Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1171: Mã số 039 - Trả lại vật đánh rơi (11)




“Là thứ gì? Cô có biết người bị mất là ai không?”
“Không, không biết. Chỉ biết là người vùng duyên hải, thi vào trường này, sau khi tốt nghiệp cũng đã ở lại Dân Khánh. Hai năm trước, người vùng duyên hải đã tổ chức hội đồng hương và hội đồng học, rất nhiều người đến. Tôi…” Nguyễn Ngọc Hà tỏ vẻ khá thật vọng: “Tôi đã đến xem, nhưng không tìm được người đó. Tôi cũng không biết… tôi cũng không biết cậu ấy có còn ở Dân Khánh hay không nữa.”
“Vật gì vậy?” Ngô Linh vừa hỏi, vừa đưa tay gỡ lá bùa trên ngực Nguyễn Ngọc Hà xuống.
Thân thể đang cứng đơ của Nguyễn Ngọc Hà hình như liền được buông lỏng ra.
Cô ta đưa hai tay ra, trong lòng bàn tay hiện ra một cuốn sổ tay bìa cứng. Loại sổ bìa cứng màu đen kiểu rất xưa, ở giữa dán một tấm nhãn, đề “Toán Cao Cấp”. Phần góc và gáy sổ đều bị mòn.
Nguyễn Ngọc Hà nói: “Là cái này.”
Khuôn mặt cô ta ửng hồng.
Ngô Linh nhìn một cái, rồi nói: “Cô cầm chắc nhé.”
Ngô Linh rút từ trong túi ra một đồng tiền bằng kim loại, đặt nó lên trên quyển sổ. Ngón tay cô ấy ấn lên trên đồng tiền, nhắm mắt niệm thầm gì đó.
Nguyễn Ngọc Hà hình như đang nín thở.
Hai người họ giữ nguyên tư thế ấy suốt một phút.
Ngô Linh cất đồng tiền trở lại.
Nguyễn Ngọc Hà nôn nao hỏi: “Thế nào?”
“Không được. Cô lấy cuốn sổ này quá lâu, đã không còn cách nào liên hệ được với người mất.” Ngô Linh nói, rồi bổ sung một câu nữa: “Cũng có thể là người mất đã không còn quan tâm đến nó nữa, cho nên không lưu lại ý niệm mãnh liệt trên cuốn sổ.”
Nguyễn Ngọc Hà thất vọng buông thỏng tay xuống: “Không tìm được sao?”
“Chúng tôi có thể giúp cô tra trong danh sách sinh viên tốt nghiệp của trường. Cô quen biết người đó đúng không? Đến lúc đó chỉ cần nhìn hình liền biết là ai.” Ngô Linh đề nghị, giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng.
Nguyễn Ngọc Hà càng cúi mặt xuống nhiều hơn, ấp úng nói gì đó. Camera không thu rõ được đang nói gì.
Ngô Linh cũng không nghe rõ.
“Sao cơ?” Ngô Linh hỏi.
Nguyễn Ngọc Hà ngẩng lên rồi gục mặt xuống ngay, lần này đã nói lớn hơn.
“Tôi chưa từng gặp mặt… Lúc đó tôi nhặt được cuốn sổ này, sau đó… để ở chỗ giáo viên, nhưng mãi vẫn chưa thấy ai tới nhận. Tôi cũng không biết…” Nguyễn Ngọc Hà đến đây thì khựng lại.
Vẻ mặt của Ngô Linh hiện ra vẻ ngạc nhiên rất rõ ràng, định nói gì đó nhưng lại thôi.
“Xin lỗi, cô đã tốt bụng muốn giúp tôi. Tôi… tôi biết mình như vậy là rất ngốc và cũng rất kì cục. Tôi cũng không biết tại sao mình lại như vậy.” Giọng Nguyễn Ngọc Hà lần nữa nghẹn ngào.
“Cô Trần, cô như vậy thì rất nguy hiểm đấy.” Ngô Linh nói: “Không phải bất kì con ác ma nào cũng chịu sự dày vò, đày đọa vì lúc sinh tiền chúng là kẻ ác nhân. Cô vất vưởng ở thế giới này càng lâu, thì càng nguy hiểm. Bất cứ ai cũng sẽ có một điểm cực hạn. Và cô sớm muộn gì cũng sẽ đi đến điểm cực hạn ấy. Đến lúc đó, cô sẽ trở nên mạnh hơn, cô có thể tìm ra người đó rất dễ dàng, nhưng đến lúc đó cô cũng rất dễ giết chết người đó. Cô không hề muốn xảy ra chuyện như thế, đúng không?”
Nguyễn Ngọc Hà im lặng, chỉ biết lắc đầu lia lịa.
“Thế thì, giao quyển sổ lại cho tôi nhé. Chúng tôi sẽ thay cô tiếp tục tìm người ấy. Còn cô, cô phải đi đầu thai rồi.” Ngô Linh nói.
Nguyễn Ngọc Hà đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn Ngô Linh, đôi môi run bần bật: “Tìm… tìm được sao?”
“Sẽ có cách. Chỉ có điều, cần phải tốn nhiều thời gian. Chúng tôi sẽ tiếp tục tìm giúp cô.” Ngô Linh nói, đưa tay nắm lấy tay của Nguyễn Ngọc Hà.
