Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1680: Phù thủy




Bà Enna sẽ biến thành một con ác ma sao?
Vừa nghĩ như thế, tôi thấy lòng mình chợt buồn vô hạn.
Chuyện này rõ ràng sẽ không thay đổi theo ý chí của tôi.
Nếu bà Enna suy nghĩ không thoáng, thì sau khi biết được sự thật, tất nhiên sẽ biến thành một ác ma đáng sợ, bộc phát những oán hận và tức giận trong lòng.
Trừ khi thực sự là thánh nhân hoặc là đồ ngốc, bằng không ai cũng sẽ phân biệt thân sơ. Vì những người xa lạ mà1hy sinh người thân bạn bè đầy quan trọng đối với mình, nỗi đau đớn ấy khỏi cần nghĩ cũng biết.
Sau khi biết chuyện, đám Tí Còi cũng cảm thấy rất buồn.
Có thể khi bà Enna đối diện với những xúc cảm tiêu cực như thế, sẽ chẳng có ai có thể giúp đỡ bà ta.
Rõ ràng là Ngô Linh đã sớm chấp nhận chuyện này. Cô ấy lập tức đổi chủ để, nói về kế hoạch hôm qua vừa nhắc đến.
Tôi chuyển lời lại cho Tí Còi, sau khi hết8giờ làm, sẽ cũng nhau đến chỗ Ngô Linh, nghe cô ấy giới thiệu về phương pháp cầu nguyện.
Phương pháp cầu nguyện mới vẫn cần Tí Còi ngồi trước gương thắp nến lúc nửa đêm, nhưng lần này sẽ dùng một loại nến đặc biệt.
Ngô Linh lấy ra một cây nến cong queo từ một chiếc thùng giấy.
Tôi nhận ra thùng giấy đó là loại thùng được chất thành đống trong phòng nghiên cứu.
Nến không phải thẳng tắp, mà cong lại như hình con rắn, bên trên còn điêu khắc vảy2của loài rắn. Đầu nến cũng được khắc thành hình dáng của đầu rắn. Giống hệt một con rắn màu trắng sinh động như thật. Bấc nến nằm trong miệng rắn, và cũng chính là lưỡi rắn.
“Đây là gì?” Tí Còi hỏi.
“Bạn gái cũ của cậu không nhắc đến thứ này ư?” Ngô Linh hỏi ngược lại.
Tí Còi ngẫm nghĩ, lắc đầu.
“Ba trăm năm trước, những phù thủy lợi hại đã dùng loại nến này. Nó có thể hội tụ âm khí, thu hút hồn ma. Chất liệu là rắn trắng4được nuôi. Các phù thủy sẽ dùng máu của mình nuôi rắn trắng, sau khi chúng lớn, họ sẽ ném nó vào trong chất sáp đặc biệt, tạo thành nến. Phương pháp chế tạo loại sáp ấy đã thất truyền. Cây nến này của tôi là do trước đây sưu tập được. Đối với những người có năng lực như chúng ta, thực ra nó khá là vô bổ. Không dùng loại nến như vậy thì cũng có cách khác để hội tụ âm khí, thu hút hồn ma. Cũng vì vậy nên về sau chẳng còn mấy người dùng đến, từ đó bị thất truyền.” Ngô Linh đặt cây nến lên bàn trà, nhìn Tí Còi: “Nhưng đối với cậu, trái lại sẽ rất hữu dụng.”
Tí Còi nhìn chằm chằm cây nến, có lẽ đang cảm thấy khó chịu, người đang cứng đơ.
Tôi cũng cảm thấy khó chịu. Cây nến đó hệt như một con vật sống, con rắn ấy vẫn còn sống và đang nhìn chúng tôi.
“Nến được xem là công cụ thi triển phép thuật thường thấy nhất. Con người luôn có một thứ tình cảm đặc biệt đối với ngọn lửa. Còn một thứ khác, chính là gương.” Ngô Linh vừa nói, vừa lấy trong thùng giấy ra một chiếc gương.
Chiếc gương ấy giống như gương trang điểm mà phụ nữ hay mang bên người. Một mặt và nhỏ xíu, nhỏ hơn nắm tay. Quanh viền có khắc hoa, cực kỳ tinh xảo. Chất liệu có vẻ giống như đồng, đã mất đi ánh kim của kim loại, cho người ta cảm giác cổ xưa.
Thứ này có thể là đồ cổ.
Mặt gương nhẵn bóng, có thể thấy rõ mọi cảnh vật qua mặt gương, nhưng chẳng có gì dị thường.
