Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 115: Tự thiêu




Tôi bị những lời nói thốt ra trong nức nở của em tôi dọa sợ một phen. Trong trường có người chết sao? Làm sao mà trong trường lại có người chết như thế được?
“Bây giờ anh sẽ đến trường của các em ngay. Em đợi ở đó, ở cùng với giáo viên và các bạn, tuyệt đối không được chạy lung tung. Trường của các em đã báo cảnh sát hay chưa?”
Tôi hỏi trong tâm trạng vô cùng gấp gáp, đưa tay ra hiệu cho Tí Còi với Gã Béo.
Hai đứa nó lại ăn ý đến lạ, Gã Béo đi tìm Sếp Già xin nghỉ phép giúp tôi, còn Tí Còi thì đi lấy chìa khóa xe đòi đưa tôi đến đó.
Ở đầu dây bên kia, em gái tôi khịt mũi vài cái rồi nói: “Đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát cũng đã đến trường rồi. Tụi em đang ở phòng học. Giáo viên bảo tụi em liên lạc với gia đình để gia đình đến đón về.”
“Anh đi ngay bây giờ đây, em đừng lo quá.” Tôi ôn nhu khuyên nhủ con bé, rồi theo Tí Còi đi khỏi phòng làm việc.
Quách Ngọc Khiết và Trần Hiểu Khâu cũng muốn đuổi theo, nhưng đã bị tôi đưa tay ngăn cản.
Trên đường đi, tôi một mực an ủi đứa em gái đang vẫn còn bàng hoàng vì chuyện đã xảy ra, và cũng từng chút từng chút một hiểu rõ được sự tình thực chất là như thế nào.
Trường của em tôi chia thành ba tòa phòng học, một tòa là phòng học của hai khối Mười và Mười Một, một tòa là phòng thực nghiệm, phòng tin học, phòng âm nhạc, phòng thể dục và cả phòng dạy học tổng hợp vân vân, tòa còn lại là các phòng học của khối Mười Hai em gái tôi. Hai tòa trước ở xung quanh sân trường, tòa phòng học của khối Mười Hai ở gần căn tin, cách xa so với những tòa kiến trúc khác, tạo nên một môi trường vừa yên tĩnh, lại vừa tiện lợi.
Đáng ra học sinh khối Mười Hai không gặp phải chuyện này, nhưng em tôi cùng các bạn vừa hay lại đang học tiết Thể Dục, chính là đang ở sân trường, tận mắt chứng kiến đầu đuôi sự việc ở khoảng cách gần nhất.
Một học sinh khối Mười Một đang học tiết Thể Dục đột nhiên từ phòng học tổng hợp xông ra, cả người từ đầu tới chân đều bị lửa nóng hừng hực thiêu đốt, phía sau là vài giáo viên và học sinh đang đuổi theo. Em gái tôi cùng bạn đứng ở sân trường, mắt trân trân nhìn học sinh đó chạy đến ngay trước mặt, ngã phịch xuống mặt đất, không ngừng lăn ra kêu gào thảm thiết. Như thế thì làm sao có thể không bị dọa sợ được kia chứ?
Vì học sinh đó gào thét quá thảm thương, đến mức các học sinh ở hai tòa phòng học đều ló đầu ra, xem xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, sau đó cả trường đều bị dọa sợ chết khiếp.
Trường học sau khi đã báo cảnh sát, gọi xe cứu thương đến, thì đã để giáo viên an ủi học sinh, liên hệ với phụ huynh, hôm nay buộc phải cho tan học sớm.
Tôi và Tí Còi đến được trước cổng trường Mười Tám, trước cổng trường đã kẹt xe đến không thể tưởng tượng nổi. Tôi bảo Tí Còi quay đầu xe, bản thân thì lại chạy vào trong trường.
Trước cổng trường có cả giáo viên lẫn bảo vệ quản lý, sau khi xác thực rõ ràng thân phận của phụ huynh, nhà trường mới thông báo cho học sinh đi ra.
Em gái tôi chạy vụt ra ngoài, tốc độ so ra còn nhanh hơn cả tôi khi vào trường, hơi thở hồng hộc gấp gáp sà vào trong lòng tôi, bật khóc nức nở, khiến cho những người xung quanh đều giật mình.
