Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 146: Có chết cũng không rời đi




Sức khoẻ Trương Giai Hâm trông khá yếu, cậu ta khẽ nâng mi mắt nhìn về phía chúng tôi, ánh mắt Trương Giai Hâm vô hồn và trống rỗng, vẻ mặt cậu ta ảm đạm, mất đi vẻ lanh lợi như mọi khi.
Chủ nhiệm Mao lần đầu gặp Trương Giai Hâm, thấy dáng vẻ tiều tuỵ của cậu ta, chủ nhiệm Mao cũng bị doạ sợ, chần chừ một lúc lâu nhưng bà vẫn chưa biết phải xưng hô với Trương Giai Hâm như thế nào.
Quách Ngọc Khiết lên tiếng trước: “Sao cậu... Sao cậu lại trở thành bộ dạng như bây giờ?”
Trương Giai Hâm không lên tiếng trả lời.
Tôi khẽ liếc nhìn vào trong căn nhà ấy, mọi thứ không có gì thay đổi cả. Dường như chỉ có chủ nhà là Trương Giai Hâm đây, hoặc cũng có thể nói là chủ nhân của Tụ Bảo Bồn đã thay đổi thôi.
Quách Ngọc Khiết ra sức thả lỏng ngữ khí và nói: “Cậu không sao chứ? Cậu có cần đến bệnh viện không?”
Chủ nhiệm Mao sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì, vội vã nói tiếp: “Chào cậu, cậu là bạn của Đào Hải đúng không? Tôi là chủ nhiệm uỷ ban nhân dân khu này, cậu có gì cần giúp đỡ thì có thể nói ra cho chúng tôi biết. Khu phố chúng tôi có bệnh viện và bác sĩ riêng, cậu chỉ cần gọi điện thoại cho họ, họ sẽ đến nhà để khám chữa cho cậu. Hay để tôi mời bác sĩ đến khám cho cậu nhé.”
Trương Giai Hâm dựa vào cửa, vẫn không lên tiếng.
Đôi mắt vô hồn của Trương Giai Hâm cứ nhìn chằm chằm vào chủ nhiệm Mao khiến bà có cảm giác sợ hãi. Chủ nhiệm Mao đưa mắt nhìn về phía chúng tôi như muốn hỏi chúng tôi rằng phải làm sao.
Tôi gọi điện thoại cho Trần Hiểu Khâu.
Nói đến cùng thì chúng tôi vẫn chỉ là nhân viên bên phòng giải toả di dời, cùng lắm thì cũng chỉ có thể quan tâm đến tình hình những căn nhà cần giải toả di dời, chúng tôi không phải làm việc bên cơ quan chấp pháp. Những chuyện như vậy, tôi nghĩ vẫn nên liên lạc với Trần Dật Hàm, nhờ anh ta đến giải quyết.
Trần Hiểu Khâu đã liên lạc với Trần Dật Hàm từ trước. Lúc tôi gọi điện thoại cho Trần Hiểu Khâu thì cô ấy nói rằng Trần Dật Hàm đã đang trên đường đến đây.
Trương Giai Hâm đứng đó bất động như một khúc gỗ, cậu ta khẽ dựa vào cửa, không lên tiếng trả lời, người khác đến bắt chuyện với cậu ta, cậu ta cũng không đếm xỉa gì đến người ta. Dì Từ ở nhà kế bên ló đầu ra nhìn rồi lại vội vàng rụt đầu vào nhà. Lúc Trần Dật Hàm tới nơi thì liền nhìn thấy cảnh ba người chúng tôi đang cố gắng bắt chuyện với Trương Giai Hâm, thế nhưng cậu ta vẫn cứ im lặng, không đếm xỉa gì đến chúng tôi cả.
Tôi dùng ngón tay chỉ về phía Trương Giai Hâm, khẽ lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
Trần Dật Hàm nhìn về phía Trương Giai Hâm, sau đó gọi tôi qua chỗ anh ta.