Ngô Linh lật tay lại, để chúng tôi nhìn thấy hình vẽ ở mặt sau chiếc gương.
Đó là hình một cái đầu người. Đầu của phụ nữ. Trên mặt chứa sắc thái sợ hãi. Không có tròng mắt. Trong miệng có một đôi răng nanh.
“Chiếc gương tôi có thể tìm được chỉ có mỗi cái này. Đây là gương của Marianne.” Ngô Linh nói.
Tí Còi kinh ngạc nói: “Lẽ nào, lẽ nào là bà Marianne đó?”
Chúng tôi đều quay qua nhìn Tí Còi.
“À, cậu biết à. Thế thì tốt.”
Quách Ngọc Khiết hỏi: “Marianne là ai?”
“Là phù thủy. À, cũng không hẳn là phù thủy. Bà ta là một tiểu thư quý tộc, rảnh rỗi không có gì làm, bèn nghiên cứu phép thuật phù thủy. À, cũng là một mô tuýp rất cũ, muốn giữ mãi vẻ thanh xuân. Do là quý tộc, cho nên trong tay có không ít nô lệ, nên đã dùng cơ thể người để thí nghiệm. Bà ta còn bắt phù thủy thứ thiệt, muốn họ thi triển phép thuật cho mình. Sau đó đã giẫm phải đinh.” Tí Còi liền nhìn cái gương một cái: “Bị phù thủy ấy nhốt vào trong gương, còn phù thủy ấy đã trốn thoát thành công.”
“Từ đó về sau, hễ ai sử dụng chiếc gương này thì sẽ nhìn thấy Marianne. Nếu bị Marianne mê hoặc, bị bà ta chiếm lấy thân thể. Thân thể ấy sẽ bị già yếu và chết đi rất nhanh. Sau khi chết đi liền trở lại trong gương.” Ngô Linh tiếp lời.
“Chính là cái này à?” Quách Ngọc Khiết nhìn qua chiếc gương.
“Đây là mảnh vỡ của gương Marianne. Được người đời sau gia công chế tạo ra. Chiếc gương gốc đã bị vỡ hỏng và thất lạc.” Ngô Linh đặt chiếc gương nằm bên cạnh cây nến: “Do gương gốc đã bị vỡ, nên linh hồn của Marianne đã bị tiêu diệt. Chiếc gương này chỉ lưu giữ oán hận còn đọng lại của bà ta. Có chút sức mạnh mà thôi. À… do thế giới đã thay đổi, có triệu hồi được Marianne hay không thì tôi vẫn chưa thử.”
Nghe không đáng tin, nhưng lại rất chân thực.
Tôi liếc mắt nhìn Tí Còi, chắc cậu ta đã tin rồi.
Tôi cũng không nhận ra Ngô Linh thực sự đã sưu tập được thứ này, hay là kiếm bừa một chiếc gương cổ, rồi gắn lên nó một truyền thuyết.
Nhưng kiếm bừa một chiếc gương cổ giống như đúc cũng là chuyện không thể đâu nhỉ.
“Có được hai thứ này thì xác suất thành công sẽ cao hơn một chút.” Ngô Linh nói: “Liên quan đến trình tự của nghi thức. Nghi thức mà bạn gái cũ của cậu dùng, tính phụ thuộc vào thời cơ quá cao, không thể đảm bảo xác suất thành công và tính chuẩn xác. Tôi nghĩ, cậu cần có đối tượng cầu nguyện rõ ràng. Đã có gương Marianne, còn có nến mà phù thủy dùng thì cứ định vị đối tượng này là phù thủy đã phong ấn Marianne là được rồi.”
“Hả?” Tí Còi sửng sốt: “Truyền thuyết đó không phải là…”
“Có thể tạo ra phong ấn và nguyền rủa như vậy, có lẽ không phải là phù thủy tầm thường đâu.” Ngô Linh lấy qua mấy tờ giấy đang đặt trên bàn trà, tiện tay vẽ một hình vẽ trên ấy.
Phần đáy của hình vẽ là tạo hình của một con nhện. Trên lưng nhện có đường nét mềm mại, giống như hình dáng của một cơ thể người. Phía trước tám chân nhện lại có tám hình vẽ trừu tượng do các đường nét hợp thành. Càng nhện thì đang kẹp một con rắn độc.
“Wick Nano, Hội Tự Cứu.” Ngô Linh nói.
Tí Còi chỉ vào một trong tám hình vẽ trừu tượng, nói: “Đây là kí hiệu của Phù Thủy Hắc Ám?”
“Đúng vậy.”
Đối thoại của hai người họ với hình vẽ ấy, chúng tôi chẳng hiểu gì cả.