“Anh! Anh hai!” Con bé đầy ủy khuất vùi mặt vào trong lòng của tôi.
Tôi ôm chặt con bé, vỗ vỗ lưng con bé rồi dìu nó đi ra ngoài, nhẹ giọng an ủi: “Không sao rồi, đã ổn cả rồi, anh ở đây mà. Đừng sợ, chỉ là tai nạn vô tình thôi, không có gì đáng sợ cả.”
“Anh, thật là đáng sợ, người đó… Người đó…” Em gái tôi lại khóc không ra tiếng.
Tôi rất thông cảm cho tâm trạng ngay lúc này của con bé.
Nếu là tôi ngay lần đầu tiên gặp phải tà ma bát quái, không phải là Rokurokkubi, cũng không phài là bà Vương, mà lại là tên Sở Nhuận biến thái chết tiệt đó, chắc cũng bị dọa chết khiếp.
Tưởng tượng đến cảnh tượng một người đang sống sờ sờ đó mà lại bị thiêu đến chết, sự bi thảm đáng sợ trước khi chết đó, thật khiến người khác phải sởn gai óc.
Tôi dìu em tôi đi đến trước ngõ, cũng xem như đã đánh lạc hướng được khiến nó không khóc nữa. Xe của Tí Còi đã ngừng ở bên kia đợi.
Vẫn còn thời gian, tôi sợ bộ dạng này của em gái làm bố mẹ sợ, nên đã quyết định dẫn con bé đến phòng làm việc của tôi. Vừa hay tôi cũng đang muốn kiếm hai vị bác sĩ tâm lý Hà Quyên và Trịnh Hân Hân khai thông tinh thần con bé một chút, để tránh việc đem lại ám ảnh cho con bé. Quách Ngọc Khiết lần trước cũng đã trở thành bạn thân với Trịnh Hân Hân, vẫn còn luôn giữ liên lạc.
Tì Còi vừa lái xe, vừa an ủi em gái tôi một vài câu: “Đây cũng không có gì đâu. Tai nạn mà, mỗi lúc đều có khả năng xảy ra. Nghĩ thông một chút. Hay là, anh tìm vài bộ phim kinh dị cho em xem nhé?”
“Cậu đủ rồi đấy.” Tôi trừng mắt nhìn Tí Còi, lại lần nữa ôm vào lòng cô em gái đang không ngừng run rẩy.
Em gái ôm chặt lấy eo tôi, còn đang thút thít vài tiếng, “Không phải là tai nạn…”
“Cái gì?” Tôi rất lấy làm lạ mà hỏi.
“Không phải tai nạn đâu.” Em tôi lắc đầu, tựa vào trong lòng tôi.
“Không phải tai nạn, thế là mưu sát sao?” Tì Còi rất kinh ngạc, “Bây giờ học sinh cấp III đã trẻ trâu đến vậy rồi sao? Giết người như vậy?”
“Có bạn nói, người kia là tự thiêu.” Em tôi vẫn run rẩy.
“Cơ thể tự thiêu?” Tí Còi mở to mắt kinh ngạc, “Là thật hay là giả vậy?”
“Mấy bạn đó đang học tiết Tin Học, người đó đột nhiên bắt lửa cháy…” Em tôi lẩm bẩm, cơ thể vẫn run lên, “Em có khi nào cũng sẽ bị vậy không?”
“Em nghĩ quá nhiều rồi.” Tôi day day trán của con bé, “Chuyện này, từ xưa đến nay, ở trên thế giới cũng đâu xảy ra mấy hồi, em có thể tận mắt chứng kiến một vụ đã là kỳ tích rồi, em còn nghĩ đến việc nó xảy ra trên người mình hay sao?”
Em tôi thở phào một hơi, dần dần bình tĩnh lại.
Bây giờ tôi mới biết, tại sao con bé lại sợ đến như vậy. Không phải do thấy được tình trạng chết thàm thiết, mà là do sợ bản thân cũng sẽ gặp phải tình trạng tương tự.
