Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1167: Mã số 039 - Trả lại vật đánh rơi (7)




Ngày 25 tháng 11 năm 2006, gặp mặt Vương Lâm Bình. File ghi âm 03920061125.wav.
“Xin chào cô, Vương Lâm Bình.”
“Chào mọi người.”
“Cô nói có một số việc muốn nói với chúng tôi, cụ thể là gì ạ?”
“Vâng… là như thế này… Tôi, tôi và Ninh Tuyết đã nói với nhau. Hai chúng tôi nói rất lâu. Bạn ấy nói một số chuyện… Có lẽ là… là…”
“Mời cô nói.”
“Trước đây, thời năm hai hay năm ba gì đó, chìa khóa của Ninh Tuyết bị mất và bạn ấy đã đi làm chìa khóa mới. Chuyện này tôi và cả phòng đều biết. Sau đó, Ninh Tuyết đã tìm được chìa khóa bị mất, nó rớt dưới gầm bàn, bị sách đè lên, sau này mới tìm được. Thế là chìa khóa bị dư một cái, bạn ấy không nói với chúng tôi về chuyện này. Lần này bạn ấy đã kể với tôi. Lúc Trương Nhu rời trường, phải trả chìa khóa, thì bạn ấy tìm không ra chìa khóa của mình. Ninh Tuyết đã lấy cái chìa dư ra của mình đưa cho Trương Nhu.”
“Ý của cô là…”
“Trương Nhu… bạn ấy dọn đi từ tháng 5, Ninh Tuyết thì đợi đến cuối hạn. Tôi không đi tiễn Trương Nhu, nên trước đây không hề biết… Hôm mà Trương Nhu đi, bạn ấy đã tìm rất lâu mà vẫn không tìm ra chìa khóa phòng. Ninh Tuyết liền lấy cái chìa dư của mình đưa cho bạn ấy… Bạn ấy nhìn thấy… Trương Nhu… sắc mặt của Trương Nhu rất khó coi… cái chùm chìa khóa ấy, Ninh Tuyết lúc đó không để ý. Bây giờ đã nhớ ra, lúc mà Trương Nhu tìm chìa khóa, trên tay cô ấy có cầm một chùm chìa khóa, hình như… hình như là…”
“Cô ấy đã cầm nhầm. Cô ấy lấy nhầm chìa khóa của Trần Nhất Tây.”
“…”
“Đúng không?”
“Đúng… cái móc khóa ấy, cái chìa khóa mà Trương Nhu lấy ra… Ninh Tuyết lúc đó không hề để ý, nhưng chắc là… chỗ của Trương Nhu có đến hai chùm chìa khóa… Có lẽ bạn ấy đã lấy rồi, đã lấy chìa khóa của Trần Nhất Tây. Cho nên mới, cho nên Trần Nhất Tây mới… Chúng tôi mãi vẫn chưa liên lạc được với bạn ấy…”
“Bị nhầm ngay cái hôm mà Trần Nhất Tây dọn đi đúng không?”
“Tôi không biết… nhưng rất có khả năng… là vậy…”
“Thế thì, sau đó Trương Nhu có quay lại ký túc xá lần nào không?”
“Chắc là không đâu. Chắc là không. Chìa khóa của bạn ấy… Tôi không thấy, sau này tôi không thấy bạn ấy quay lại ký túc xá, cũng không nghe bạn ấy nói về chuyện này.”
“Ngay cái hôm mà cô ta dọn đi thì sao? Phải chăng hôm đó chính cô ta đã để chìa khóa lại trong phòng?”
“Tôi không biết nữa.”
Ngày 25 tháng 11 năm 2006, nhận cuộc gọi của người ủy thác. File ghi âm cuộc gọi 200611251135.mp3.
“Chào cô Tôn.”
“Xin chào.”
“Chắc cô đang ở trong khách sạn đúng không? Xảy ra chuyện gì à?”