Lúc này tôi mới để ý, còn có một người đàn ông đứng kế bên Trần Dật Hàm. Tướng mạo người đàn ông đó không có gì đặc biệt, thuộc tuýp người trông bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn được nữa, không để lại ấn tượng gì trong lòng người khác.
Trần Dật Hàm quay sang giới thiệu với tôi: “Đây là lão Diêu, anh ấy là một trong những người mà tôi cử ra để theo dõi Trương Giai Hâm.”
Tôi khẽ giật mình: “Chào cảnh sát Diêu, cậu Trương Giai Hâm này gần đây đã làm những gì vậy?”
Lão Diêu cười khổ: “Cậu ta không làm gì cả. Chính vì cậu ta không làm gì cả nên tôi mới cảm thấy lạ đây này. Chuyện này quả thật là có chút kì lạ.” Vừa nói ông ta vừa móc gói thuốc ra, đưa cho tôi và Trần Dật Hàm, ông ta cũng tự châm một điếu thuốc cho bản thân. Một lúc lâu sau, ông ta lại nói tiếp: “Chúng ta vẫn hay thấy trong những câu chuyện thường kể đến cái gì mà trong một đêm trở nên già đi, đầu tóc trở nên bạc trắng, ban đầu tôi vốn không tin những chuyện như vậy là có thật, nhưng xem ra bây giờ tôi không thể không tin rồi. Cậu Trương Giai Hâm này chỉ trong một đêm ngắn ngủi đã trở thành bộ dạng như bây giờ. Tôi và đám anh em thay phiên nhau canh chừng cậu ta, chúng tôi tận mắt chứng kiến cậu ta già đi từng chút một.”
Tôi quay đầu khẽ liếc nhìn về phía Trương Giai Hâm.
Quách Ngọc Khiết và chủ nhiệm Mao vẫn còn đang cố gắng thuyết phục cậu ta, thế nhưng Trương Giai Hâm vẫn không phản ứng gì cả. Trước đó Quách Ngọc Khiết đã từng thử lớn tiếng hù doạ cậu ta, thế nhưng kết quả vẫn không mấy khả quan, Trương Giai Hâm vẫn đứng đó với vẻ mặt vô hồn, không bị doạ sợ bởi những lời của Quách Ngọc Khiết như lần trước nữa.
Tôi bỗng lên tiếng: “Tôi nghĩ cậu ta chắc không phải chỉ già đi thôi chứ nhỉ?”
Lão Diêu gật đầu, hút một hơi thuốc rồi nói tiếp: “Cậu đoán đúng đấy. Không chỉ có người già đi đâu, tôi cảm thấy cậu ta có chút không bình thường. Ngày đầu tiên cậu ta mới dọn đến đây, mọi thứ vẫn còn bình thường, thế nhưng sau đó thì... Phải nói sao nhỉ? Cậu có từng thấy qua cảnh những con nghiện ma tuý lên cơn nghiện chưa?”
Tôi gật đầu.
Ai lại chưa xem qua những đoạn phim tuyên truyền về việc phòng chống tệ nạn xã hội chứ? Ít nhất là khi học tiểu học và trung học, mỗi trường đều sẽ tổ chức các buổi ngoại khoá chiếu phim tuyên truyền về việc phòng chống tệ nạn xã hội. Ngoài ra những bộ phim về đề tài này cũng không ít.
Tôi hỏi lại: “Vậy phản ứng của cậu ta giống như một con nghiện đang lên cơn nghiện thuốc sao?”
Lão Diêu nói: “Nhưng lại có chút không giống đang lên cơn nghiện. Khi cậu ta đến đây, cậu ta đứng ngoài cửa và dùng móng tay cào vào ổ khoá, cậu ta điên cuồng đá cửa, đập cửa, nhưng sau đó cậu ta đột nhiên bình tĩnh trở lại, rút chìa khoá mở cửa.”