Nước mắt Nguyễn Ngọc Hà rớt trên cuốn sổ. Cô ta đờ đẫn ngửa người ra sau, rồi lại gật mạnh đầu biểu thị đồng ý.
“Được, nhờ các cô, cảm ơn…”
Cùng với câu nói ấy, thân thể của Nguyễn Ngọc Hà từ từ trở nên trong suốt, rồi tan biến hoàn toàn.
Trên tay Ngô Linh còn lưu lại cuốn sổ. Cô ấy cúi mặt nhìn xuống, rồi quay người lại, thò tay về phía màn hình.
Màn hình đột nhiên tối đen, thanh trình chiếu cũng đã chạy hết.
Ngày 5 tháng 12 năm 2006, xác nhận người bán móc khóa là Đồng Soái. Đến gặp ĐồngSoái. File ghi âm 03920061205.wav.
“Xin chào cậu Đồng.”
“Hả? Gì đây… các người là…”
“Đây là thứ mà cậu đã bán đúng không? Hiệu quả rất tốt.”
“Các người đang nói cái gì vậy? Các người muốn gì?”
“Dùng máu và tim gà mà có thể đạt đến trình độ này, thì thật đáng cho người ta kinh ngạc nhỉ. Cậu đã tìm được lời nguyền gì vậy?”
“Tôi không hiểu các người đang nói gì cả. Đầu óc mấy người trục trặc rồi à? Đồ thần kinh!”
“Cậu Đồng, tuy bảo cậu đạt đến trình độ này thực khiến người ta kinh ngạc, nhưng nghiệp dư rốt cuộc vẫn là nghiệp dư thôi. Chúng tôi không muốn dùng biện pháp mạnh tay để đối phó với cậu. Vẫn mong cậu hãy đình chỉ hành vi hiện tại của mình, đồng thời tiêu hủy hết những thứ này đi.”
“Nếu đám thần kinh các người còn bám theo tôi nữa thì…”
“Này này cậu sinh viên, thái độ như vậy là không hay đâu đấy.”
“Ặc… á ha… á…”
“Chuyện của Trần Nhất Tây chắc cậu đã biết rồi chứ? Chúng tôi không phải đến báo thù cho cô Trần Nhất Tây, mà chỉ hy vọng kết thúc chuyện này thôi. Nếu cậu không chịu hợp tác, thì chúng tôi chỉ còn cách mời cô Trần đến nói chuyện với cậu.”
“Cậu hiểu ra chưa, sinh viên Đồng?”
“Tôi… tôi biết rồi…”
“Thế thì, mong cậu biết cải tà quy chính.”
Ngày 6 tháng 12 năm 2006, xác nhận Trương Nhu tử vong do tự sát. Ngày 5 tháng 12 năm 2006, Trương Nhu đã treo cổ tự sát trong ký túc xá cũ của trường đại học Giao thông Dân Khánh, được người ta phát hiện ngay trong đêm. File ghi âm 03920061206.wav.
“Cô vẫn ổn chứ cô Tôn?”
“Hu hu hu…”
“Các cô đều nhìn thấy hiện trường rồi à?”
“Tụi em… Đông người lắm… Tụi em đúng lúc tan tiết cuối cùng của ca tối… từ bên đó đi ngang qua… từ giảng đường đến khu ký túc xá, đi ngang qua…”
“Ký túc xá bên đó đã bị phong tỏa rồi, không có ai. Từ ngày 15, ngày 15 tháng 9, tất cả những người ở bên đó bắt đầu dọn đi, thì bên đó không còn ai cả. Ban ngày chỉ có một số công nhân làm việc, nhưng ban đêm không có người, ban đêm chắc là không có ai đâu…”
“Làm sao phát hiện ra thi thể?”
“Có đèn sáng. Tối hôm đó, có một nhóm trở lại ký túc xá, cũng không biết là ai đã nói câu ‘Sao cái phòng đó lại sáng đèn thế nhỉ?’. Rất nhiều người cùng nhìn qua. Cánh cửa chính của tòa nhà đó cũng đang mở. Ban đầu còn nghĩ là có ai đó lẻn vào… Sau đó có rất nhiều người ồn ào cả lên và đều ngóng đầu về phía bên đó. Có một nhân viên quản lý tòa lầu khác chạy đến, kêu tất cả trở về phòng. Sao đó thì ầm ầm đùng đùng cả lên. Có người nói đã nhìn thấy người chết. Có người bảo là có sinh viên tự sát. Rồi sau đó nữa… tụi em lúc đó đang ở trong siêu thị, xếp hàng mua đồ, lúc đi ra… thì thấy xe cảnh sát, xe cứu thương… kế đó có người cáng thi thể từ trong tòa lầu đó ra. Tụi em cũng không biết đó là…”
“Tụi em không biết đó là Trương Nhu. Mọi người nói sự tình đã kết thúc rồi mà. Tất cả đều đã xử lý xong xuôi. Sao chị Trương Nhu lại…”
“Mãi đến hôm nay, khi đã có rất nhiều người đang bàn tán, có một số anh chị khóa trước nghe được từ chỗ các thầy cô, rằng đó là một sinh viên đã tốt nghiệp. Sau đó mới biết, thì ra là một người vốn đã từng ở trong gian phòng của tụi em bây giờ, là một người bạn cùng phòng với chị Trần Nhất Tây, là chị… chị Trương Nhu…”
“Hu hu hu…”
“Các cô đừng sợ, chúng tôi sẽ điều tra chuyện này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.