Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 125: Mãi không có ngày bình yên (8)




Tầm nhìn của tôi lại di chuyển, nhìn bao quát cậu bé kia.
Khương Vĩnh Ninh? Đó là Khương Vĩnh Ninh thời thiếu niên sao? Không hề giống với người đàn ông mập mạp u ám kia, nhưng cũng chẳng phải là một người vui vẻ gì.
Tầm nhìn chao đảo, từ trong phòng học biến thành trên đường, có vài người thanh niên lưu manh chắn trước mặt tôi, tôi có thể cảm nhận được một nỗi sợ hãi khủng hoảng, tuy không thuộc về bản thân nhưng tôi lại có thể cảm nhận được một cách rõ ràng. Một bóng lưng gầy yếu, run rẩy đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, chắn trước gần nửa thân hình của những tên lưu manh kia.
“Mấy đại ca, em mời các anh đi chơi game nhé.” Giọng nói nịnh bợ, một bàn tay giơ ra sau xua liên tục.
Tầm nhìn chao đảo, đột nhiên xoay ngoắt 180 độ, cảnh vật xung quanh biến mất nhanh chóng, tôi nghe thấy tiếng thở dốc, cùng với tiếng mắng chửi và nhiều tiếng kêu la thảm thiết sau lưng. Tầm nhìn lại di chuyển trở về, nhìn thấy một cậu thiếu niên bị đánh đến gập lưng, tay đang cầm lấy túi tiền, trên mặt lại treo một nụ cười nịnh nọt. Tầm mắt của tôi quét tới, sự kiêu ngạo biến thành lo lắng, cậu ta lại xua xua tay, ý chỉ mau chạy đi. Tốc độ chạy chậm dần, đến khi nhìn thấy đám lưu manh kia có ý muốn đuổi theo mới giật mình tiếp tục chạy đi, thường xuyên quay đầu lại, nhìn thấy thiếu nên kia bị người ta cướp đi túi tiền, còn bị đạp cho vài cú.
Đột nhiên tôi thoát ra khỏi cái cảm giác kỳ quái kia, có được ý thức của bản thân mình.
Đây là giấc mơ, tôi đang nằm mơ.
Người nằm mơ rất ít khi biết được mình đang nằm mơ, cho dù nội dung có kỳ lạ cỡ nào cũng sẽ thuận theo nó, chỉ là có đôi khi sự thuận theo này không phải hướng đến hạnh phúc mà là hướng về một sự vật rất đáng sợ.
Nhưng giấc mơ của tôi lại không như thế. Tôi biết bản thân đang nằm mơ, mỗi lần đều có mục tiêu rõ ràng, còn thứ không chịu khống chế là bản thân giấc mơ, việc tôi phải làm là kháng cự lại lũ ma kia.
Con ma lần này là Trương Tuyết, cô gái chết trong trận hỏa hoạn năm xưa.
Không, cũng không cần kháng cự. Trương Tuyết chỉ muốn tôi nhìn thấy ký ức của cô ấy, cũng có thể là cô ấy chỉ vô tình để cho tôi nhìn thấy được những ký ức kia.
Ký ức rối loạn, thời gian nhảy vọt, có lúc là mùa đông, một giây sau lại là mua hè.
Trương Tuyết để ý đến Khương Vĩnh Ninh. Chuyện đám lưu manh có lẽ là chuyện khởi đầu trên trục thời gian, bởi vì có sự giúp đỡ của Khương Vĩnh Ninh, nên khiến Trương Tuyết luôn nhớ đến cái thùng rác không được mọi người yêu thích trong lớp.
Khương Vĩnh Ninh có tiền, vừa nhát gan, lại rất “nhanh nhẹn”, nên trở thành bóp tiền công cộng cho bọn nam sinh, có một số nữ sinh cũng sẽ đi ăn ké uống chùa, còn những học sinh bình thường khác thì không thích người rẻ mạt như Khương Vĩnh Ninh, nên né hắn như né tà.
Người như vậy, sẽ không dùng cách thức của anh hùng để bảo vệ Trương Tuyết.
Trương Tuyết không làm gì hết, chỉ là luôn để ý đến Khương Vĩnh Ninh.
Tôi có thể hiểu được cách làm của Trương Tuyết, nhưng vừa nghĩ đến việc Trương Tuyết đi theo Khương Vĩnh Ninh, âm thầm rơi lệ, và tiếng nói khẽ lúc cô ấy biến mất, trong lòng không khỏi sản sinh ra sự tiếc nuối và đồng tình.
Tôi yên lặng quan sát, đợi đến kết cục của giấc mơ, một kết cục mà tôi đã biết.
Đêm xuống, trong phòng học ồn ào náo nhiệt.
Học sinh tốt nghiệp lớp 12 quyết định tổ chức đi du lịch. Họ chọn lúc này vì để tiết kiệm tiền, cũng vì để tăng thêm tính kích thích. Không có gác cổng, không có sự ràng buộc, nửa đêm cùng bạn bè bắt đầu cuộc hành trình, thâu đêm suốt sáng, là cách chúc mừng tốt nghiệp của họ.
Trương Tuyết chú ý đến một vị trí trống trong lớp, nghe thấy tiếng cười nói của những người bên tai, không một ai nhắc đến Khương Vĩnh Ninh.
Tần Di Quyên bước vào phòng học, tầm mắt lướt qua, hơi dừng lại tại vị trí của Khương Vĩnh Ninh.
Trái tim Trương Tuyết nẩy lên. Tôi có thể cảm nhận được trái tim thiếu nữ đang đập thình thịch.
Tần Di Quyên không nói gì, lấy một thùng rượu từ phía dưới bục giảng. Các nam sinh hoan hô vui mừng.
