Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1151: Mã số 006 - Một cái tôi khác (1)




Gần đây tôi còn đang lo lắng về sự tiến triển của những việc này, nhìn thấy tuần san Thiên Hạ bản điện tử đăng những thông tin này trước, từng câu kết luận trong đó đều khiến người ta cảm thấy kinh ngạc và giật mình.
Trong đó không hề nhắc đến việc giải toả di dời. Cuộc phỏng vấn giữa phóng viên Viên và chúng tôi hình như không được đăng lên.
Trong cái bản tin dài dòng này cũng không ghi tên phóng viên, mà được đăng lên dưới danh nghĩa tập thể tuần san Thiên Hạ.
Những bình luận ở bên dưới nhiều vô số kể, sau khi được chia sẻ lên các trang mạng xã hội, lại có thêm một đám người bàn tán xôn xao.
Những chuyện như vậy, nếu không ai sắp xếp còn đỡ, chứ đã có người tổng kết lại rồi thì mới có người cảm thấy kinh ngạc, rằng gần đây đã xảy ra nhiều chuyện quái lạ như vậy sao.
Những trang cộng đồng có liên quan đến hiện tượng quái dị và những tài khoản có liên quan đến tôn giáo đều nhảy vào góp vui, ngoài ra còn có một số nhà khoa học cho rằng đây là do biến đổi khí hậu, từ trường bị thay đổi, phóng xạ của vũ trụ thay đổi, những người còn lại thì xem những chuyện này như một tình tiết phim vậy. Không thể đếm chắc được trong số này, có bao nhiêu người là thật sự lo lắng, có bao nhiêu người là đu theo phong trào.
Tôi không biết nên cảm thấy nhẹ nhõm hay là nên cảm thấy bất an nữa.
Khi đi đến chỗ làm mới phát hiện hôm nay Trưởng phòng Mã không đến, không biết do ông ấy bận trò chuyện với bên truyền thông hay là đã về bộ tuyên truyền trên cơ quan thành phố rồi.
Năm người chúng tôi ngồi trong phòng làm việc, ít nhiều gì cũng phải bàn tán về bản tin này của tuần san Thiên Hạ.
Tôi còn gửi tin nhắn cho Ngô Linh, hỏi thăm ý kiến của cô ấy.
Ngô Linh rất bình tĩnh, cũng không có để ý gì mấy đến những chuyện này. Cũng không có bận tâm về việc có phóng viên tìm đến Thanh Diệp.
Năm người chúng tôi thu dọn đồ đạc, sau đó đến “túc trực” ở thôn Sáu Công Nông.
Chủ nhiệm Mao không quan tâm đến những tin tức nóng hổi trên mạng, dì ấy có kể cho tôi nghe về chuyện của phóng viên Viên kia.
“Cô ta muốn đi đến toà nhà số sáu để xem thử, còn định đi vào trong nữa. Haiz, chuyện này...” Chủ nhiệm Mao khẽ thở dài. Suy nghĩ của dì ấy hơi cổ hủ, không muốn xuất đầu lộ diện trong những chuyện này. thôn Sáu Công Nông cũng sắp được giải toả rồi, uỷ ban ở bên này lại càng không cần phải ra mặt. Chủ nhiệm Mao sẽ không vui vẻ khi được phóng viên phỏng vấn đâu.
Tôi lên tiếng an ủi Chủ nhiệm Mao.
Có một vài bà thím trong khu dân cư chạy đến uỷ ban nhân dân, cũng có người tùy tiện hỏi về những chuyện liên quan đến việc giải toả di dời.
Quách Ngọc Khiết giải đáp hết mọi thắc mắc.
“Nói ra thì cả nhà Tiểu Trương đều đã chết cả rồi. Vậy còn căn nhà của họ phải giải quyết sao đây?” Có một bà thím nói.
Quách Ngọc Khiết đáp: “Cái cậu Trương kia chỉ bị bắt thôi, chưa có chết mà phải không?”
“Ủa, chưa chết hả?” Bà thím cũng không để ý mấy đến những chuyện này: “Căn nhà đó là của cậu ta sao? Các cô cậu phải đi tìm cậu ta chứ?”