“Chìa khoá sao?” Tôi khá bất ngờ.
“Tôi chắc chắn đó là chìa khoá xe, chắc chắn là chìa khoá xe.” Lão Diêu so sánh qua lại một hồi: “Đó chắc chắn không phải là chìa khoá nhà, thế nhưng cậu ta lại có thể mở cửa bằng chiếc chìa khoá xe đó.”
Tôi nghĩ chắc không phải là do Trương Giai Hâm có thể mở cửa nhà bằng chìa khoá xe mà là do cửa tự mở để Trương Giai Hâm vào nhà đấy chứ. Tôi khẽ đưa mắt nhìn về phía Trần Dật Hàm.
Trần Dật Hàm không có hút thuốc, anh ta chỉ chăm chú nhìn vào tàn thuốc như đang suy nghĩ gì đó.
Tôi hỏi tiếp: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”
Lúc này Trần Dật Hàm không còn nhìn vào đốm lửa trên điếu thuốc nữa mà quay sang nhìn về phía tôi: “Cậu cảm thấy chúng ta nên làm gì tiếp theo?”
Lão Diêu cũng nhìn về phía tôi với ánh mắt khó hiểu.
Tôi lắc đầu: “Tôi không có phát hiện manh mối gì khác, nên cũng không biết phải làm gì tiếp theo nữa. Nếu không thì tôi đi hỏi thử.”
Trần Dật Hàm khẽ gật đầu.
Tôi chạy qua bên kia nói với Quách Ngọc Khiết một tiếng rồi sau đó chạy đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp.
Trong phòng nghiên cứu không có một tiếng động nào cả.
Tôi ngồi vào ghế sofa, sau đó nhanh chóng nói ra những thay đổi trong thời gian gần đây của Trương Giai Hâm. Sau khi nói xong, tôi hỏi: “Tôi thật sự không biết phải làm gì tiếp theo nữa. Không biết các anh có pháp bảo hay bùa chú gì có thể mượn cho tôi dùng được không? Nếu không thì các anh có thể cho tôi chút gợi ý về chuyện này? Căn nhà đó, cái Tụ Bảo Bồn đó, rốt cuộc nó là thứ gì vậy?”
Tôi đợi một lúc lâu, rồi đưa mắt nhìn quanh phòng nghiên cứu. Nhưng đám người Thanh Diệp vẫn không có phản ứng gì.
“Các anh có để lại một tờ giấy ghi chú cho tôi là muốn tôi sẽ giải quyết chuyện này, đúng không?” Tôi lại hỏi tiếp: “Bây giờ tôi giống như một con ruồi không đầu bay lung tung, tôi thật sự không biết phải bắt đầu giải quyết chuyện này từ đâu nữa. Các anh có thể ghi thêm một mẩu giấy ghi chú cho tôi không? Gần đây tôi không có nằm mơ được gì cả, đương nhiên sẽ không có manh mối gì. Hoặc là tôi nên đi tìm một vị cao nhân nào đó khác để hỏi thăm thử?”
Ngồi đó lẩm bẩm một mình một lúc lâu nhưng vẫn không thấy ai trả lời, tôi bắt đầu có chút nản.
So với vụ Trương Tuyết, độ nguy hiểm của Tụ Bảo Bồn thật sự không là gì cả. Đào Hải sống ở căn nhà đó đã mấy chục năm, tôi với Trương Giai Hâm lại không phải là chỗ quen biết lâu năm, nếu không phải do tấm giấy ghi chú của Thanh Diệp, tôi thật sự không muốn xen vào những chuyện này.
Tôi bước ra khỏi phòng nghiên cứu với vẻ mặt ủ rũ, quay về nhà Đào Hải, Trần Dật Hàm nhìn nét mặt của tôi là có thể đoán ra được kết quả rồi.
Cuối cùng Trần Dật Hàm quyết định chọn cách giải quyết có khoa học: “Mang cậu ta đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ xem sao.”
