Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 164: Tôi bị phát hiện rồi




“Tổng giám Cổ, đã hỏi thăm được nguyên nhân cái chết của sếp tổng rồi. Ông ấy, ông ấy bị hù chết!” Tóc Xoăn rất kinh hoàng, rồi thị phạm bằng khuôn mặt của mình, “Khuân mặt đó, biểu tình đó, ông ấy là bị dọa chết! Chị MAY cũng có nói, sếp tổng đang làm đến một nửa thì nét mặt trở nên khác thường, dừng lại không nhúc nhích, sau đó đột nhiên lăn đùng ra chết.”
Bàn tay nắm lá bùa hộ thân của Cổ Mạch dùng thêm lực.
Tóc Xoăn vẫn đang thao thao bất tuyệt. “Tổng giám Cổ, anh nói xem có khi nào vợ của sếp tổng... bà ấy...”
“Sao cậu lại nghĩ đến hướng này?” Cổ Mạch miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, cơ quai hàm co giật một chút.
Tóc Xoăn há miệng, dáng vẻ trông rất khó nói.
“Bởi vì chuyện tôi gặp phải trước đây?” Cổ Mạch hỏi.
Tóc Xoăn ngại ngùng gật đầu, “Tổng giám Cổ, có phải anh cũng đụng phải cái thứ... còn dẫn dụ chúng...”
Một lúc sau Cổ Mạch mới cười khổ, xem như ngầm thừa nhận cách nói của Tóc Xoăn.
Tóc Xoăn tìm ghế ngồi xuống, trưng ra một vẻ mặt tang tóc, “Vậy có khi nào chúng ta cũng... chúng ta còn làm album giúp chị MAY...”
“Chắc không đâu.” Cổ Mạch giật mình. Anh ta chưa hề nghĩ qua vấn đế này, rồi vội nói: “Nếu có chuyện, thì cũng là MAY sẽ xảy ra chuyện trước.”
Tóc Xoăn gật đầu mạnh, nhưng nét mặt vẫn đang rất kinh hoàng.
Cổ Mạch cũng bị cách nói của Tóc Xoăn dọa sợ, suy nghĩ, “Cậu đi hỏi xem khi nào chúng ta có thể đi?”
Tóc Xoăn chạy ra ngoài.
Cổ Mạch vẫn nắm lá bùa, tay đã tê cứng, vô ý cử động nhẹ thôi đã cảm thấy rất tê. Sau khi buông tay ra, nhìn thấy lá bùa hộ thân hơi bị biến dạng, anh ta quýnh lên, cẩn thận vuốt thẳng nó, nhưng túi gấm vẫn còn sót lại vài vết nhăn. Cổ Mạch càng cảm thấy hoảng loạn hơn, bắt đầu đi vòng vòng trong văn phòng.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa trong văn phòng của anh ta.
Trong văn phòng không có thứ gì, trong này cũng không nghe thấy tiếng động của những thứ đó. Mà âm thanh duy nhất trong công ty Cổ Mạch là tiếng khóc của một cô gái, phải ở chỗ cầu thang mới nghe thấy được.
Cổ Mạch mất đi siêu năng lực, không nghe thấy tiếng động, bắt đầu nghi ngờ lung tung.
Ba bốn tiếng đồng hồ sau, ban quan hệ công chúng khẩn cấp cho ra được một phương án xử lý, nhưng vẫn chưa cho phép Cổ Mạch rời đi.
Album của MAY đã bắt đầu vào giai đoạn tuyên truyền, Cổ Mạch là người nổi tiếng trong giới, MAY là một diễn viên cỏn con không có thực lực, ra một album nhạc thôi mà Cổ Mạch đã phải đích thân ra tay, sự quanh co uẩn khúc trong đó các phóng viên đã đoán được từ lâu, chỉ là tin này vốn chẳng có giá trị gì. Nhưng bây giờ, Cổ Mạch tự nhiên bị kéo vào chuyện này. Ngoại trừ số phóng viên nhắm vào cảnh sát, thì các phòng viên giải trí, chó săn khác đều nhắm vào công ty, cũng nhắm luôn vào Cổ Mạch.
Phía quan hệ công chúng tận tình khuyên nhủ, xem Cổ Mạch như đứa trẻ nghịch ngợm, và phân tích cục diện trước mắt cho anh ta nghe.
Cổ Mạch đập bàn, không thèm để ý đến bên quan hệ công chúng. Các thành viên hội đồng quản trị trong công ty ra lệnh, anh ta dứt khoát muốn từ chức, bày ra dáng vẻ như một kẻ bất chấp đạo lý.
Người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng Cổ Mạch bị chập mạch, ngang bướng cố chấp. Tóc Xoăn chỉ nghĩ Cổ Mạch đã bị dọa. Nhưng tôi lại biết nhiều hơn Tóc Xoăn một chút. Đúng là Cổ Mạch bị dọa thật. Anh ta còn rất sợ chết, nên lần này mới muốn vội vàng đi tìm Diệp Thanh.
Công ty không còn cách nào khác, chỉ đành kêu bảo vệ trông chừng Cổ Mạch, nhưng Cổ Mạch vẫn chạy thoát được.
Cổ Mạch gọi một chiếc taxi, chạy thẳng đến thôn Sáu Công Nông, khi trời vừa hửng sáng, anh ta gõ cửa Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp.
“Ngáp... Ai vậy?” Người mở cửa là Lưu Miểu, Lưu Miểu nhìn thấy Cổ Mạch, vẫn thấy rất kinh ngạc, “Anh Cổ, bùa hộ thân của anh hư rồi à?”
