Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1686: Cuộc chiến sống còn (3)




Cánh tay tôi đang đỡ lấy Lưu Miểu đã buông ra.
Tiếng thì thầm bên tai đã biến thành gào rú. Những âm thanh gào thảm như muốn xé toạc cổ họng. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy sự đau đớn từ thẳm1sâu trong linh hồn.
Đau đớn ấy không thể nào mô tả được, nhưng tôi lại thấy quen thuộc.
Tôi từng nếm trải nỗi đau đớn này rồi, nó đến từ cảnh mộng, đến từ năng lực của Mộc Ca.
Diệp Thanh đang dùng năng lực8của Mộc Ca?
“Hức…” Tôi lại nghe thấy trong miệng mình phát ra tiếng rên, nhưng khẽ hơn tôi dự liệu. Có lẽ là do những tiếng kêu gào đau đớn tạo ra trên thân tôi đã quá lớn. Tôi chỉ còn nghe được2tiếng gào của họ.
Đầu tôi dừng suy nghĩ, rơi vào trống rỗng rất lâu.
Hồi lâu sau, tôi cảm thấy mình bị thứ gì đó chạm vào một cái.
Tôi nhận ra mình đang nằm trên đất.
Lưu Miểu đang nằm trước mặt tôi, trên mặt4anh ta còn đọng lại nét đau đớn trước khi chết.
Tôi giật mình nhớ ra, lập tức chồm dậy.
Linh hồn vẫn đang gánh chịu từng cơn đau đớn, có điều tôi mặc kệ nó.
Tôi đặt tay lên người Lưu Miểu.
Vẫn còn cứu được.
Chắc chắn có thể cứu sống anh ta!
Tôi cố gắng nghĩ như thế.
Linh hồn càng đau đớn hơn do năng lực lưu động.
Tôi cắn chặt răng.
Cơ thể dưới lòng bàn tay đang ấm lên.
Vết thương trong lòng bàn tay anh ta đã biến mất, vết thương trên vai cũng đang lành.
Trước mặt tôi sụp tối từng đợt, lát sau, tôi đã chẳng còn nhìn thấy gì cả.
Tôi vẫn cảm nhận được mình đang sử dụng năng lực.
Quá chậm…
Dòng chảy của năng lực trở nên vô cùng chậm chạp. Mỗi một chút đều như đang tùng xẻo linh hồn tôi.
Tay tôi đột nhiên bị ai đó nắm lấy.
Điều này khiến tôi sinh ra sự cảnh giác, điều tôi nghĩ đến đầu tiên là đánh úp.
Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra, nếu là đánh úp thì không cần phải vậy.
Năng lực của tôi đã ngừng, cú phanh gấp này khiến tôi cảm thấy linh hồn mình bị tông văng đi.
Đầu tôi hình như đã va vào thứ gì đó, đau điếng, tiếp đến, tôi đã mất hết ý thức.
Tôi đã tỉnh dậy vì lạnh.
Lúc tỉnh, trời vẫn chưa sáng.
Tôi rùng mình một cái, bắp thịt trong người đều đang đề xuất phản đối với tôi.
Tôi nhọc nhằn ngồi dậy trên sàn.
Động tác này đã lấy hết mọi sức lực của tôi.
Tôi nhìn thấy chiếc di động rơi xuống cạnh tay mình.
Chậm chạp mở điện thoại lên, tôi đã nhìn thấy thời gian trong hiện tại.
Bốn giờ sáng.
Chắc tôi chưa ngất lâu lắm.
Trong điện thoại đã có tin nhắn mới, là Ngô Linh gửi, báo tất cả bọn họ đều ổn, đã giải quyết được vấn đề.
Tôi đọc xong nội dung này mà nhẹ cả lòng, cơ thể cũng theo đó thả lỏng ra, ngã nhào xuống sàn.
Toàn thân đang đau đớn vô cùng, trong đầu thì giật từng cơn ê buốt.
Sử dụng năng lực quá mức. Và cả… tác dụng phụ của Mộc Ca đã được dùng trên người tôi.
Nhóm Ngô Linh chắc cũng khổ sở như vậy.
Có điều, vẫn may….
Tất cả đều sống.
Chương Ức Phong và sư phụ gã ta chắc đã chết.
Tôi đuối sức thiếp đi, nhưng chẳng bao lâu lại tỉnh giấc vì lạnh.
Tôi thực sự chịu hết nổi.
Cố gắng nhấc tấm thân đau đớn bò lên giường.
Tôi không nghĩ đến chuyện báo cho nhóm Tí Còi một tiếng, hay xin nghỉ phép.
Tỉnh lại lần nữa, trời đã nhá nhem tối, nhưng vẫn đọng lại cái đẹp của hoàng hôn.
Tối rồi.
Tôi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Người tôi vẫn không có tí sức lực nào.
Nằm đơ ra một lát, tôi nghe thấy tiếng mở cửa phòng.
“Con tỉnh rồi à. Thân thể ra sao rồi?” Mẹ tôi lại gần, đưa tay sờ lên trán tôi: “Lớn đầu như vậy rồi, chẳng ngủ nghỉ cho đàng hoàng, lại còn sốt nữa, làm cha mẹ sợ muốn chết. Mẹ còn định gọi xe cấp cứu đấy.”
Mẹ tôi càm ràm rất lâu, trên mặt vẫn còn vẻ lo lắng.
Tôi cất lời, giọng nói khàn đặc, chẳng thể phát ra tiếng ngay.
“Mẹ, không sao đâu… Khụ… con không sao.” Tôi nói.
