Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1674: Trao đổi ngang giá




“Sao rồi?” Tôi đại diện mọi người hỏi.
“Điều kiện ấy là…” Tí Còi mở lời.
“Chuyện bọn em muốn hỏi là bạn gái cũ của anh sao rồi?” Quách Ngọc Khiết ngắt lời Tí Còi, kèm theo một nụ cười xấu xa.
“Nghiêm túc chút đi.” Tí Còi tỏ vẻ đầy nghiêm chỉnh.
“Được, được, nghiêm túc.” Quách Ngọc Khiết thu nụ cười lại.
Tí Còi hắng giọng, nói1tiếp: “Điều kiện đó là phải giữ bụng trống hai mươi tư tiếng đồng hồ trước khi tiến hành nghi thức, không được ăn và uống, 12 giờ trưa thì ngồi phơi nắng một tiếng đồng hồ.”
“Cái quái gì thế?” Quách Ngọc Khiết buột miệng thốt lên.
“Là để hấp thụ dương khí và không khiến cho thức ăn làm nhiễm bẩn cơ thể.” Tí Còi8nói.
“12 giờ đêm đốt nến, nhìn kiểu nào cũng giống triệu hồn của phương Tây. Hấp thụ dương khí?” Quách Ngọc Khiết phản bác.
“Sao anh biết được chứ. Có lẽ là phiên bản cải tiến kết hợp Đông – Tây.” Tí Còi nhún vai.
“Thế từ 12 giờ hôm nay cậu bắt đầu nhịn ăn?” Tôi hỏi.
Tí Còi gật đầu.
Trần Hiểu Khâu đột nhiên lên tiếng:2“Có khi nào bạn gái anh cố tình chơi xỏ anh không?”
Không khí trong văn phòng hệt như bị đóng băng.
“Trước đây chẳng phải hai người đã từng cùng nhau làm sao?” Quách Ngọc Khiết hỏi Tí Còi.
“Anh chỉ nghe cô ấy kể, nghe xong là bỏ ngoài tai. Chỉ còn nhớ 12 giờ đốt nến…” Tí Còi ngượng ngùng nói.
“Quả nhiên là bị chơi4xỏ rồi.” Quách Ngọc Khiết thương hại nhìn Tí Còi: “Nhịn đói hai bữa, phơi nắng một giờ, lại nhịn tiếp bữa nữa, còn phải thức đến 12 giờ đêm…”
Nghe ra đúng là rất hành xác.
Sẽ không nguy hiểm, nhưng chắc chắn sẽ bị giày vò.
Sắc mặt Tí Còi biến đổi liên tục.
“Ngày xưa anh sợ mấy thứ này, nhưng bây giờ đã trải qua nhiều chuyện như thế… Hai người có thể tái hợp rồi đấy. Cô ấy có bạn trai mới chưa?” Quách Ngọc Khiết lắm chuyện hỏi.
Tí Còi không đáp, cầm theo điện thoại chạy vù ra ngoài.
Bốn người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau.
Tôi và Gã Béo đồng loạt nhún vai.
Chuyện này cứ để cho Tí Còi tự giải quyết thôi.
Cuộc điện thoại tiếp theo, Tí Còi nói chuyện rất lâu.
Lúc chúng tôi dùng cơm trưa vẫn chưa thấy cậu ta đâu.
Đến chiều, tôi và Gã Béo đến cục cảnh sát cung cấp lời khai.
Đây chỉ là làm cho có hình thức. Cảnh sát xử lý vụ án có lẽ đã bị ai đó khiến cho hiểu lầm, cho rằng hai mẹ con Thang Văn đi chơi xa.
“Vợ chồng họ trước đó một hôm đã cãi nhau.” Cảnh sát trò chuyện cùng chúng tôi: “Hàng xóm đều nghe thấy. Hình như là vì một người họ hàng bị bệnh thần kinh…”
Tôi không biết mình đang có cảm xúc gì.
Tôi chưa gặp chồng Thang Văn, cũng không biết nếu gặp ông ta, tôi nên biểu hiện thế nào và nói những gì.
Nếu bà Enna còn sống, có lẽ sẽ giúp chồng Thang Văn thoát ra khỏi làn sương mù của chuyện này.
Sở hữu năng lực và vận dụng năng lực như thế nào, sống ra làm sao là hai chuyện chẳng liên quan gì đến nhau.
Năng lực của tôi chỉ là công cụ của Diệp Thanh, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng nó vào đời sống thường ngày.
Tôi phân riêng quái dị và đời sống, hy vọng chúng sẽ luôn luôn ở trong trạng nước sông không phạm nước giếng.
Qua điểm này có thể thấy, bà Enna cũng như người của Thanh Diệp, bất kể xuất phát từ tự nguyện hay đường cùng, họ đều can đảm hơn tôi.
Gã Béo vỗ vai tôi: “Đừng nghĩ nhiều như thế, anh Kỳ.”
“Ừ.”
“Thực ra tính ra chúng ta đã vuột mất thời cơ, giống như vuột mất thời cơ mua nhà vậy. Ha ha… Thế thì cũng có gì đâu.” Gã Béo nói: “Cũng không hẳn nhất định phải thế mới là đúng. Họ cũng có rủi ro của họ chứ.”
Người của Thanh Diệp đúng là đã đối mặt với rất nhiều rủi ro, rất nhiều đau khổ. Bà Enna chắc cũng vậy.