Lão Diêu tiến đến bắt lấy Trương Giai Hâm, Trương Giai Hâm bị lão Diêu lôi xềnh xệch ra khỏi nhà. Nhưng sau khi đi được hai bước, lúc Trương Giai Hâm sắp bị kéo ra khỏi nhà thì đột nhiên cậu ta bắt đầu vùng vẫy.
Chủ nhiệm Mao khá lo lắng: “Chúng ta làm như vậy... Làm như vậy liệu có ổn không?”
Trần Dật Hàm vẫn bình tĩnh: “Cậu ta tự ý xâm nhập vào nhà ở của người khác, theo lí là phải đưa về đồn cảnh sát.”
Trương Giai Hâm vẫn đang cố vùng vẫy, nét mặt cậu ta trở nên nhăn nhó, hai tay cậu ta bám chặt lấy khung cửa, cậu ta rống lên những tiếng ghê rợn, thứ tiếng đó không giống tiếng người. Quách Ngọc Khiết muốn chạy qua giúp đỡ kéo cậu ta ra khỏi nhà, lão Diêu nhanh chóng đập mạnh vào gáy cậu ta một nhát. Trương Giai Hâm bị đánh ngất xỉu, nhưng ngón tay của cậu ta vẫn bám chặt lây khung cửa, lão Diêu cố kéo cậu ta ra khỏi nhà, thậm chí chúng tôi còn có thể nghe được tiếng “két két” do móng tay cào vào cửa nhưng cũng không có tác dụng gì. Cuối cùng lão Diêu chỉ có thể tiến đến bẻ ngón tay của Trương Giai Hâm.
Tôi nói khẽ: “Tôi cảm thấy, hay là chúng ta cứ để cậu ta ở trong nhà đi.”
Trần Dật Hàm nhìn tôi và nói rằng: “Đây là ý của cậu hả?”
“Là ý của cậu ta. Đào Hải sống ở căn nhà này mấy chục năm rồi, ngoại trừ nghèo ra, ông ta không hề bị gì cả. Lần trước sau khi nghe câu chuyện Trương Giai Hâm kể, tôi nghĩ là do Đào Hải tự nguyện chấp nhận cái nghèo đó. Trương Giai Hâm không biết bất cứ thứ gì về Tụ Bảo Bồn, thế nhưng cậu ta lại kiên quyết ở lì trong căn nhà này, ở đây chắc chắn có vấn đề. Cứ để cậu ta ở trong căn nhà đó đi, nếu chúng ta kéo cậu ta ra khỏi nhà thì...” Tôi nhìn khuôn mặt của Trương Giai Hâm, trong lòng nảy ra một ý, nếu chúng tôi lôi cậu ta ra khỏi nhà, có lẽ không bao lâu sau cậu ta sẽ mất mạng.
Trần Dật Hàm như đang suy nghĩ gì đó, anh ta không có bảo lão Diêu dừng tay.
Tôi không nhịn được quay đầu nhìn về phía Trần Dật Hàm, tôi đột nhiên nhớ ra rằng, cái chuyện đơn giản đến nỗi ngay cả tôi mà còn có thể nghĩ ra, Trần Dật Hàm lại không nghĩ ra sao? Có lẽ anh ta đã nghĩ ra nhưng lại mặc kệ. So với tính mạng của Trương Giai Hâm, Trần Dật Hàm càng quan tâm đến vấn đề chân tướng sự việc hơn. Có lẽ anh ta còn muốn giúp đám người Thanh Diệp giải quyết chuyện này, mắc công để đám người Thanh Diệp dạy hư Trần Hiểu Khâu.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi lại có cảm giác không vui.
Lão Diêu đột nhiên hét lên: “Ai da, sao cậu ta tỉnh nhanh vậy trời.” Trương Giai Hâm đã tỉnh lại và lại bắt đầu vùng vẫy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.