nói mặt cháu quá giống cha. Ở nhà mẹ không ngừng chửi cha… Hai người cãi nhau, đánh nhau. Cha và mẹ ly hôn. Mẹ không cho cha mang cháu đi. Sau đó… sau đó lại giết cái chị đó… mẹ đưa cháu trốn đến đây…”
Thằng bé cứ như đang muốn trút hết nỗi lòng, nói một hơi những gì đang nghĩ trong đầu ra.
Nói đến đây, nó lại vùi đầu vào khóc.
Chuyện này lại giống như một ám hiệu mạnh mẽ.
Tôm He ngẫm nghĩ: “Tại sao lại là chỗ này?”
“Mẹ đưa cháu đến đây…” Thằng bé lặp lại câu nói khi nãy.
Tôm He thất vọng.
Lập trình của NPC này chỉ đến đây thôi sao? Không phải như thế chứ nhỉ? Nhưng, cái chuyện vừa xảy ra chẳng liên quan gì đến nội dung trò chơi cả.
Cả những con gấu bông kia nữa.
Tôm He quay đầu lại nhìn đống thùng giấy trong phòng khách.
Chúng vẫn nằm nguyên một chỗ, những âm thanh lục lọi khi nãy nghe được, hình như đều là ảo giác.
“Sau khi hai người dọn đến đây thì sao?” Tôm He đổi câu hỏi.
“Sau khi đến đây, mẹ ít nói chuyện, chẳng chịu nói chuyện, cũng chẳng cười, càng lúc càng lầm lì. Hôm nay mẹ đột nhiên kéo cái thùng giấy đó về. Bên trong có chứa cha… Cha cũng bị giết rồi…” Thằng bé nói.
“Là những cái thùng đó à?” Tôm He liền hỏi.
Thằng bé đáp: “Đó là đồ mẹ đi nhặt về. Nhặt trong lầu chung cư, từ những căn nhà trống không có người…”
Tôm He lại nhìn đống thùng giấy lần nữa: “Bên trong, có gấu bông không?”
“Đó là thứ mẹ đi nhặt về từ lầu chung cư.”
Tôm He lại đổi câu hỏi: “Trong đó có gì?”
“Đồ chơi, quần áo…”
“Có thứ gì lạ không?”
“Đồ chơi, quần áo…”
“Nhặt từ nhà nào?” Tôm He cố gắng hỏi tiếp.
“Không biết. Trong lầu có rất nhiều nhà trống.”
“Trong lầu có những ai đang sống.”
“Rất nhiều, rất nhiều người quái lạ.”
Tôm He suy nghĩ: “Cháu có biết nơi này từng xảy ra vụ án giết người không?”
“Rất nhiều, rất nhiều người quái lạ.”
“Cháu biết ở đây có xảy ra chuyện gì lạ không? Chuyện ma?”
“Ở đó…” Thằng bé chỉ tay ra sau lưng: “Lối thoát hiểm trên hành lang, ban đêm có tiếng người chạy.”
Tôm He lập tức nhớ ra, đây là một tình tiết trong game.
Nếu thám tử do người chơi điều khiển chọn thuê nhà số 13 áp sát cầu thang thoát hiểm, bất kể là nhà số 13 ở tầng nào, tối đến đều sẽ nghe thấy tiếng chạy, có thể men theo đó điều tra.
Đó đích xác là một sự kiện ma phá.
Là hồn ma do một người đã ngã chết ở đây từ rất lâu về trước. Người chết vốn sống ở tầng cao nhất của tòa lầu chung cư, cũng là tầng 13, nhà số 1313.
Tôm He nhìn thằng bé: “Cháu đã nghe thấy à?”
Đứa bé ở 409, chứ không phải nhà số 13.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.