Có một bà ngồi bên cạnh chen vào: “Còn có cái người họ Từ đấy, người nhà họ Từ, gia đình Từ Quang Tông đấy. Cái cậu thanh niên đó cũng bị bắt rồi phải không?”
“Thật là. Mấy năm gần đây loạn cả rồi. Đám thanh niên bây giờ, hở tí là cầm dao chém giết, đúng là làm bậy.”
Cuộc trò chuyện được chuyển sang một chủ đề khác, bọn họ cũng không còn kéo chúng tôi lại ngồi nói chuyện nữa.
Chúng tôi ngồi trực ở bên uỷ ban nhân dân, sau khi tiếp xong một vài người đến tư vấn thì cũng đã đến giờ tan ca rồi.
Lúc Gã Béo lái xe rời khỏi uỷ ban, tôi nhìn thấy một chiếc xe đang chạy ngang qua và ngược hướng với xe chúng tôi.
“Hả!” Tôi kêu lên một tiếng.
Tí Còi hỏi: “Sao vậy?”
“Là phóng viên Viên.” Tôi quay đầu lại, nhìn về phía chiếc xe kia.
Kính cửa xe được hạ xuống, vừa lúc đó tôi nhìn thấy được mặt của phóng viên Viên.
Chiếc xe đó chạy vào trong thôn Sáu Công Nông.
“Cô ta định làm gì chứ?”
“Chắc không sao đâu? Cô ta cũng đâu đi vào trong được.”
Tí Còi và Gã Béo lên tiếng.
Quách Ngọc Khiết nói: “Cùng lắm thì chỉ đi hỏi những người dân trong khu dân cư một vài câu hỏi thôi.”
“Chắc cô ta đã hỏi qua những câu hỏi đó rồi.” Tôi cảm thấy lo lắng, nhưng cũng không biết phải làm sao.
Bây giờ không thể nào đi ngăn cản phóng viên Viên lại được, tôi không có khả năng đó và cũng không có lập trường gì để ngăn cô ta lại. Nếu đi theo cô ta thì tôi cũng không biết phải làm như thế nào. Hơn nữa đi theo qua đó rồi, có thể sẽ bị cô ta gây khó dễ.
“Chúng ta về thôi. Đi theo qua đó chỉ càng thêm rắc rối. Diệp Thanh có thể không xuất hiện nhưng chúng ta đâu thể cứ im miệng mãi được.” Trần Hiểu Khâu lên tiếng.
Phóng viên Viên không phải là người hiền lành, lúc cô ta đến Phòng Di dời, thái độ rất khách sáo, không có truy hỏi đến cùng. Nhưng nếu như Trưởng phòng Mã và Sếp Già không có mặt, thì cô ta chưa chắc sẽ khách sáo với chúng tôi. Nếu như thật sự bị cô ta nắm thóp, vậy thì mọi chuyện sẽ trở nên rất rắc rối.
Tôi cảm thấy lo lắng, rời khỏi thôn Sáu Công Nông, rồi gọi điện thoại cho Ngô Linh.
“Phóng viên? Không sao, Diệp Thanh không thèm đếm xỉa đến mấy chuyện này đâu. Cho dù anh ấy bị mất kiểm soát nhưng tuyệt đối sẽ không phạm lỗi trong những chuyện này.” Ngô Linh đáp, coi như đang trấn an tôi.
Nhưng tôi cứ cảm thấy câu này khiến người ta rợn người.
“Không phạm lỗi?”
“Không phạm lỗi” ý nói là không trả lời câu hỏi của phóng viên hay là khiến cho phóng viên không thể đưa tin bậy bạ?
Tôi đột nhiên nghĩ đến cái chuyện giết người diệt khẩu kia.
Cả đêm tôi cứ thấp thỏm, không có tâm trạng gì để xem các tập hồ sơ nữa.
Sau khi nằm lên giường, tôi cứ trằn trọc, không ngủ được.
Khó khăn lắm mới ngủ say, thế nhưng tôi lại nằm mơ thấy phóng viên Viên bị một cái bóng đen mổ bụng, máu chảy ồ ạt.
Cái cảnh tượng này cứ lặp đi lặp lại, khiến tôi đổ cả mồ hôi lạnh.
Buổi sáng thức dậy, tôi lên mạng xem các trang báo, không nhìn thấy có nội dung liên quan nào.