Trương Tuyết cũng được chia một ly bia, đựng trong ly giấy. Cô hớp một miếng, không thích lắm, vẫn lơ đãng liếc nhìn về vị trí của Khương Vĩnh Ninh.
Tầm nhìn của tôi bị cố định bởi Trương Tuyết, chỉ có thể ngẫu nhiên nhìn thấy được bóng dáng của Tần Di Quyên.
Có học sinh hỏi đùa: “Cô Tần, có phải cô đã uống say rồi phải không?”
Vẻ mặt Tần Di Quyên không đổi.
Người học sinh vừa nói đùa kia rụt cổ lại, vội vàng uống rượu che giấu.
Tần Di Quyên rất khác thường. Các học sinh thì không hay biết gì, còn tôi lại nhìn được sự hận thù trong ánh mắt của Tần Di Quyên.
Tại sao?
Tôi nghĩ không ra. Từ sau khi nghe được Tần Di Quyên là hung thủ thì tôi vẫn không hiểu được.
Trương Tuyết chỉ chú ý đến Khương Vĩnh Ninh, trong mơ không thấy được nhiều cảnh của Tần Di Quyên, tôi hết đường phân tích.
Rắc!
Vài bình rượu bị đập vỡ, rơi xuống đất.
Có mùi xăng dầu nhẹ thoáng, được che giấu dưới lớp mùi rượu nồng nặc.
Trương Tuyết xoay đầu, như đang tìm kiếm nơi phát ra mùi vị kia.
Lúc này tôi đã có thể khẳng định, chuyện này là do Tần Di Quyên làm. Bà ta chắc đã bỏ thứ gì đó vô tủ đựng dụng cụ vệ sinh ở phía sau, còn không thì ở dưới bục giảng. Xăng từ từ chảy ra, nhưng mọi người lại không hề chú ý đến sự ẩm ướt đang lan rộng ở dưới chân.
Dần dần, có học sinh nằm dài trên bàn học, không hề có trạng thái bị say rượu mà là càu mày nhăn mặt.
Cảm giác choáng váng truyền đến cơ thể tôi.
Tôi đột nhiên nhớ ra, sao tôi lại chìm vào giấc mơ trong Cục Cảnh sát? Trước khi giấc mơ mắt đầu, hình như tôi cũng cảm nhận được cảm giác này.
Tiếng vẩy nước, tiếng bước chân, từ từ rời xa, lùi đến bên cửa phòng học.
Trương Tuyết nằm trên bàn, nhìn về vị trí của Khương Vĩnh Ninh, vừa khéo đối diện với cửa phòng học.
Tần Di Quyên đi qua một số học sinh hôn mê, quẳng chiếc thùng không lại, móc một que diêm từ trong túi ra. Bà ta lùi ra ngoài phòng học, quăng que diêm đang cháy xuống, sau đó đóng mạnh cửa phòng học lại. Sau cánh cửa vang lên tiếng kim loại va vào nhau.
Lửa bốc lên, có học sinh tỉnh dậy, nhảy lên bàn, vồ đến cửa phòng, đập lấy cửa sổ thủy tinh... nhưng họ đã không còn bao nhiêu sức lực, ngay cả tiếng kêu cũng yếu ớt nhẹ hều, không bao lâu sau bị khói đen hoàn toàn nuốt chửng, vô lực ngã vào trong biển lửa.
Trương Tuyết chạy tới, kêu gào, cùng mọi người đập cửa sổ, kéo cửa, phủi đi ngọn lửa trên người. Tầm nhìn bị che đi bởi nước mắt và lửa, Trương Tuyết ngồi trên bàn, tầm mắt rơi vào chiếc bàn bị ngã đổ.
Tốt quá, Khương Vĩnh Ninh không tới...
Thiếu nữ từ bàn học rơi xuống, chìm vào trong ngọn lửa.
Lúc này tôi không có cơ thể, những vẫn cảm thấy vô lực. Trần Hiểu Khâu nói giấc mơ của tôi có thể thay đổi hiện thực, thật ra thì lần này tôi chỉ là một người quan sát, không ngăn cản được Tần Di Quyên, không mở được những cánh cửa sổ kia, chỉ có thể nhìn những học sinh kia chết đi, cảm nhận lấy độ nóng bỏng da của ngọn lửa lớn.
Tôi nghĩ rằng giấc mơ đến đây là chấm dứt, trong lòng tràn đầy nghi ngờ và sự phẫn nộ đối với Tần Di Quyên, nhưng giấc mơ lại vẫn tiếp tục.
Cảm giác nóng rát biến mất, tôi nghe thấy được tiếng khóc lóc.
Trong di ảnh trắng đen là khuôn mặt tươi cười của Trương Tuyết.
“Là Khương Vĩnh Ninh, là tên Khương Vĩnh Ninh đó đã giết chết Tiểu Tuyết! Nó đáng bị thiêu chết! Sao tên súc sinh kia lại có thể độc ác đến như vậy! Học sinh nguyên một lớp! Đều là bạn học gặp nhau mỗi ngày!”
Tiếng nói đầy sự oán hận khiến Trương Tuyết hốt hoảng.
Không phải đâu! Không phải Khương Vĩnh Ninh! Không phải Khương Vĩnh Ninh đã giết chúng tôi!
Không ai nhìn thấy cô, không ai có thể nghe thấy lời cô nói, tay cô không thể chạm được vào bất kỳ thứ gì.
Cô nhìn người thân mình căm hận trách móc, nhìn thấy Tần Di Quyên thản nhiên đến bái tế chính mình. Cô đột nhiên xoay người, rời khỏi linh đường.
Khương Vĩnh Ninh!
Khương Vĩnh Ninh!!
Khương Vĩnh Ninh!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.