Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 157: Tít ~~~




Ôn Phương đang lồng tiếng, cô đang lồng tiếng cho vai diễn của mình. Cổ Mạch đứng bên canh chừng, lâu lâu lại tán gẫu dăm ba câu với nhân viên khác, đôi lúc lại nói chuyện với Ôn Phương đang ở trong phòng kín. Tuy rằng Ôn Phương là Ảnh hậu, nhưng lại rất khách sáo với đạo diễn lồng tiếng mới vào nghề như Cổ Mạch, lúc nghe Cổ Mạch nói, cô luôn chăm chú lắng nghe.
Không khí mọi thứ lúc này đều vô cùng tốt.
Nhưng trong lòng tôi lại nặng trĩu.
Tác phẩm cuối cùng của đại đạo diễn Sở không phải bộ “Yêu đã khuynh thành”. Tên bộ phim này đến nghe tôi cũng chưa nghe qua. Tuy rằng tôi không phải người hâm mộ ruột của đạo diễn Sở hay là người mê phim của ông. Ông là đạo diễn lớn nổi tiếng một thời, phim của đạo diễn Sở có thể phân loại thành một hạng mục riêng trên các kho video, phim nào của ông cũng được trang phim và truyền thông đề cử, tôi không thể không có ấn tượng nào về tác phẩm của ông.
Nhưng Ảnh hậu Ôn Phương, cô ta chưa từng hợp tác qua với đạo diễn Sở lần nào.
Tôi nhìn Ôn Phương đang ngồi đằng sau tấm kính, dòng suy nghĩ rối bời, rồi từ từ tiếng nói điềm đạm tự tin của Cổ Mạnh khiến lòng tôi bình ổn lại.
Dù thế nào đi nữa, đây cũng là việc của hai mươi năm về trước rồi, là hồi ức của Cổ Mạch, sự việc cũng đã xảy ra và cũng đã kết thúc. Tôi chỉ việc như những lần trước, im lặng dõi theo là được.
Tít ~~~
Suy nghĩ đó vừa thoáng qua thì tôi liền nghe tiếng kêu rít lên từ trong máy phát ra.
Cổ Mạch bịt tai lại ngay lập tức rồi chửi lên một tiếng.
Công nhân xung quanh đều nhìn Cổ Mạch đầy vẻ kinh ngạc.
“Tổng giám Cổ, sao vậy?”
Cổ Mạch buông tay bịt lỗ tai ra, “Còn hỏi sao là sao? Mấy anh không nghe thấy gì sao?”
Bọn họ ai ai cũng tỏ ra vẻ ngỡ ngàng không biết việc gì đang xảy ra.
Ôn Phương như nghe được tiếng ồn ào từ phía bên này, cô ngưng việc lồng tiếng, quay ra nhìn qua phía bên này với vẻ nghi ngờ, cô ra dấu tay cho Cổ Mạch.
Cổ Mạch vẫy vẫy tay, “Lại lần nữa.”
Công nhân viên bốn mắt nhìn nhau, người thì nhún vai, người thì bĩu môi, rồi nói với Ảnh hậu Ôn quay lại đoạn hồi nãy.
Lần này không có tạp âm.
Tôi quan sát khắp nơi, tìm xem có món đồ cổ quái nào không, nhưng không thấy. Âm thanh đó xuất hiện đột ngột không có dấu hiệu nào cho biết trước, chỉ có tôi và Cổ Mạch nghe thấy. Thật ra tôi không chắc lắm, tôi có thật sự nghe được âm thanh đó không, dù sao nơi tôi đang đứng là ký ức của Cổ Mạch. Dù gì đi nữa, lúc đó là hai mươi năm trước, chỉ có Cổ Mạch nghe được âm thanh đó.
Vẻ mặt tôi phức tạp nhìn theo Cổ Mạch, tự nhiên cảm thấy tình bạn đồng cảm trỗi dậy.
Nói ra thì tôi và Cổ Mạch giống nhau, cuộc sống trải qua hơn hai mươi năm vô cùng bình thường không có gì gọi là sóng gió, bỗng một ngày tự nhiên có con mắt âm dương, còn có thể mơ thấy ký ức của hồn ma, thấy được góc nhìn của ma. Sự biến hóa thay đổi một trăm tám mươi độ này, tôi trải qua thế nào nhỉ? Trước đó tôi từng xem qua hồ sơ của Thanh Diệp, chấp nhận sự thật là “có ma”, sau đó thì không còn kịp suy nghĩ thêm nữa, lúc ấy Trần Hiểu Khâu đang gặp nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc rồi.
Cổ Mạch sẽ trải qua những gì?
Cổ Mạch vẫn đi làm bình thường.
Ôn Phương lồng tiếng cho vai diễn của mình vô cùng nhập vai, Cổ Mạch chỉ cần góp ý một chút đã khiến cô phát huy vô cùng tuyệt vời.
Ôn Phương kết thúc công việc, sau đó là phần diễn suất của Ảnh đế Khang Tử Ngang, anh thủ vai nam chính, đất diễn không kém gì Ôn Phương, nhưng do lịch trình bận nên phòng thu âm vẫn đang dành cho diễn viên khác. Khang Tử Ngang và Ôn Phương cũng tự lồng tiếng, một số diễn viên khác thì sử dụng diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp để thay thế cho tiếng của mình.
Tôi và Cổ Mạch theo dõi người trong phòng thu âm ra ra vào vào, cũng được xem là đã xem trọn bộ điện ảnh này.