Cổ Mạch lắc đầu rồi gật đầu, vội tiến vào nhà.
Lưu Miểu mặc quần đùi áo thun, Diệp Thanh thì mặc quần jean áo sơ mi, đang ngồi bên cửa sổ đọc báo, hiển nhiên là đã dậy từ lâu.
Nhìn thấy Cổ Mạch tới, Diệp Thanh chỉ ngẩng đầu lên một cái rồi cúi đầu tiếp tục đọc báo.
“Tôi gặp chuyện rồi! Bùa hộ thân thành ra thế này thì vẫn còn hiệu quả chứ?” Cổ Mạch lấy chiếc túi gấm nhăn nhúm ra.
Lưu Miểu nhìn rồi lắc đầu, “Phải kiểm tra xem lá bùa bên trong còn nguyên không. Nhưng mở túi gấm sẽ mất tác dụng. Anh chỉ có thể mua luôn cái mới thôi.”
Cổ Mạch đặt bóp tiền lên bàn, hùng hồn lên tiếng: “Mua!”
“Anh mở mắt âm dương rồi à? Đã nhìn thấy ma rồi?” Lưu Miểu vừa đi vào phòng lấy bùa hộ thân, vừa hỏi.
Sự hùng hồn của Cổ Mạch biến mất, anh ta cuộn người trên sofa, kể lại chuyện của sếp tổng, rồi lên tiếng hỏi: “Anh nhìn ra rồi ư? Bây giờ có phải bà ta đang đi theo tôi không?”
Lưu Miểu mang bùa hộ thân ra.
Cổ Mạch vội nhận lấy và cẩn thận đeo nó lên cổ.
“Không, tôi không nhìn thấy. Hơn nữa, nếu có ma thật, chúng sẽ không dám tới đây đâu. Lúc nãy tôi chỉ đoán thôi.” Lưu Miểu bật cười, những lời nói tiếp theo không hề thành thật chút nào, “Loại bùa anh dùng bây giờ chỉ có thể phong ấn năng lực kia của anh, chứ không thể xua ma đuổi tà được.”
Cảm xúc trên mặt Cổ Mạch rạn vỡ.
Ở bên cạnh, tôi vừa xem vừa cười liên tục.
Diệp Thanh đặt báo xuống.
Tôi nhìn sang, nghĩ rằng Diệp Thanh muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên phát hiện ra hướng Diệp Thanh đang nhìn không phải Cổ Mạch. Đầu anh ta ngẩng nhẹ, rướn cổ lên, nếu như đang nhìn Cổ Mạch đang ngồi trên ghế sofa, thì phải rủ mắt xuống, chứ cái tư thế này thì kỳ cục quá. Nếu như trong tình huống thông thường, thì ánh mắt của anh ta...
Diệp Thanh…
Anh ta đang nhìn tôi!
Tôi liền kinh ngạc đến ngớ người.
Diệp Thanh yên lặng ngồi nhìn tôi, một lúc sau vẫn chưa nói tiếng nào.
Tôi hồi hộp, nhìn về phía Diệp Thanh.
Thật ra, bây giờ chỉ có thể nói là tôi đang nhìn Diệp Thanh, tầm mắt Diệp Thanh có đặt trên người tôi hay không, tôi cũng không rõ nữa. Dù sao trong mắt tôi, khuôn mặt của Diệp Thanh là một mảng mờ nhạt, bị che mờ đi, tôi cũng không biết được cặp mắt của anh ta đang nhìn về đâu.
“Sao vậy sếp?” Lưu Miểu lên tiếng hỏi.
Đầu của Diệp Thanh xoay lại, hướng này mới là đối diện thẳng với Cổ Mạch đang ngồi trên ghế sofa.
“Trên người anh có một ít âm khí, chắc là có tiếp xúc với ma. Hơn nữa...”
Diệp Thanh còn chưa nói xong, Cổ Mạch suýt chút nữa đã trượt khỏi sofa.
Lưu Miểu đỡ lấy Cổ Mạch, “Đừng lo lắng, anh Cổ à, có sếp chúng tôi ở đây chắc chắn có thể bảo vệ được anh. Chuyện này anh có thể giao cho chúng tôi.”
Tôi phát hiện ra Lưu Miểu là một nhân viên kinh doanh giỏi đấy chứ. Nhưng ý nghĩ này chỉ lướt qua trong giây lát thôi, vì phần lớn tư tưởng của tôi vẫn đặt trên cụm từ “hơn nữa” chưa nói xong kia, con tim của tôi như muốn rớt ra ngoài.
Diệp Thanh do dự.
“Hơn nữa cái gì? Anh cứ nói thẳng ra đi!” Cổ Mạch ưỡn ngực lên, đang cố tỏ ra mạnh mẽ.
Diệp Thanh nâng cằm.
Tôi chợt nảy lên một suy nghĩ, cố ý di chuyển vị trí, đầu của Diệp Thanh cũng khẽ di chuyển theo.
Quả nhiên!
Diệp Thanh có thể phát hiện ra sự tồn tại của tôi!
Tại sao?
Sao có thể như vậy được?
Tôi ngớ người luôn.
Không phải tôi đang nằm mơ, đang ở trong ký ức của Cổ Mạch sao?
“Tôi cũng không chắc lắm. Thứ bên cạnh anh rất kỳ diệu, tôi chưa bao giờ từng thấy qua thứ này.” Diệp Thanh từ từ lên tiếng.
Cổ Mạch và Lưu Miểu đều không hiểu ý của Diệp Thanh.
“Diệp Thanh!” Tôi không nhịn được, kêu lên một tiếng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.