Chuyện này chỉ đành tạm gác lại thôi.
Đám phóng viên không tìm thấy chứng cứ quan trọng gì, bên phía cảnh sát còn đang điều tra vụ việc giết người đó, những người khác cũng không thể đưa ra bằng chứng thuyết phục nào.
Chuyện này cũng giống như những bản tin lá cải khác, mới đầu đưa tin rầm rộ rồi sau đó dần dần chìm nghỉm, chờ đợi đến khi có gì đó nổi lên lại.
***
Mã số sự kiện: 006
Tên sự kiện: Một cái tôi khác
Người uỷ thác: Châu Nam
Giới tính: Nam
Tuổi: 27
Nghề nghiệp: Con nhà giàu
Quan hệ gia đình: Cha mẹ
Địa chỉ liên hệ: Số nhà xx, Đông Phương Uyển, thành phố Dân Khánh.
Số điện thoại liên hệ: 139xxxxxxx
Diễn biến sự kiện:
Ngày 17 tháng 9 năm 2001, người uỷ thác lần đầu đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp. File ghi âm 00620010917.wav.
“Chào anh Châu.”
“Ừ, chào các cậu. Tôi nói thẳng luôn, tôi cảm thấy tôi gặp phải ma rồi.”
“Có thể nói rõ hơn về những chuyện mà anh đã gặp phải không?”
“Chính là gặp phải ma đấy. Chậc... Cũng khá phiền. Tôi cũng không biết tại sao lại chọc phải thứ đó nữa.”
“Anh Châu, anh nói như vậy, chúng tôi không thể nào đưa ra phán đoán chính xác được. Bắt đầu từ khi nào mà anh cảm thấy không ổn?”
“Không ổn à... Năm ngoái, hoặc là năm trước gì đó. Tôi về nước, trước đó tôi được đưa đi du học ở nước ngoài, năm ngoái hay năm trước mới quay về thôi. Gia đình chúng tôi vốn là mở công ty ở Nam Dương, thập niên 90 mới về nước. Tôi chưa ở đây được bao lâu thì lại được cha mẹ tôi đưa đi ra nước ngoài học, lễ tết mới quay về nhà, có lúc họ cũng sẽ bay qua thăm tôi. Cơ bản là như vậy đấy. Cuộc sống ở nước ngoài của tôi rất tốt. Nhà chúng tôi có tiền mà. Lúc đó cũng không cảm thấy có gì lạ cả. Sau khi về nhà mới cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm. Cha mẹ tôi có nhắc đến một vài chuyện, tôi không có ấn tượng gì cả. Lúc đầu không để ý. Mẹ tôi nói về cái khăn choàng mà tôi tặng bà ấy, rồi rượu, thuốc mà tôi mua cho cha tôi, nhưng tôi không nhớ gì cả. Tôi không hiếu thảo tử tế như vậy đâu. Hai người họ đều biết mà. Trước đây cha tôi còn hay mắng tôi nữa. Sau khi tôi về nhà, thái độ của họ khác hẳn. Tôi cho rằng là do họ già lú lẫn rồi.”
“Họ nhắc đến những việc mà anh không hề làm qua, đúng không?”
“Đúng vậy, tôi không để trong lòng. Họ cười nói với tôi, đương nhiên là tốt hơn việc họ mặt hầm hầm mắng chửi tôi rồi. Sau đó thì càng lúc càng kì lạ. Cha tôi bảo tôi đi đến công ty làm việc, tôi cũng có đi rồi. Nhưng mà tôi không thể ngồi yên được, có mấy lần trốn việc, cha tôi cũng không hề mắng chửi. Tôi còn tưởng là cái người thư kí đó hiểu chuyện, nhưng cậu ta nói với tôi... Cậu ta nói gì mà văn bản tôi kí hồi tuần trước, tôi không có ấn tượng gì cả. Tôi bảo cậu ta đừng có diễn nữa, cha tôi không có ở đây, ở trước mặt tôi khỏi diễn. Cậu ta còn ngạc nhiên hơn cả tôi, lật văn bản cho tôi xem... Cái chữ kí đó quả thật là của tôi. Các cậu hiểu chứ? Tôi không nhớ gì cả, mọi người đều biết chuyện này, nhưng chỉ có một mình tôi là không nhớ gì hết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.