Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1672: Bà enna (1)




“Cô ấy” mà Tí Còi nói chắc chắn là cô bạn gái trước đây của cậu ta.
Đợi Tí Còi nhớ lại cả buổi trời thì cũng tạm xem như đã nhớ ra được trình tự của nghi thức ấy.
“12 giờ đêm, ngồi trước gương, xung quanh đốt mười hai ngọn nến đỏ. Khi cầu nguyện, phải nhìn chăm chú chính mình trong gương. Đọc thầm trong bụng mười hai lần. Nếu nến lần lượt tắt đi,1chứng tỏ nguyện vọng đã được nghe thấy, sẽ thành hiện thực.” Tí Còi nói.
“Sao nghe không giống cầu nguyện, mà giống nguyền rủa nhỉ?”
“Còn có khả năng sẽ thu hút ma đến.”
Tôi và Gã Béo mỗi người một câu.
Tí Còi gãi đầu: “Ở giữa vẫn còn một bước nữa… để tôi nhớ đã…”
Chúng tôi tìm một tiệm nướng ăn khuya, Tí Còi vẫn chưa nhớ ra.
Đêm này, tôi không nhận được tin nhắn của Tí8Còi lẫn nhóm của Ngô Linh.
Sáng hôm sau đi làm liền thấy Tí Còi đang xoắn xuýt.
“Cậu vẫn đang nghĩ đến chuyện cầu nguyện ấy à?” Tôi ngán ngẩm nói: “Thôi bỏ đi. Chắc chắn không phải là nghi thức bình thường gì đâu.”
“Dẫu không phải, nhưng chỉ cần tôi tin thì có thể biến thành nghi thức cầu nguyện bình thường mà.” Tí Còi nói chắc như đinh đóng cột.
Lời này cũng cực kỳ có2lý.
“Hay là hỏi bạn gái cũ của anh đi.” Gã Béo nói.
Tí Còi nhăn mặt như khỉ.
“Mọi người đang nói gì thế? Bạn gái cũ gì?” Quách Ngọc Khiết lúc này đã đi vào văn phòng, theo sau là Trần Hiểu Khâu.
Ba chúng tôi kể lại sự tình. Hôm qua họ đã biết kế hoạch của Thanh Diệp, nhưng không biết về nghi thức mà Tí Còi đang nghĩ đến.
Hai người họ cũng nghĩ giống chúng4tôi.
Gì mà 12 giờ đêm, ngồi trước gương đốt nến, nghĩ kiểu nào cũng giống nguyền rủa hơn cầu nguyện. Dù là cầu nguyện, cũng là cầu nguyện với ác ma, vong linh, cách hoàn thành tâm nguyện chắc chắn cũng chẳng bình thường lắm.
“… Đa phần là phải chết.” Trần Hiểu Khâu chốt hạ.
“Anh cứ bình thường mà đến một ngôi chùa nổi tiếng bái lạy không được sao?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
Tí Còi lắc đầu: “Anh không tin cái đó mà.”
“Không tin chuyện ấy, mà anh lại tin đốt nến?” Gã Béo vặn lại.
“Anh không tin thần phật, nhưng tin có hồn ma. Dù hồn ma đến thực hiện nguyện vọng thì thứ bọn nó muốn chẳng phải cũng là mạng sống của người khác sao? Lần này Thanh Diệp vốn cũng định giết người mà.” Tí Còi đưa tay lên, rạch ngang qua cổ một cái: “Chương Ức Phong ấy, thân xác thì chết, linh hồn lại bị ác ma ăn mất, chẳng phải quá vừa vặn sao?”
Góc độ này kể ra đúng là mới lạ.
Tí Còi nghĩ như vậy, công thêm năng lực của cậu ta, không chừng sẽ thành công thật.
Mấu chốt nằm ở chỗ, cậu ta quên mất một bước trong ấy. Vướng phải chướng ngại này, “niềm tin” của cậu ta đối với nghi thức này chắc chắn sẽ bị giảm đi, năng lực chưa chắc sẽ phát huy được.
“Anh lên mạng tìm chưa?” Gã Béo nói.
Tí Còi lấy di động ra.
Từ khóa là “12 giờ”, “gương”, “nến”.
Ba điều kiện này thực sự quá tràn lan.
Nào là nhìn thấy người yêu kiếp trước, chồng mình trong kiếp này… Còn có mời gọi hồn ma trong nhà, người thân đã mất… Thậm chí còn giết chết kẻ thù của mình, nguyền rủa tình địch của mình…
Cứ như chỉ cần thỏa mãn ba điều kiện này thì có thể làm được bất kì chuyện gì.
Điều kiện đi kèm còn có gọt trái cây, đọc lời chú, nhảy múa, bôi máu…
“Pháp thuật trên đời có nhiều phết nhỉ.” Quách Ngọc Khiết cảm thán.
“Đều là trò đùa cả thôi.” Trần Hiểu Khâu thì không nghĩ vậy.
“Có cái nào anh thấy quen không?” Gã Béo nhìn qua Tí Còi.
Tí Còi giật giật khóe môi: “Quen hết. Hầu như anh đều đã từng chơi.”
Bốn người chúng tôi đều trố mắt nhìn Tí Còi.
“Bị cô ấy bắt thử cùng. Vô ích.” Tí Còi huơ tay như đuổi ruồi.
“Thế nghi thức mà anh nói thì sao?” Gã Béo lại hỏi: “Thành công rồi à?”
“Cô ấy rút thăm trúng cơ hội được một bà đồng siêu nổi tiếng tiếp đón.” Tí Còi nói cực kỳ vắn tắt.