Tôi gật đầu. Hai chúng tôi trở về văn phòng. Tôi đến chỗ Sếp Già báo cáo tình hình. Ông ấy chẳng nói gì, không trách tôi lo chuyện bao đồng, cũng không hỏi gì thêm. Thái độ lẩn tránh này, không phải lần đầu tôi nhìn thấy ở ông ấy.
Có lẽ đa số mọi người đều sẽ chọn cách né tránh khi gặp phải “phiền phức”.
Tí Còi đang ngồi trên ghế, vẻ mặt thất thần.
Tôi ra dấu bằng khẩu hình với Quách Ngọc Khiết. Cô ấy lắc đầu, xem như trả lời.
Tôi lại nhìn sang Gã Béo. Cậu ta về đến văn phòng trước tôi, nhưng cũng chỉ đang không ngừng liếc mắt nhìn trộm Tí Còi.
Trần Hiểu Khâu càng không có chuyện chủ động làm gì đó.
Tôi hắng giọng, thông báo mình đã về.
Tí Còi nhìn qua.
“Sao rồi?” Tôi hỏi.
“À, cô ấy bảo em đi chết đi.” Tí Còi thở dài.
“Sao lại thế?” Tôi há hốc mồm: “Trong vụ nói thật hay mạo hiểm, chẳng phải cậu đã gọi điện cho cô ấy, lo lắng cho cô ấy sao?”
Kết thúc cuộc gọi ấy, Tí Còi cũng chẳng nói gì với chúng tôi.
Tí Còi nhún vai, muốn nói mình cũng chẳng hiểu.
“Lòng dạ đàn bà như kim đáy bể. Có thể đang đến kì sinh lý chăng?” Tí Còi xoa xoa cằm suy đoán.
“Anh đúng là chết đi được rồi đó.” Quách Ngọc Khiết nổi đóa.
“Cậu thật sự không biết đã chọc cô ấy giận ở chỗ nào à?”
“Do anh không nhớ đúng không. Nghi thức thành công, gặp được bà đồng mình thần tượng là chuyện rất quan trọng đối với cô ấy nhỉ?” Trần Hiểu Khâu suy đoán.
“Không phải đâu…” Tí Còi ngẫm nghĩ rồi nói: “Bà Enna đúng là rất linh, nhưng mà cũng chỉ truyền đạt lại lời của người chết. Chẳng còn gì khác. Cô ấy rất vui khi rút thăm trúng, sau đó tôi cùng cô ấy bay qua… Gặp xong bà Enna là bay về ngay, vừa đúng trước lúc kết thúc kỳ học.” Tí Còi chỉ tôi và Gã Béo.
Cậu ta vừa nói như thế, tôi và Gã Béo đều bừng tỉnh, đồng thanh nói: “Là lần đó à.”
“Thì lần đó đó. Vừa về đến là thi cuối kỳ, thi cũng ổn mà. Chỉ vậy thôi. Cô ấy cũng chẳng hưng phấn gì lắm, cũng do nghe bà ngoại và bà nội càm ràm. Hai bà cụ đều trọng nam khinh nữ. Các anh em trong cùng thế hệ khá được xem trọng. À, hai bà cụ còn nhờ cô ấy chuyển lời, hỏi thăm tình hình của chú, cậu và cả các anh em họ nữa. Chẳng phải là trải nghiệm vui vẻ gì.”
Chẳng những không vui, nghe ra còn khá là bực mình.
“Có phải vì thế, nên khi nhớ lại thì tâm trạng không được tốt không?” Quách Ngọc Khiết suy đoán.
“Có thể…” Tí Còi cũng không chắc: “Haizz, để tối anh lại hỏi thử xem.”
Tạm thời cũng chỉ đành vậy.
Tối đến về nhà, ăn cơm tối với cha mẹ, tôi về phòng định xem hồ sơ thì đọc được tin nhắn Tí Còi gửi trên nhóm chat.
Cậu ta đã hỏi rõ điều kiện sau cùng của nghi thức.
“Trao đổi ngang giá.” Tí Còi nói: “Nếu gần lúc đó bị mất thứ gì thì nghi thức sẽ thành công, lời cầu nguyện sẽ thành sự thật. Đây thực ra là một nghi thức bói quẻ, chỉ mang một chút tính chất của phép thuật, không phải phép thuật cầu nguyện thuần túy.”
“Hèn gì bạn gái cũ của anh nổi giận. Cô ấy đã mất gì?” Quách Ngọc Khiết gửi hai tin liên tiếp.
Tôi đột nhiên nhớ ra, lần đó Tí Còi đưa bạn gái ra nước ngoài, vội về để thi cuối kỳ, sau đó…
“Sau đó bọn anh chia tay.” Tí Còi thẳng thắn đáp.
Quách Ngọc Khiết: “Không ngờ là cô ấy thật sự yêu anh đấy.”
Tí Còi gửi một cái icon trợn ngược mắt.
“Cái nghi thức đó hay là cho qua đi.” Tôi nói: “Nếu cậu cầu nguyện thành công, Chương Ức Phong chết, đổi lại thì bên mình không chừng cũng sẽ có người chết.”
Nghi thức như vậy, thà đừng làm còn hơn.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, tôi liền nghĩ đến nhóm Ngô Linh.
“Nếu người của Thanh Diệp biết, chắc sẽ đồng ý tiến hành nghi thức này. Vấn đề tử vong, có thể giao cho năng lực của Lâm Kỳ giải quyết.” Trần Hiểu Khâu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.