“Vậy anh hai với bố mẹ cũng sẽ không bị mà phải không?” Con bé lại lần nữa hỏi một cách khá trẻ con.
“Sẽ không.” Tôi trả lời một câu chắc nịch.
“Còn anh? Em không lo cho anh sao, Tiểu Vân?” Tí Còi cười khanh khách hỏi.
“Anh Thụy, anh làm sao mà có chuyện được? Ở ác sống lâu đấy anh.” Con bé bắt đầu có tâm trạng để nói đùa rồi.
Chúng tôi đến phòng làm việc, tôi dẫn em gái đi gặp Sếp Già trước.
Sếp Già ôn hòa dễ gần, quan tâm hỏi han em tôi vài câu, còn hỏi tôi có cần giúp đỡ gì không.
“Không cần đâu. Chỉ là sợ con bé về làm bố mẹ sợ, nên mới dẫn con bé đến ở đây một lúc. Cảm ơn sếp nhiều.”
“Bác lãnh đạo ơi, cháu sẽ không làm phiền đến công việc của anh cháu đâu ạ.” Em tôi bảo đảm.
“Cháu không làm phiền nổi công việc của anh cháu đâu.” Sếp Già bật cười ha hả.
Quách Ngọc Khiết kéo em gái tôi đi an ủi. Tôi tìm cơ hội gọi điện thoại về, nói với bố mẹ một tiếng. Nguyên bản là do thấy em gái bị dọa đến hồn bay phách tán, mới không dám trực tiếp chở nó về nhà, bây giờ con bé đã ổn hơn rất nhiều, tối về chắc là không sao rồi.
Đợi tôi về đến phòng làm việc, thì thấy họ đang bàn tán xôn xao về chuyện cơ thể người tự thiêu rốt cuộc là có căn cứ khoa học hay không, hay là một hiện tượng siêu nhiên.
“Khoa học còn chưa nghiên cứu ra được rốt cuộc là thế nào, cho nên y học cũng không thể giải thích.”
“Phải là hiện tượng siêu nhiên, chứ không thì tại sao không kiểm nghiệm được cái gì hết?”
“Những chuyện mà khoa học không thể giải thích thì đầy ra đó kìa. Chuyện này làm ví dụ không đủ sao? Khi phát hiện đã bắt đầu tự thiêu rồi, không ở thời điểm đó, sẽ không kiểm nghiệm ra…”
Em gái nghe những lời bàn luận kịch liệt kia, biểu tình trên mặt càng thêm bình tĩnh, chỉ sót lại sự hiếu kỳ cùng cảm giác muốn tìm hiểu.
“Nói tới đây, trường của các em có phải là ngũ hành hỏa không vậy, cho nên mới cứ xảy ra mấy chuyện này?” Tí Còi đột nhiên hỏi.
Em tôi khựng lại một cái, “Cái gì mà ngũ hành hỏa?”
Tôi liền cắt ngang, “Cậu nhầm rồi phải không? Trường Đại học của mình mới là từng xảy ra vụ cháy, phòng ngủ đều bị thiêu rụi hết.” Tôi quay sang bổ sung với em gái một câu, “Không ai bị sao cả, là do dùng đồ điện không đúng quy cách nên mới cháy thôi.”
Em tôi “Ồ” lên một tiếng.
Tí Còi thấy tôi nói như vậy, liền bật cười ha ha một tiếng, “Tôi nhớ nhầm rồi, là khi chúng ta học Đại học. Trên bảng tuyên truyền của trường còn dán luôn hình, ký túc xá của cả trường đều phải tổng kiểm tra, ngay cả nồi điện nấu lẩu ở phòng ngủ của mình cũng tịch thu luôn, phòng ngủ nào cũng bị phạt hết.”
“Lần đó còn mở luôn cuộc họp nữa.” Gã Béo nhanh miệng nói tiếp.
Chủ đề này cứ như vậy mà qua đi.
Vì lời nói của Tí Còi, mà trong lòng tôi đột nhiên hoang mang, đêm đấy ngủ một giấc, sự hoảng loạn đó lại bình ổn lại, chỉ còn để lại một cảm giác bất lực và lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.