“Nấu cháo cho con rồi. Cả ngày nay chưa ăn gì. Để mẹ bưng vào, con dùng cái bàn của em ngồi ăn trên giường luôn đi. Đồng nghiệp của con, cậu tên A Thụy đấy, gọi điện qua. Bảo con cứ yên tâm chuyện ở đơn vị.”
Tôi gật đầu.
Thực ra ngay cả cái thìa tôi cũng không cầm nổi. Nhưng, sợ mẹ lo, tôi vẫn gượng ngồi dậy, húp qua loa một bát cháo.
No bụng, cơ thể ấm lên, tôi lại thấy buồn ngủ.
Bất giác thiếp đi, rồi bất giác thức dậy.
Ngoài cửa sổ là ánh nắng ban mai.
Tôi cảm thấy đã khỏe hơn rất nhiều.
Điện thoại trên tủ đầu giường đang nhấp nháy đèn báo.
Tôi mở máy lên, đọc những lời hỏi thăm đám Tí Còi gửi trên nhóm chat.
Tôi trả lời.
Ngô Linh cũng gửi tin hỏi thăm. Nhìn thời gian gửi, có lẽ cô ấy không mất nhiều sức trong cuộc chiến ấy, lấy lại tinh thần rất nhanh.
Sau khi cũng gửi tin báo với cô ấy mình vẫn bình an, tôi đặt điện thoại xuống, tỉ mỉ cảm nhận lại tình trạng sức khỏe của mình.
Không có chỗ nào quá đau đớn, chắc không có ngoại thương. Bây giờ tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Tôi đã quen với tình huống này. Sau khi thức trắng đêm, thường sẽ thấy mệt mỏi như vậy.
Tôi nằm thêm một lát thì chuông hẹn giờ vang lên, tôi ngồi dậy, vệ sinh buổi sáng rồi dùng bữa. Cha mẹ thấy tình trạng của tôi đã an tâm hơn không ít.
Tôi đến đơn vị, trên đường nhận được tin nhắn của Tí Còi và nhóm Ngô Linh.
Sau khi đến văn phòng, tôi nhận được sự quan tâm của đám Tí Còi.
“Sao rồi anh Kỳ?”
“Không sao chứ anh Kỳ?”
Tí Còi và Gã Béo xem tôi như người vừa khỏi bệnh, chạy đến dìu tôi.
Tôi được dìu ngồi xuống, chỉ biết dở khóc dở cười: “Không sao, đã khỏe lại rồi.”
“Không sao thì tốt. Hôm qua bọn tôi lo sốt vó.” Tì Còi than vãn.
“Tôi vẫn ổn.” Tôi ngẫm lại, thời khắc căng thẳng nhất là trong cảnh mộng.
Thời gian của cảnh mộng không dài, cuộc chiến nổ ra chớp nhoáng, lại kết thúc nhanh chóng.
Thực ra chuyện tôi đã làm cũng chẳng nhiều.
Nhưng hẳn là… được tính là chuyện quan trọng hàng đầu chứ nhỉ?
Ít nhất, Lưu Miểu đã được tôi cứu sống.
Đám Tí Còi cũng đang rất vui.
Con dao treo lở lửng trên đầu tôi đã được tháo xuống, họ cũng không cần lo lắng nữa.
“Có điều, nghe anh kể như vậy, thanh kiếm đá biết bay gì đó, quá lợi hại nhỉ. Bảo vật lưu truyền mấy ngàn năm? Mấy ngàn năm trước, có người ngự kiếm phi tiên thật sao?” Tí Còi chậc chậc, hứng thú với chuyện này nhất.
“Chẳng phải anh nên lo lắng cho mình trước sao? Nữ phù thủy đó bị cây kiếm tiêu diệt rồi mà?” Gã Béo hỏi.
Tí Còi liền biến sắc, ngồi lại ngay ngắn, nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi cũng không biết bà ta đã bị xóa sổ hoàn toàn hay chưa.
Tôi gọi điện cho Ngô Linh, xác nhận lại chuyện tối hôm qua.
“Tối nay các cậu qua đây, đúng lúc có thể kể cho các cậu nghe một chút.” Ngô Linh đáp.
“Chiều qua luôn được không? Dẫu sao chúng tôi cũng rảnh mà.” Tí Còi vô cùng nôn nóng.
Phòng Di dời quả đúng là chẳng có bao nhiêu chuyện cần chúng tôi làm.
Đây là nhờ vào sự ác hóa của thế giới.
Chiều đến chúng tôi qua khách sạn.
Tôi đoán không sai, Ngô Linh là người ổn nhất trong bốn người của Thanh Diệp, nhìn vào chẳng khác gì thường ngày.
Lưu Miểu nằm trên giường, vẫn đang nghỉ ngơi.
Cổ Mạch đóng cửa lại, nằm trên sofa, thều thào nói: “Ngoại thương của cậu ấy vẫn chưa ổn, phải nghỉ ngơi thêm.”
Tôi sững sờ: “Lúc đó tôi chưa…”
“Diệp Tử đã ngăn cậu lại.”
Người nói là Nam Cung Diệu.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta nằm trên sofa một cách không chỉnh tề như vậy. Cổ dựa vào thành ghế, mắt vẫn nhắm, vẻ mặt hốc hác.
“Cậu dùng năng lực nữa là chết đó. Giữ lại được cái mạng của Lưu Miểu đã là giỏi lắm rồi.” Cổ Mạch xoa xoa thái dương.
Tôi trầm ngâm một lát, nhìn sang Ngô Linh.
“Chúng tôi đã chuẩn bị rất đầy đủ, chỉ là không ngờ sư phụ của Chương Ức Phong lại cất giữ một món cổ vật, sức mạnh còn cực kỳ lớn. Chắc cậu đã nhìn thấy trong cảnh mộng rồi chứ?” Ngô Linh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.