Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 162: Tua nhanh, phát sóng




Cuộc sống của Cổ Mạch lại khôi phục về quỹ đạo bình thường.
Tôi đi theo Cổ Mạch nhưng lại không thấy dễ chịu chút nào.
Giấc mơ bị ấn nút tua nhanh như tua video, âm thanh trở nên chói tai khó nghe. Tôi không nghe được giọng nói của những người bình thường, chỉ có thể nhìn thấy khung cảnh thay đổi, những âm thanh kỳ quái được thu hết vào tai, chúng trộn lẫn với nhau trở thành một thứ âm thanh vô cùng kinh dị.
Cộc cộc cộc cộc...
Đây là tiếng giày cao gót tôi nghe được tại nhà Cổ Mạch mỗi ngày.
Hu hu hu hu hu...
Đây là tiếng khóc phụ nữ trong công ty của Cổ Mạch.
“Tôi yêu người, liệu người có yêu tôi...”
Đây là giọng hát lạc tông trong phòng ghi âm nơi Cổ Mạch làm việc.
Cổ Mạch nên cảm thấy mừng, anh ta đã có bùa hộ thân, nên bây giờ đã không còn nghe thấy những âm thanh đó nữa.
Cổ Mạch không những không nghe thấy, mà còn rất vô tư. Tiếng giầy cao gót trong tòa nhà, anh ta quên luôn, tiếng kéo ghế trong quán mì, anh ta cũng quên nốt, tan ca về nhà như bình thường, ghé quán ăn mì cho qua bữa như thường lệ.
Nhưng người khổ lại là tôi.
Tôi bị làm ồn gần như muốn sụp đổ, có vài lần chịu không được muốn đi tìm những âm thanh kia, muốn tiếp xúc với những thứ phát ra tiếng động rồi bắt nó lại. Nhưng kết quả lại không hề có thu hoạch gì.
Tôi không có thính lực như Cổ Mạch, chỉ có thể mò mẫm như người mù sờ voi. Ít ra người mù sờ voi còn biết chắc được có một con voi đang tồn tại, theo cách nói của Diệp Thanh, thứ phát ra âm thanh chưa chắc có hình thể, chúng đều là những linh hồn sắp đi đầu thai, đồng thời cũng chẳng phải là ma đã thành hình. Việc tôi làm có khi chỉ là vô ích.
“Cuối cùng cũng đã xong!”
Giấc mơ bị ấn nút tua nhanh.
Cổ Mạch vươn vai, nhân viên xung quanh cũng như thế.
“Tối nay tôi đãi khách!” Cổ Mạch cười to và nói.
Tôi biết Cổ Mạch đang rất vui vẻ, bởi vì MAY đã ghi âm xong mấy bản nhạc kia, Cổ Mạch xem như đã được thả tự do rồi. Đây hẳn là việc vui nhất từ sau khi anh ta có được bùa hộ thân.
Tóc Xoăn hỏi: “Tổng giám Cổ, đặt hải sản được không?”
Cổ Mạch bá khí phất tay: “Đặt!”
Mọi người xung quanh hoan hô vui mừng, cả đám vây xung quanh Tóc Xoăn, ồn ào thảo luận xem nên đặt quán hải sản nào.
Tuy bây giờ đang là 20 năm về trước, nhưng tôi vẫn nghe được tên vài nơi quen thuộc, đều là những nhà hàng lớn, giá cả rất đắt, không phải là nơi dành cho tầng lớp có mức lương bình thường ăn uống hả hê.
Cổ Mạch kêu họ chọn chỗ, còn bản thân thì cầm CD đã chế tác xong đi báo cáo với sếp tổng.
Bởi vì nút tua nhanh đã được dừng nên tôi biết kế tiếp sẽ có chuyện xảy ra. Trong nhất thời, tôi cảm thấy hơi hoang mang. Giấc mơ của tôi quá tự động hóa, tự động hóa đến mức khiến tôi cảm thấy như có ai đó đang khống chế nó, cho tôi thấy những thứ mà người đó muốn cho tôi thấy. Cái cảm giác này có hơi sởn tóc gáy.