“Vâng… là… là lúc nãy, một người bạn học của chúng tôi gọi điện đến, bảo là lại có… lại có tiếng động đó… tiếng động đó…”
“Tiếng dùng chìa khóa mở cửa đúng không? Từ phòng các cô vang lên tiếng động ấy?”
“Đúng, đúng vậy. Bạn ấy ở sát bên vách nên nghe thấy rất rõ.”
“Có báo cảnh sát không?”
“Có, cảnh sát chắc cũng sắp đến rồi …”
“Thế thì không sao đâu, cô đừng lo, bây giờ chúng tôi sẽ qua bên đó xem thử.”
“Vâng…”
Ngày 28 tháng 11 năm 2006, hung thủ giết chết cha mẹ của Trần Nhất Tây đã bị bắt về quy án. Xác nhận hung thủ và người bị hại có họ hàng. Tình huống cụ thể vẫn đang chờ điều tra.
Ngày 29 tháng 11 năm 2006, trao đổi với Trương Nhu. File ghi âm 03920061129.wav.
“Xin chào cô Trương.”
“Các người… các người…”
“Chúng tôi nhận ủy thác, điều tra chuyện của cô Trần Nhất Tây.”
“Tôi chẳng biết các người đang nói cái gì hết!”
Rầm!
“Cô Trương, chúng tôi không muốn dùng biện pháp mạnh với cô và cô Trần. Cái chết của cô ta dù sao vẫn là một tai nạn. Chuyện này, tôi nghĩ chúng ta nên ngồi lại nói chuyện đàng hoàng với nhau, đối với cô, đối với cô ta, đều có thể nói chuyện được. Chuyện này hoàn toàn có thể giải quyết bằng biện pháp hòa bình. Nếu như cô vẫn khăng khăng không chịu hợp tác, thì vì sự an toàn của người ủy thác, chúng tôi buộc phải sử dụng vài biện pháp bạo lực, để giải quyết dứt điểm vấn đề này đấy.”
“Các người muốn làm gì? Các người muốn làm gì?”
“Cũng chẳng có gì. Oan có đầu, nợ có chủ. Nếu như cô cho rằng, kể đầu sỏ gây tội ác trong chuyện này chính là mình, thì chúng tôi đành phải chỉ đường cho cô Trần tìm cô thôi.”
“Không, không phải! Căn bản thì… thì chuyện đó không liên quan đến tôi!”
“Thế thì, chúng ta có thể nói chuyện với nhau được không, cô Trương?”
“…”
“Chúng tôi có thể vào được không? Hay là cô muốn chúng ta ra ngoài nói chuyện?”
“Các người… vào đi…”
“Cảm ơn.”
Cộp cộp cộp…
Sột soạt sột soạt.

“Cô Trương, cô có thể kể cho chúng tôi nghe, rốt cuộc hai ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì không? Một là cái ngày mà cô Trần Nhất Tây dọn đi, ngày còn lại là ngày cô dọn đi.”
“…”
“Cô Trương?”
