Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 167: Gia nhập đi!




Người trung niên kia chỉ nhìn lướt qua, tầm mắt chợt dừng lại trên cổ của Cổ Mạch.
Tôi liền biết được đáp án của câu hỏi lúc trước rồi.
Cổ Mạch đang trả lời đối phó với người ở đầu dây bên kia thì phát hiện ánh mắt quái dị của người trung niên, anh ta cúi đầu nhìn quần áo của mình, khó hiểu nhìn lên người trung niên kia.
Người trung niên vội vàng di chuyển tầm mắt, nhưng kỹ năng diễn xuất của anh ta rất tệ, do quá tò mò, nên vẫn thường xuyên liếc nhìn cổ của Cổ Mạch
Cổ Mạch cũng chú ý đến, sờ lên cổ mình, không biết chuyện gì đang xảy ra. Ngắt cuộc gọi của công ty, anh ta ăn cho xong bát mì, ném tiền lại rồi rời đi.
Nơi Cổ Mạch ở là một chung cư cao tầng được trang bị thang máy. Vào thời này đã là một nơi cao cấp, giá nhà rất cao. Mà kết quả của giá nhà cao là Cổ Mạch không cần về nhà, chỉ cần đứng trước cửa thang máy phản quang đã thấy được sự khác thường trên cổ của mình.
Trải qua một khoảng thời gian dài, vết dấu tay trên cổ của anh ta đã trở thành một màu xanh đen rất đậm. Tuy cửa thang máy không phải gương, phản quang không đủ rõ, nhưng cũng đủ để nhìn thấy được mảng màu không được bình thường ở trên cổ.
Cổ Mạch giơ tay lên lau đi, nhưng không lau được. Anh ta có hơi mơ màng, lên đến lầu, tới trước cửa nhà, lúc mở cửa, đột nhiên chần chờ.
Tôi không biết Cổ Mạch nghĩ đến việc gì, tóm lại, anh ta cất chìa khóa, từ từ lùi lại, trở vào thang máy, xuống lầu, sau đó tìm một siêu thị ở lân cận, mua một chiếc gương nhỏ.
Chiếc gương nhỏ có giá rất rẻ, và cũng rất bé, là loại gương trang điểm phụ nữ hay dùng, nhưng cũng đủ soi rõ dấu vết trên cổ của Cổ Mạch.
Sau khi Cổ Mạch nhìn rõ dấu vết trong gương thì sắc mặt trở nên trắng bệch.
Thông qua chuyện từ chức, tôi biết Cổ Mạch rất tiếc mạng, cũng rất quyết đoán. Anh ta bỏ kính vào túi, gọi xe, vội vàng chạy đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp.
Một ngày chạy đến hai lần, bản thân Cổ Mạch cũng thấy rất cạn lời, người mở cửa là Lưu Miểu cũng rất kinh ngạc.
“Anh Cổ, anh...” Lưu Miểu muốn nói gì đó, thì nhìn thấy dấu vết trên cổ của Cổ Mạch, bèn thu lại những lời sắp nói, mời Cổ Mạch vào nhà.
Điều khiến tôi cảm thấy bất ngờ là người của Thanh Diệp đang ăn cơm, hơn nữa là bốn người cùng ăn bữa tối. Hai người có khuôn mặt mơ hồ tôi chưa từng thấy qua là một nam một nữ, không cần Lưu Miểu giới thiệu tôi cũng đã đoán ra, hai người đó là Nam Cung và Linh.
“Nam Cung Diệu, Ngô Linh.”
Khiến tôi bất ngờ hơn nữa là, người đứng ra giới thiệu hai người kia không phải là người cởi mở như Lưu Miểu, mà là Diệp Thanh.
Diệp Thanh chỉ hai người nọ, nói tên, sau đó mặt hướng sang phía Cổ Mạch.
Thứ trong mắt Cổ Mạch nhìn thấy dĩ nhiên không phải là khuôn mặt bị che mờ, anh ta lập tức kêu lên, “Có phải cậu cố ý không hả? Cậu đã nói dối khi ở Cục Cảnh sát?”
Diệp Thanh bình tĩnh đáp, “Không, điều tôi nói là sự thật.”
“Vậy chuyện này là sao? Còn ánh mắt của cậu nữa. Cậu bạn nhỏ à, tốt xấu gì tôi cũng đã lăn lộn hơn 10 năm trời ở cái xã hội này, có hạng người nào mà tôi chưa từng thấy qua, cậu giở trò này ra với tôi có ý nghĩa gì chứ.” Cổ Mạch tức đến bật cười, “Tôi cũng được coi như là người chi tiền hào phóng chứ gì? Cậu cứ ra giá thẳng đi, tôi cũng tin thực lực của cậu, nếu không tin cậu, tôi cũng sẽ tin đạo diễn Sở và hai Ảnh đế Ảnh hậu. Cậu có cần phải làm thế không? “
“Những lời tôi nói lúc ở Cục Cảnh sát đều là sự thật. Thứ anh đụng phải không phải là vợ của sếp anh, chắc đó là con ma khác”, Diệp Thanh vẫn bình tĩnh, còn dùng đũa chỉ Cổ Mạch, “Nhưng mà tôi không thấy bất ngờ gì đối với việc anh đến đây, sau này anh còn sẽ thường xuyên đến đây báo danh nữa. Năng lực của anh, chỉ có thể thạm thời phong ấn đi sự quấy rầy của nó gây ra với cuộc sống bình thường của anh, chứ không thể hoàn toàn xóa sạch nó, anh hiểu không?”
Cổ Mạch tỏ ra không hiểu lắm.