“Sếp tổng, album của MAY đã làm xong rồi. Anh muốn nghe thử không?”
Sếp tổng của Cổ Mạch là một người béo ú, đầu hói, bụng phệ, phù hợp với sự tưởng tượng về một kẻ gian thương của đại đa số mọi người.
“Có chứ, cậu bật cho tôi nghe thử.” Nhưng sếp tổng này lại rất dễ nói chuyện, Cổ Mạch cười tí tởn, ông ấy cũng cười ha ha theo.
Thế là hai người bắt đầu nghe nhạc.
Trước đây khi tua nhanh, tôi không có cơ hội nghe được MAY hát gì, bây giờ nghe được thì phát hiện ra rằng nỗi đau khổ của Cổ Mạch không phải là không có nguyên do. Bài hát rất hay, lời nhạc biên khúc đều khiến cho con người ta cảm thấy thoải mái. Đối với dòng âm nhạc lưu hành, ca từ, nhịp điệu đều du dương dễ hát, dễ thuộc, nói đúng ra là rất hay. Trong đó có hai bài tôi đã từng nghe, nhưng là nghe bản cover lại, là bài hát kinh điển trong phòng KTV. Nhưng giọng hát của MAY chẳng có gì đặc biệt, chỉ có thể nhận xét rằng không bị lạc tông.
Sếp tổng gật gù nói: “Ừm, các bài hát đều hay, Tiểu Cổ, cậu vất vả rồi.”
Ông chủ này cũng thật thú vị.
Cổ Mạch cười, không đáp lời.
Sếp tổng nghe thêm một lát rồi nói: “Đánh dấu bản số ba và số bảy, qua hai năm nữa tìm một ca sĩ giỏi cover lại. Còn lại thì cứ để đó.”
Tôi bỗng nhiên phải nhìn sếp tổng này bằng một cặp mắt khác rồi. Bản số ba và số bảy chính là hai bản tôi đã được nghe cover lại.
Cổ Mạch giơ hai ngón tay cái lên, “Sếp tổng, anh thật anh minh thần võ.”
“Được rồi, đừng nịnh bợ nữa. Tôi biết công việc của cậu rất vất vả. Thế này đi nhé, mở tiệc chúc mừng, tôi ra tiền, cậu dẫn mọi người đi ăn một bữa thỏa thích. Tháng sau chị Trịnh muốn ra một album, cậu dẫn theo nhóm thực hiện nó.” Sếp tổng cười khoát tay.
Cổ Mạch lớn tiếng đáp như một đứa bé.
Tôi không kìm được cùng cười với Cổ Mạch, nhưng sau đó lại thấy cảm thương.
Cổ Mạch rất hài lòng, rất yêu thích công việc hiện tại nhỉ? Sau này khi anh ta đến chỗ Thanh Diệp, là tự nguyện đi thật hay bởi vì do năng lực kỳ quái kia dồn ép đến đường cùng?
Tôi nhớ đến trong một đoạn âm thanh của hồ sơ “Giọng ca của Thiên Thần”, Cổ Mạch đã từng nói, anh ta không ra ngoài.
Là anh ta... không thể ra ngoài sao?
Đối với anh ta mà nói, chỉ có Thanh Diệp mới là nơi yên tĩnh.
“Vậy tôi đi nhé sếp tổng. CD này đặt ở chỗ anh nhé?” Cổ Mạch nhìn về máy phát nhạc.
“Đừng có bày trò đó với tôi. Đi đi đi!” Sếp tổng cười mắng.
Cổ Mạch vui vẻ rời đi. Anh ta kéo cửa văn phòng ra, tôi liền cảm thấy có một ngọn gió âm u thổi vào. Cổ Mạch thì không thấy gì, nhón chân bước đi, tâm trạng vẫn còn đang rất vui vẻ. Nhưng tôi lại nhìn thấy anh ta đi thẳng qua cơ thể một hồn ma.
