Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 159: Nghe được gì vậy




Thần trí Cổ Mạch hoảng loạn, mì cũng không thèm ăn, quăng tiền trên bàn, chạy đi một mạch như trốn chạy ai vậy.
Chạy được một đoạn đường, Cổ Mạch mệt đến thở hổn hển, giống như được giải thoát vậy, vịn lấy cây cột đèn, run cầm cập móc điện thoại ra.
“Mau tìm chuyên gia cho tôi, chuyên gia nghe nhìn, làm liền, lập tức, ngay bây giờ!” Cổ Mạch ra lệnh cho Tóc Xoăn.
Đầu dây bên kia như chưa ngủ dậy, mơ mơ hồ hồ, ngẩn người “A” lên một tiếng.
Cổ Mạch đang muốn kiên nhẫn nói lại lần nữa với Tóc Xoăn thì...
Đùng!
Tay Cổ Mạch run lên, điện thoại rơi xuống đất, vỏ điện thoại và pin bung bay ra.
Thính lực của Cổ Mạch thật sự rất mạnh.
Tôi cũng nghe thấy tiếng động, nhưng không biết là thứ tiếng gì, Cổ Mạch đã nhìn chằm chằm về bãi nước bùn ở cách năm mét phía trước.
Anh ngẩng đầu lên trời, nhìn tòa nhà dân cư dưới ánh nắng, ngoài trời nóng nực, lại lạnh run lên một cái. Rồi anh lại nhìn về phía nước bùn, sắc mặt của anh tái xanh.
“Cậu trai trẻ, cậu không sao chứ?” Ông lão công nhân vệ sinh đẩy xe rác đi qua, nhìn Cổ Mạch thấy là lạ, rồi lại nhìn bãi đất đó, “Người chết mấy ngày trước là người cậu quen hả?”
“Cái gì?” Giọng của Cổ Mạch vút cao, đều là giọng hơi.
Ông lão không nghe thấy, cũng không để ý, lẩm bẩm một mình: “Đúng là nghiệp chướng mà. Người đang sống sờ sờ đó, tự nhiên không còn nữa. Giờ công việc không dễ a, sửa có cái máy lạnh thôi ai biết lại có thể chết người chứ.”
Cổ Mạch đờ đẫn người.
Ông lão nhìn nhìn, không nói gì, đẩy xe ra đi tiếp.
Cổ Mạch lau trán đầy mồ hôi.
Đùng!
Cổ Mạch hơi run lên, kinh hãi dán mắt vào khoảng đất đó, anh như khúc cây quay lưng lại, sau đó chạy đi một mạch.
Bây giờ xem như tôi đã rõ năng lực khác người của Cổ Mạch. Anh ta không chỉ nghe được tiếng ma mà còn có thể nghe được những tiếng động khác thường nữa. Tự nhiên tôi cảm thấy mình khá là may mắn. Tôi chỉ nhìn thấy ma thôi, người chết trên đời này nhiều như vậy, để biến thành ma thì được bao nhiêu người chứ? Còn Cổ Mạch? Anh ta gần như lúc nào cũng nghe được tiếng động kỳ quái.
Cổ Mạch chạy một mạch về đến nhà, anh thở hổn hển, lúc lấy chìa khóa ra, một tiếng động phát ra theo. Cánh tay đang mở cửa của anh run lên cầm cập, đến nỗi xâu chìa khóa không ngừng phát ra âm.
Con mắt Cổ Mạch cứng đơ như nhìn chằm chằm vào lỗ khóa vậy.
Tôi sực nhớ ra.
Anh ta có thể nghe được tiếng giày cao gót!
Bây giờ tôi phải rất cố gắng mới nghe được, bởi vì tiếng thở của Cổ Mạch và tiếng chìa khóa đã che lấp tiếng giày cao gót, nhưng Cổ Mạch thì khác, thính giác của anh ta quá tốt!