Ngô Linh giới thiệu: “Wick Nano trước đây là tổ chức phù thủy lớn nhất. Họ nhận nuôi trẻ mồ côi, dạy pháp thuật, làm một số công việc có tính thương mại… đã có một chút sắc thái của tổ chức tôn giáo. Đến khi cuộc vận động săn lùng phù thủy nổ ra, đã đổi tên thành Hội Tự Cứu, trong nội bộ vốn có tám phái khác nhau cũng vì bất đồng ý kiến, nên đã bắt đầu chia rẽ. Sau đó tất cả đều chết hết. Còn hiện tại, có một số người nghiên cứu phép thuật phù thủy vẫn sẽ tự nhận mình là truyền nhân của họ.” Ngô Linh chỉ vào kí hiệu mà khi nãy Tí Còi chỉ vào: “Đây chính là Phù Thủy Hắc Ám, sử dụng ma thuật hắc ám. Đây là cách nói của phương Tây. Dùng góc nhìn của chúng tôi, nghĩa là dùng khá nhiều những phép thuật phù thủy theo kiểu nguyền rủa, cho nên bị bài xích và đàn áp rất kịch liệt. Trái lại, sau khi đi vào xã hội, một số thanh thiếu niên bồng bột càng có hứng thú với thứ này hơn, nên càng được người ta biết đến hơn.”
Chuyện này nghe giống như một số mô tuýp trong các tác phẩm viễn tưởng.
Ngô Linh kéo chủ để quay trở lại: “Phù thủy đã phong ấn Marianne cũng là một thành viên trong Wick Nano, sau này trở thành nhân vật đứng đầu trong phái Phù Thủy Hắc Ám. Tên thật không được chép lại, nhưng bà ta cũng có một biệt hiệu, gọi là oán linh Char. Bà ta ra đời tại một thôn trang nhỏ tên là Char, do sử dụng phép thuật phù thủy, đã khiến cho thôn trang phát sinh dịch bệnh. Bà ta là người duy nhất may mắn sống sót, cũng vì vậy mà bị truy bắt. Marianne vì nghe được chuyện này, nên mới phái người tìm kiếm, rồi bắt bà ta về.”
“Ồ, như vậy sao…” Quách Ngọc Khiết say sưa lắng nghe.
“Những phù thủy ấy vốn dĩ rất yếu, chỉ vì biết một số thuật nguyền rủa, nên mới làm được những chuyện mà người bình thường thấy thật phi phàm. Cụ thể thì bà ta đã thoát khỏi khống chế của Marianne, còn phong ấn Marianne vào trong gương như thế nào thì không ai biết. Nhưng điều có thể chắc chắn là, bà ta không chỉ phong ấn Marianne, mà còn thay mình vào đó, giả làm Marianne, trở thành một tiểu thư quý tộc, có được không ít tiền tài và quyền lực. Nhờ vậy cuối cùng bà ta mới trở thành thủ lĩnh của phái Phù Thủy Hắc Ám.” Ngô Linh giới thiệu: “Trong một số sách vở, nhật kí do hội Wick Nano lưu truyền lại đã nhắc đến không ít những chuyện có liên quan đến bà ta. Lúc đó, những phù thủy khác khá là khinh miệt bà ta. Nhưng quyền lực xã hội là thứ mà phù thủy cần. Trong giới Phù Thủy Hắc Ám đã có không ít người bắt chước cách làm của bà ta. Nội bộ phù thủy phát sinh xung đột, có một số đã thương vong và cũng để lộ ra hoạt động của Phù Thủy Hắc Ám, khiến người người trong xã hội cảm thấy mình đang lâm nguy, oán hận phù thủy. Sau đó nữa, nhân thời thế mà đã phát động cuộc vận động săn lùng phù thủy. Nhưng đây là chuyện sau khi bà ta chết. Lúc bà ta còn sống thì chẳng có ai dám đứng ra phản đối. Những phù thủy chướng mắt với hành động của bà ta, hoặc là nhẫn nhịn, hoặc là rời khỏi Wick Nano, mai danh ẩn tích.”
“Đây là một người rất mạnh, rất có dã tâm, hơn nữa Marianne hận bà ta, rất nhiều người, rất nhiều phù thủy cũng hận bà ta, đồng thời cũng có rất nhiều người sùng bái bà ta, noi theo bà ta.” Đột nhiên Trần Hiểu Khâu nói.
“Không sai.” Ngô Linh gật đầu: “Cho nên chọn bà ta làm đối tượng để cầu khẩn là lựa chọn tốt nhất lúc này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.