Hồn ma đó là một phụ nữ tuổi trung niên, ăn mặc rất sang trọng, bà ta nhìn chằm chằm về phía trước đầy căm hận.
Cổ Mạch và hồn ma này đối diện đi qua nhau. Tôi ở phía sau lưng Cổ Mạch, thành ra cũng đối diện với nó. Nhưng tôi biết hồn ma này không phải đang nhìn tôi và Cổ Mạch, mà là đang trừng mắt nhìn sếp tổng sau lưng tôi.
Hai người này tuổi tác ngang nhau, nhìn tướng mạo có hơi giống tướng vợ chồng.
Tôi nhìn bàn tay phải của hồn ma. Trên ngón tay mập mạp kia đeo rất nhiều nhẫn, tôi cũng không chắc có phải là nhẫn cưới hay không.
Hồn ma cất bước.
Tôi vội vàng nhường đường.
Hồn ma này không nhìn thấy tôi, bà ta đi thẳng về phía sếp tổng.
Tôi đợi bà ta rời khỏi cửa, mới đi theo Cổ Mạch.
Đến hôm nay tôi vẫn không hiểu được giấc mơ của tôi chạy theo nguyên lý nào, nếu có thể không gây chuyện, thì tôi sẽ cố gắng không đi trêu chọc những hồn ma không liên quan.
Buổi tối Cổ Mạch mang theo sự phê chuẩn của sếp tổng, đi ăn một bữa hải sản linh đình, ai nấy cũng đều uống rượu với các đồng nghiệp, nhưng bởi vì có sự hiện diện của cao lương mỹ vị nên không ai uống quá say. Bước chân của Cổ Mạch chao đảo, gọi một chiếc xe taxi, lảo đảo lên xe, nhưng vẫn nói được địa chỉ rõ ràng.
Anh ta nới lỏng cổ áo, chiếc bùa hộ thân treo trên cổ lộ ra. Nhìn lá bùa hộ thân vẫn còn nguyên vẹn, tôi vừa yên tâm vừa cảm thấy kỳ lạ.
Giấc mơ cứ tiến hành như thế, chắc Cổ Mạch sẽ xảy ra chuyện gì đó chứ nhỉ? Hay là hồn ma phụ nữ trung niên đi tìm sếp tổng kia? Hay là mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu?
Bỗng một suy nghĩ xẹt qua trong đầu tôi.
Con ma kia và Cổ Mạch đi xuyên qua nhau, nhưng lá bùa hộ thân lại không phát huy tác dụng?
Không phải bùa hộ thân có thể xua ma đuổi tà sao? Vậy con ma kia tại sao không bị ảnh hưởng gì?
Nhưng nhờ thế mà nghi vấn trước kia của tôi đã có được lời giải đáp. Bùa hộ thân của Thanh Diệp có nhiều loại khác nhau, chẳng qua được đựng chung trong cùng một loại túi gấm. Nếu thật như thế, thì tôi cũng có thể sử dụng loại bùa Cổ Mạch đang xài, tạm thời phong ấn đi mắt âm dương và khả năng nằm mơ kỳ quái của tôi chứ nhỉ?
Khi đi đến nơi, Cổ Mạch xuống xe, lên lầu về nhà. Anh ta nấc một cái, móc chìa khóa ra mở cửa.
Cộc cộc cộc cộc...
Tiếng giày cao gót bước đi cứ mãi vang lên.
Cũng lâu lắm rồi, cô ta vẫn chưa đi đầu thai sao?
Tôi bó tay suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy chỗ hành lang có hơi lạnh lẽo.
Cộp cộp... cộp.
Lách tách
Cổ Mạch mở cửa.
Tôi xoay đầu qua.
Dưới ánh trăng, một chiếc bóng dần dần hiện ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.