“Yêu đã khuynh thành” nói về câu chuyện tình yêu của đôi nam nữ tri thức thời dân quốc, kết hợp với tình nước thù nhà, thời đại thay đổi, có cảnh chiến tranh, có cảnh phong hoa tuyết nguyệt của bấy giờ, phân cảnh tình yêu là phân cảnh nặng ký, thêm màu sắc nặng nề đặc trưng của thời đó khiến cho câu chuyện tình yêu rất có nét riêng.
Đạo diễn Sở là đạo diễn nổi tiếng, diễn suất của Ôn Phương và Khang Tử Ngang không cần bàn cãi, dần dần tôi bị bộ phim này thu hút tâm trí.
Tít ~~~
Tiếng rít tai đó lại xuất hiện lần nữa.
Tôi và Cổ Mạch không hẹn mà cùng làm động tác bịt tai lại.
Cổ Mạch phàn nàn: “Chuyện gì vậy? Cái máy này bị gì hả?”
Nhân viên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tóc Xoăn là trợ lý của của Cổ Mạch đứng bên cạnh cằn nhằn: “Tôi không nghe thấy gì hết. Tổng giám Cổ, tai của anh có phải nhạy cảm quá không? Phải chăng là âm thanh có tần số chỉ có con nít nghe được?”
Cổ Mạch lườm Tóc Xoăn rồi xoa lỗ tai.
“Hay là đi bệnh viện kiểm tra thế nào?” Tóc Xoăn không biết nghĩ ra cái gì rồi hỏi với giọng lo lắng.
Cổ Mạch rất xem trọng thính lực của bản thân, ngày thứ hai đã đi bệnh viện kiểm tra. Sau khi kiểm tra, mọi thứ đều bình thường.
Khi anh trở về phòng thu âm thì thấy đạo diễn Sở đang đứng với Sở Nhuận trong phòng thu âm.
Tôi thấy Sở Nhuận thì cả người khó chịu, cứ cảm thấy đó là một phạm nhân biến thái giết người trong tương lai, bất giác tôi nghĩ đến một vấn đề về trùng sinh mà tôi thấy trên mạng, chủ đề là nếu bạn sống lại lần nữa, nếu biết ai đó sẽ phạm tội trong tương lai thì bạn sẽ làm gì?
Sẽ bóp chết tội phạm từ trong trứng nước?
Quan tâm giúp đỡ tên tội phạm này để anh ta trở thành một người tốt?
Theo dõi tội phạm, đợi anh ta ra tay sẽ bắt quả tang ngay tại hiện trường?
Tôi chỉ xem thảo luận, chửi nhau trên mạng, không có nghĩ ngợi thêm, giờ thì chính tôi gặp phải vấn đề này. Khi tôi gặp phải điều này còn kèm thêm vấn đề phụ. Giấc mơ của tôi thật có thể thay đổi sự thật sao? Nếu được thì phải chăng có thể thay đổi quá khứ hai mươi năm về trước?
Tim tôi đập thình thịch.
“Khang à, cậu phải qua trong một lần đó.” Đạo diễn Sở nói cười với Khang Tử Ngang trong phòng thu âm.
Khang Tử Ngang giơ ngón trỏ, nở nụ cười tự tin, nụ cười đó vô cùng phong độ.
Phòng thu âm bắt đầu làm việc.
Tôi nhìn chằm chằm Sở Nhuận, thấy cậu ta cứ chốc chốc lại nhìn Khang Tử Ngang. Nhìn một hồi lâu, tôi thấy được rằng, cậu ta đang nhìn vào cái micro trước mặt Khang Tử Ngang.
Máy micro trong phòng thu âm là loại treo ngược, đằng trước micro còn có máy lọc âm màu đen.
Có lẽ Sở Nhuận phải lồng tiếng cái gì đó. Tôi từng mơ giấc mơ có liên quan đến Sở Nhuận, lúc này đây giống như nghe được tiếng trong lòng của Sở Nhuận, máy lọc âm và micro như bình luận diễn suất của Khang Tử Ngang một cách trắng trợn.
“Anh ta đang nói dối, anh ta chưa bao giờ yêu qua tôi. Đó chỉ là hôn nhân chính trị, là giao dịch của gia tộc. Anh ta đã phản bội gia đình chúng tôi.”
Giọng nữ thảm thiết thay thế tiếng của Khang Tử Ngang.
Tôi sững người, quay qua nhìn bức tường kính.
Khang Tử Ngang vẫn còn đọc lời thoại, trong phòng thu âm là tiếng của Khang Tử Ngang.
Tôi lại nhìn Cổ Mạch, biểu hiện của Cổ Mạch vẫn bình thường. Sở Nhuận không tỏ ra vẻ gì cả, dáng vẻ của một đứa trẻ không có duyên.
Hình như, chỉ có mình tôi nghe được tiếng nói đó.
“Đây là giả, giả, giả hết!”
Tít ~~~
Cổ Mạch rít lên một tiếng, bịt lỗ tai lại. Sở Nhuận cũng bịt lại lỗ tai.
“Sao vậy, Tiểu Cổ?” Đạo diễn Sở giật mình, trông thấy dáng vẻ của cháu mình cũng như vậy, liền vỗ nhẹ đầu cậu ta, “Đừng cái gì cũng học theo như thế.”
Cổ Mạch xoa đầu, “Mọi người không nghe thấy gì cả sao? Có lẽ là tôi gặp ảo giác, có lúc lại nghe thấy tiếng như ong kêu vậy.”
“Không phải đã đi khám bác sĩ rồi sao?”
“Kiểm tra bảo không bị gì cả. Để xong việc rồi tôi đi tìm chuyên gia xem thế nào.” Cổ Mạch nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.