Mở cửa, đóng cửa, hành động liền mạch như vậy nhưng cũng không cách nào cắt đứt tiếng động đó.
Cổ Mạch sợ hãi cực kỳ, anh đi tìm tai nghe đeo lên mới có thể bình tâm lại.
Nhà Cổ Mạch có cái máy tính để bàn kiểu cũ.
Kiểu cũ là cách nghĩ của tôi. Tôi chưa từng dùng qua loại máy tính nào to và nặng đến thế.
Cổ Mạch mở máy một cách rất quen tay, kết nối mạng và tìm kiếm từ khóa “ma”.
Lúc này internet chưa phát triển nên thông tin có thể cung cấp cho Cổ Mạch không nhiều. Gương mặt của Cổ Mạch rất nghiêm trọng, anh xem những tin tức ít ỏi đó, dù là câu văn ở trong cuốn sách cổ nào đó, hay là kinh nghiệm gặp ma ở trên diễn đàn nào, anh cũng xem như là bí kíp quan trọng, nghiên cứu rất tỉ mỉ, vẻ mặt nghiêm trọng dần dần chuyển biến thành vẻ nôn nóng sốt ruột.
Ding dong ~ ding dong ~~~
Đùng đùng đùng ~~~
Ren ren ren ~~~
“Tổng giám Cổ!”
Tôi nhìn ra cửa và điện thoại, rồi lại nhìn về phía Cổ Mạch đang đeo tai nghe chuyên dụng, không biết phải nhắc anh ta rằng Tóc Xoăn đến rồi như thế nào nữa.
Tóc Xoăn có chìa khóa của nhà Cổ Mạch, cậu ta tự mở cửa vào, vỗ vai của Cổ Mạch, xém tí làm Cổ Mạch giật bắn người lên ba mét.
“Cậu làm gì vậy?” Cổ Mạch tháo tai nghe ra, khuôn mặt liền biến sắc. Có thể anh vẫn còn nghe thấy tiếng giày cao gót.
Tóc Xoăn tỏ vẻ vô tội nói: “Không phải tổng giám kêu là muốn đi gặp chuyên gia sao? Tôi tìm được rồi, gọi điện thoại thì anh tắt máy, lúc nãy gõ cửa gọi điện kiểu gì anh cũng không nghe, tôi còn tưởng anh không có nhà nữa chứ.”
Cổ Mạch lau đi mồ hôi trên trán, “Tìm được rồi vậy thì đi gặp xem sao.” Lúc anh nói câu này thì đã không còn vẻ sốt ruột như lúc gọi điện thoại nữa.
Tóc Xoăn cũng không để ý, đi với Cổ Mạch xuống dưới nhà, bắt xe đến bệnh viện.
Lúc đến bệnh viện, cảnh ngộ của Cổ Mạch còn tệ hơn.
Khụ khụ!
Loảng xoảng...
“Cứu tôi với, tôi không muốn chết!”
“Hu hu mẹ ơi ~~~ oa oa oa...”
Cổ Mạch ôm đầu, mới bước chân vào bệnh viện đã quay đầu chạy ra.
Tôi cũng thấy ồn đến đau đầu, còn có cảm giác lạnh sống lưng nữa.
Trong bệnh viện, rốt cuộc có biết bao thứ đó? Mỗi một người chết đều ở lại dương gian sao?
Cổ Mạch rất đau khổ, Tóc Xoăn không hiểu gì cả.
“Tôi cần tìm đại sư, cao tăng, đạo sĩ, cậu biết không?” Cổ Mạch nói ra rất khó khăn.
Tóc Xoăn thấy là lạ, “Tổng giám Cổ, anh cũng phải tìm sao?”
“Cái gì mà là “cũng” hả?” Đầu óc của Cổ Mạch không bởi tiếng ồn mà làm cho khờ khạo, anh rất tinh ý bắt được cách dùng từ của Tóc Xoăn.