Ngô Linh mở miệng, “Anh Cổ, tôi lấy cho anh một ví dụ nhé. Cơ thể con người có hai loại gen là gen trội và gen lặn. Năng lực đó của anh vốn là gen lặn, nhưng sau khi chịu đựng sự kích thích của thế giới bên ngoài, xảy ra đột biến, trở thành gen trội. Thứ mà bùa hộ thân có thể làm được chẳng qua chỉ là che giấu đi gen trội này. Ví dụ như, vốn dĩ mắt anh là mắt một mí, bỗng nhiên trở thành mắt hai mí, còn việc chúng tôi làm là trang điểm cho anh, khiến mắt anh nhìn giống như mắt một mí, nếu ghê gớm hơn thì cũng chẳng qua là giúp anh làm phẫu thuật, sửa mắt hai mí thành một mí, nhưng gen của anh vẫn không đổi. Sớm muộn cũng có một ngày, gen của anh vẫn sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của anh.
Cổ Mạch buồn bực không nói gì, một lúc sau mới hỏi, “Ý của cậu là, dù tôi có thường xuyên thay bùa hộ thân thì trước sau gì tôi cũng sẽ gặp ma?”
“Anh đã gặp rồi đấy thôi. Còn nhanh hơn tôi tưởng tượng.” Diệp Thanh nói mát.
Cổ Mạch tức tối quệt mũi, “Cậu thu giá cắt cổ thì thôi đi, sao lúc bán bùa hộ thân cũng không chịu nói rõ ra là sao? Thứ trên cổ tôi là gì?”
Diệp Thanh không trả lời mà hỏi ngược lại, “Bùa hộ thân đuổi ma đâu?”
Cổ Mạch câm nín.
Tôi vô cùng bái phục Diệp Thanh. Những chuyện khác tạm không nhắc tới, chỉ mỗi vẻ mặt thôi cũng đã khiến người ta khen ngợi không thôi.
“Tôi phải làm sao đây?” Cổ Mạch ôm đầu, ngồi xổm xuống đất.
Dáng vẻ này của anh ta khiến tôi nghĩ ra tại sao người của Diệp Thanh lại kêu anh ta là Ma Cô (nấm).
“Đợi ăn xong, đi giải quyết con ma anh gặp phải trước. Còn chuyện sau đó, cần anh phải tự suy nghĩ.” Diệp Thanh tiếp tục ăn cơm.
Lưu Miểu cười nói, “Anh Cổ, anh ăn cơm chưa? Hay cùng ăn nhé?”
Cổ Mạch không thèm để ý đến cậu ta.
Ngô Linh buông đũa xuống, cúi đầu, chắc là nhìn Cổ Mạch đang trong trạng thái cây nấm, “Anh Cổ, nếu anh có hứng thú, có thể gia nhập với chúng tôi.”
Cổ Mạch ngẩng đầu lên, “Cái gì?”
“Ở đây có Diệp Thanh, anh không cần lo lắng đến vấn đề an toàn. Sẽ có một ngày, có thể anh sẽ tìm được cách giải quyết vấn đề gen của anh.” Ngô Linh kiên nhẫn nói, không dùng kính ngữ nữa, ngữ khí cũng trở nên dịu dàng hơn.
Cổ Mạch suy nghĩ, đánh giá ba người trên bàn, “Các cậu... vì sao lại gia nhập vào đây?”
Nhìn cái tên là biết, phòng nghiên cứu này là do Diệp Thanh lập nên, hơn nữa từ cách thức chung sống của bốn người, xưng hô của Lưu Miểu, đều có thể xác định được rằng Diệp Thanh là người lãnh đạo, ban đầu có thể là thành viên duy nhất của phòng nghiên cứu kỳ lạ này, còn ba người kia là sau này mới gia nhập vào, giống như Cổ Mạch.
Lưu Miểu cười cười, “Sếp trả thù giúp tôi, cứu tôi, nên tôi theo sếp lăn lộn.”
“Bên ngoài không sống được nữa nên tới đây.” Nam Cung Diệu nhẹ nhàng lên tiếng.
Ngô Linh trả lời cuối cùng, “Người khác giới thiệu tôi đến đây, tôi chỉ có thể ở lại đây.”
“Đợi đã, đợi đã. Trừ cậu ta ra, hai cô cậu là ý gì?” Cổ Mạch chỉ Lưu Miểu, lại hỏi Nam Cung Diệu và Ngô Linh.
Nam Cung Diệu đáp: “Là ý trên mặt chữ.”
Ngô Linh không nói gì.
Hai người đều không muốn nói chi tiết về những chuyện mình đã trải qua, giống như Lưu Miểu.
Bản lĩnh thuận cây thang trèo lên của Cổ Mạch là số một, “Không công bằng! Các cậu đều biết chuyện của tôi, tại sao tôi lại không được biết chuyện của các cậu?”
“Bởi vì anh là người gia nhập cuối cùng. Nếu sau này chúng tôi muốn thì sẽ nói cho anh biết.” Lưu Miểu vỗ vỗ Cổ Mạch.
Cổ Mạch bực bội, lập tức phủ nhận, “Tôi vẫn chưa quyết định gia nhập!”
Trong lúc nói chuyện, họ dần dần ăn hết cơm, cùng dọn bát đũa, sau đó về nhà với Cổ Mạch.
Khi mở cửa, Cổ Mạch cảm thấy nơm nớp lo sợ, cuối cùng đưa chìa khóa cho Diệp Thanh, để anh ta mở cửa.
Diệp Thanh tiện tay mở khóa, đẩy cửa vào.
Con ma nữ kia vẫn ngồi trên ghế sofa, nghe thấy tiếng động, nó xoay đầu qua, sau khi nhìn Diệp Thanh được vài giây, sắc mặt dần dần thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.