“Tôi… tôi không cố ý đâu… Tôi hoàn toàn không hề hay biết… Tôi… hôm đó… hôm đó tôi đang đợi Trần Nhất Tây, có cả Vương Lâm Bình nữa… Tôi có việc cần gặp thầy giáo vụ, còn Vương Lâm Bình thì không có chuyện gì. Hôm đó Trần Nhất Tây sắp về nhà… Tính bạn ấy lề mề chậm chạp lắm. Kĩ tính nhưng rất lề mề. Lúc làm việc luôn như thế. Tôi… tôi và Vương Lâm Bình đang đợi bạn ấy, Vương Lâm Bình thì không có chuyện gì, nhưng tôi thì cần gặp thầy giáo vụ, đã hẹn đâu đó hết rồi. Nên tôi khá là… khá là mất kiên nhẫn. Còn bạn ấy thì vẫn mãi loay hoay lục đi lục lại, xem đồ đạc đủ chưa, có quên thứ gì không; đã vậy còn ngẫm nghĩ sau khi lên xe đống đồ này phải làm sao. Có một số thứ cần phải để trong túi xách tay để tiện lấy ra… Rồi Vương Lâm Bình đi vệ sinh và cũng ngay lúc đó, Trần Nhất Tây mới lấy chìa khóa ra… bạn ấy tháo chìa khóa phòng ra, đổi chìa khóa nhà của mình vào. Thường ngày, trên cái móc chìa khóa của bạn ấy, chắc chỉ có mấy thứ như chìa khóa phòng, chìa khoá thùng thư, chìa khóa ngăn bàn, chìa khóa phòng xã đoàn. Còn chìa khóa nhà thì nằm trên móc khóa khác. Bạn ấy là dân tỉnh khác. Tôi… tôi thấy bạn ấy cứ lề mà lề mề, lúc đó mà còn đi sửa soạn chìa khóa, cứ đổi từng cái một. Tôi thật sự… Tôi cũng không hề có ý làm gì đó, mà chỉ nhắc bạn ấy mấy câu. Bạn ấy bảo biết rồi biết rồi, nhưng vẫn tiếp tục làm. Lát sau thì sực nhớ ra, mình cho bạn phòng bên cạnh mượn đồ, bèn bỏ đó chạy qua kiếm người ta. Tôi… tôi và bạn ấy nằm chung một chiếc giường hai tầng. Lúc bạn ấy đi ra, đã để chìa lên trên giường. Có lẽ ngay lúc đó đã bị rớt. Tôi cũng không biết nữa… Sau đó tôi bảo phải đi trước, lúc tôi lấy chìa khóa, thì chìa khóa bị rớt … Thật đó, tôi không hề cố ý, mà chỉ là trùng hợp thôi, tôi cũng không hiểu tại sao lại vậy. Móc chìa khóa của hai đứa chúng tôi rất giống nhau, mà bạn ấy còn đem chìa khóa nhà của mình đổi lên nữa. Tôi là người Dân Khánh, mỗi cuối tuần đều về nhà, chìa khóa phòng ký túc và chìa khóa nhà đều để chung với nhau. Đến mấy chuyện đụng nhau cùng một lúc như thế…”
“Và cô đã lấy nhầm chìa khóa của cô Trần, đúng không?”
“Đúng… Có lẽ… có lẽ lúc quay lại, bạn ấy không nhìn thấy chìa khóa của mình, cho nên cứ ngỡ là… đã để vào túi xách ổn thỏa rồi… Tôi nghĩ… có lẽ chính là như vậy. Lúc đi xuống lầu, chỉ cầm trên tay chiếc chìa khóa phòng kí túc, rồi đi mất. Tới lúc bạn ấy về đến nhà… Tôi… tôi không biết… tôi hoàn toàn không hay biết gì hết. Hôm đó tôi trở lại phòng, thì có Vương Lâm Bình và Ninh Tuyết trong phòng rồi, nên tôi không phải dùng chìa khóa để mở cửa. Mấy ngày sau, Vương Lâm Bình ở trong phòng suốt, nên tôi cũng không dùng đến. Mà gia đình tôi, mẹ tôi đã thôi việc về nhà từ lâu, chỉ ở nhà làm nội trợ, nên khi về nhà tôi cũng chẳng cần dùng đến chìa khóa. Khi nghe chuyện của Trần Nhất Tây, tôi hoàn toàn không nghĩ đến… mãi cho đến lúc… mãi cho đến lúc rời trường, tôi định kiếm chìa khóa phòng để trả lại… Tôi mới phát hiện… phát hiện trong túi áo, đã nhiều ngày lắm rồi, một tháng rồi, cái chùm chìa khóa ấy… Tôi… tôi thật sự… lúc đó tôi… toàn thân toát cả mồ hôi, tôi… thật sự… thật sự không biết phải làm sao cả…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.