Bốn người chúng tôi thực sự không thể hiểu được ẩn ý trong ấy.
Tí Còi đưa ngón tay lên: “Đăng kí trên mạng, toàn cầu có 114237 người đăng kí. Chỉ rút thăm ba người. Cô ấy đã trúng.”
“Số đỏ?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
“Không phải?”
“Số liệu bị làm giả?”
“Không phải, rút trúng thật mà. Bà đồng ấy thực sự rất nổi tiếng. À, nổi trong giới của họ.” Tí Còi bổ sung.
“Hay là hỏi Ngô Linh thử xem? Bà đồng ấy tên gì?”
“Bà Enna.” Tí Còi đáp.
“Gì?”
“En… na…” Tí Còi mô tả bằng khẩu hình.
“Tên nghe lạ nhỉ.”
“Nghệ danh thôi.”
“Là tên thật. Trên giấy tờ cũng để tên này. Có lai một chút huyết thống của dân tộc thiểu số bên họ. Mang dòng máu của mấy nước lận. Cụ thể thì tôi quên rồi… Lúc còn trẻ đã bắt đầu nổi tiếng, trước thì gọi là cô Enna, khi già thì đổi thành bà Enna.” Tí Còi lục tìm các trang web, thế mà tìm ra nội dung về bà Enna ấy thật.
Nhưng kết quả tìm kiếm chỉ có một, đều cùng một bài biết được chia sẻ liên tục.
“Trong nước chỉ có mỗi cái này là giới thiệu đến, do một blogger phiên dịch từ bản tin nước ngoài đăng lên.” Tí Còi đưa bài viết ấy cho chúng tôi đọc.
Một tấm ảnh dài chụp bà Enna thời trẻ cũng được chèn vào đầu bài viết. Chân dung của người phụ nữ trên bức ảnh trắng đen có vẻ đầy dịu dàng và thông tuệ, chẳng liên quan đến quái dị tẹo nào.
Từ lúc nhỏ bà Enna đã có năng lực quái dị rất mạnh, nói theo cách của phương Đông, chính là có mắt âm dương. Lúc bà ta tham dự đám tang của bạn thân đã thấy được hồn ma của người chết. Sự kiện này khiến những người lớn xung quanh khiếp sợ. Bà ta bị mẹ của mình cấm không được nói bậy nữa. Nhưng từ nhỏ Enna đã có cá tính thích nổi loạn. Bà ta giấu cha mẹ mình, lén chơi đùa với những hồn ma ấy.
Theo quyển tự truyện được xuất bản khi bà ta còn trẻ, bà ta đã từng vì thế gặp phải nguy hiểm đến tính mạng. Lần ấy, bà ta may mắn thoát chết, từ đó thay đổi cách nghĩ, muốn đối xử chân thành với những hồn ma ấy hơn.
Bà ta vốn tự học mà thành tài, nghiên cứu rất nhiều kĩ thuật phù thủy đương thời, truyền thuyết được chép trong sách cổ, lịch sử phép thuật phủ thủy và những bài báo về các phù thủy nổi tiếng thời ấy, bà ta đều tìm đọc để học tập.
Lúc mười tám tuổi, bà ta bắt đầu thường xuyên đến thăm các bà đồng trong cả nước, trò chuyện giao lưu với họ. Cũng đã thảo luận với những hồn ma về vấn đề giữa sống và chết.
Trong quãng thời gian ấy, bà ta thường giúp các bạn bè hoàn thành tâm nguyện, truyền đạt di ngôn của người thân đã mất, cũng nhận ủy thác của hồn ma, truyền đạt lời nhắn nhủ đến thân nhân bạn bè đang còn sống.
Dần dần, bà Enna đã nổi tiếng.
Lúc đó bà ta học tâm lý học ở một trường đại học danh tiếng, là nữ sinh viên đặc biệt và cô độc.
Khi tốt nghiệp, bà ta mở một cửa tiệm vu thuật nhỏ của mình.
“Điều tôi làm không phải là công tác tư vấn tâm lý. Không phải hư cấu lời nói của người đã chết, để an ủi người còn sống. Thứ tôi truyền đạt lại cho họ là lời người chết thực sự đã nói. Tôi luôn cho rằng, tôi có được thiên phú này, chính là để hoàn thành trách nhiệm mà thượng đế đã ban cho tôi. Mỗi người chúng ta thực ra đều có thiên phú, đều có trách nhiệm phải gánh vác từ lúc được sinh ra. Hiện tại tôi đang rất vui, vì bản thân đang đi trên con đường đúng đắn, làm chuyện đúng đắn. Tôi vui lắm, lúc nhỏ tôi đã là một đứa trẻ thích phản nghịch, không nghe những gì người lớn nói, che đậy cái tôi thật sự, buông bỏ thiên phú độc đáo của bản thân. Điều làm tôi vui hơn nữa là, từ trước đến nay tôi đã giúp được rất nhiều người.” Quách Ngọc Khiết đọc một đoạn.
“Chicken soup for the soul?” Gã Béo hỏi.
“Người này, thực sự có mắt âm dương à?” Tôi cảm thấy nghi ngờ.
Theo những gì chính tôi đã trải qua, thì hồn ma thông thường không dễ nói chuyện. Họ là tàn dư của chấp niệm lúc còn sống, nói dễ nghe một chút là cố chấp, nói trắng ra chính là chứng hoang tưởng.
“Có thể bà ta là một người có năng lực. Bà ta có thể tiếp xúc với những loại hồn ma vừa chết… Và còn, kết nối được với Địa Phủ. Nói theo phương Tây, là kết nối với thiên đường và địa ngục.” Trần Hiểu Khâu chỉ tay lên một đoạn trên màn hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.