“Nghe nói những nhân viên nòng cốt của “Yêu đã khuynh thành” như đạo diễn Sở, Ảnh đế Khang và Ảnh hậu Ôn cũng đi tìm đại sư cả.” Tóc Xoăn ngượng ngùng nói.
Cổ Mạch mở to mắt, vỗ mạnh vào đùi, “Ra là vậy! Nguyên nhân thì ra là đây!”
Tôi thầm nghĩ, nguyên nhân không phải ở đó, khởi đầu có thể là đó. Giống như việc tôi thấy sự bất thường của chiếc áo kimono, không phải do sự bất thường của bản chất chiếc kimono đó, mà bởi vì trước đó tôi đã đi qua Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp.
Cổ Mạch không thể chờ thêm phút giây nào nữa, anh giật điện thoại trong tay Tóc Xoăn rồi gọi điện cho đạo diễn Sở. Anh vào thẳng vấn đề, kể tình trạng hiện giờ của mình, anh nói thẳng là mình biết đạo diễn Sở cũng có gì đó không bình thường, muốn nhờ vị cao nhân xem thử.
Tóc Xoăn đứng bên cạnh tỏ ra vẻ không thể tưởng tượng được.
Tiếng thở dài của đạo diễn Sở mạnh đến nỗi người đứng bên cạnh điện thoại cũng nghe thấy, “Cậu qua đây một chuyến xem sao.”
Cổ Mạch lấy lại tinh thần, bắt xe đi đến tìm đạo diễn Sở.
Đương nhiên là tôi cũng đi theo, sau khi đến đó, tôi liền thấy một chàng thanh niên đang ngồi ở phòng khách.
Xem cách ăn mặc và dáng vẻ, cậu thanh niên này cỡ chừng hai mươi mấy tuổi, chưa hẳn là thanh niên nhưng không còn là tuổi thiếu niên nữa, tôi không thấy được khuôn mặt của anh ta bởi vì mặt anh ta hoàn toàn mơ hồ.
Trong đầu tôi lóe lên một vệt sáng, ngẩn người nhìn cậu thanh niên đó.
“Tiểu Cổ, đây là Diệp Thanh, là vị cao nhân tôi tìm được.” Đạo diễn Sở giới thiệu.
“Trẻ vậy?” Cổ Mạch ngạc nhiên.
Diệp Thanh quay đầu lại, nhìn về phía Cổ Mạch, giọng nói trẻ hơn giọng tôi nghe thấy trong máy thu âm, còn khẩu khí thì vẫn vậy, “Bên cạnh người này rất sạch sẽ, không có ma ám.”
Cổ Mạch không còn quan tâm Diệp Thanh có trẻ hay không, vội vàng kể hết những gì anh đã gặp phải.
Đạo diễn Sở nhìn Cổ Mạch với vẻ vô cùng kinh ngạc.
Diệp Thanh lặng lặng lắng nghe, gương mặt mờ mờ đó nhìn vào mặt của Cổ Mạch suốt.
Hai khuôn mặt đó để gần nhau, tự nhiên tôi phát hiện một điều, gương mặt của Cổ Mạch rõ nét hẳn ra, lớp ca rô che mặt đó mờ đi, tôi vẫn không nhìn rõ gương mặt của anh lắm, nhưng có thể thấy được thần thái của anh rồi.
“Không phải anh thấy ma mà là anh nghe được tiếng vong hồn.” Diệp Thanh từ tốn nói, “Sau khi người chết đi, không lập tức đến âm phủ mà sẽ ở lại dương gian một thời gian. Có lúc sẽ ở với thi thể, không động đậy, đợi thi thể hỏa thiêu thì sẽ đến cõi âm đầu thai; có lúc lại ở lại nơi chết đi, giống như linh hồn bị trói buộc, nhưng chỉ là khoảng thời gian ngắn trước khi trở thành hồn ma trói buộc, có khi lập lại thời khắc ngắn ngủi trước khi chết, có khi biết bản thân đã chết và đợi đầu thai. Thứ mà anh nghe thấy là tiếng của họ phát ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.