Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1142: Lối ra




Khang Khang hình như đã đến bên bờ vực của sự suy sụp rồi.
Khá nhiều người đang theo dõi livestream cũng vậy, đã khá khó chịu với cái không khí ở đây.
Chuyên gia tự tìm đường chết vẫn không cam tâm, không hề xuống nước giải thích đôi câu, mà lại trình bày ý nghĩa của chuyến livestream này.
“… Vốn dĩ chúng ra đến để thám hiểm nhà ma mà, bây giờ vừa xuất hiện một số dấu vết, mà chúng ta lại bỏ về, như thế không phải đáng tiếc lắm sao?” Trong giọng nói của Chuyên gia tự tìm đường chết nghe có vẻ đã khá tức giận: “Trước khi lên sóng, chúng ta đã hứa với nhau cả rồi. Tình hình hiện tại cũng đâu có nguy hiểm gì, chúng ta cũng chẳng nhìn thấy gì cả, sao lại đòi về?”
Trên màn hình bình luận, có người ủng hộ, kẻ thì mỉa mai, cũng có cả chửi bới.
Khang Khang lắc đầu, chùi nước mắt: “Em muốn đi. Xin các anh đó, ai cũng được, về chung với em đi. Chúng ta về thôi“.
Anh Hồng nói, “Đợi chút, để tôi gọi công ty kéo xe trước đã.”
Chuyên gia tự tìm đường chết ngán ngẩm, đành quay cảnh anh Hồng gọi điện thoại.
Anh Hồng đã thực hiện cuộc gọi, nhưng vẻ mặt anh ta chợt trở nên ngơ ngác.
Anh Hồng gọi lại lần nữa, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.
“Sao vậy?” Tiểu Gia lo lắng hỏi.
“Không liên lạc được, rõ ràng cột sóng đang đầy mà.” Anh Hồng nhìn về phía ống kính, rồi nhìn qua Khang Khang.
Khang Khang sợ hãi bật khóc.
Tiểu Gia luống cuống móc điện thoại của mình ra gọi và cũng lập tức sa sầm sắc mặt.
“Máy của em cũng vậy, không liên lạc được. Rõ ràng có sóng mà?” Tiểu Gia nhìn màn hình điện thoại, rồi lại nhìn về phía ống kính.
“Livestream vẫn bình thường, không hề bị lag. Mọi người vẫn nhìn thấy chúng tôi chứ?” Chuyên gia tự tìm đường chết hỏi.
Màn hình bình luận ngay lập tức có câu trả lời. Vẫn có người kiên trì từ đầu đến cuối: “Giả tạo“.
“Ừ, có bạn nào đang xem gọi giúp tụi tôi một cuộc, hỏi thăm thử xem? Có ai là người Dân Khánh không? Gọi cho công ty kéo xe giúp một cuộc đi.”
Chuyên gia tự tìm đường chết xem ra cũng là một người rất linh hoạt, lập tức nhờ những người đang xem giúp một tay.
Anh Hồng liền báo số điện thoại công ty kéo xe.
Mấy phút sau trên màn hình đã có nhiều người trả lời, phần lớn báo là không liên lạc được.
Nhưng rất nhanh sau đó, có người đã gọi được, bên kia bảo không tìm được đường đến Nông trường Cải tạo Lao động. Có người còn bảo đã tra thử số điện thoại, là công ty kéo xe thật.
Tiếp đó, lại có người liên lạc được, chia sẻ đoạn ghi âm cuộc gọi lên tường.
Dân mạng có rất nhiều người nhiệt tình giúp đỡ. Có người kể lại, người bên công ty kéo xe cũng đang nổi điên lên rồi. Gọi điện cho anh Hồng thì không ai bắt máy, không cách gì tìm ra đường, đã vậy còn liên tiếp nhận mấy cuộc gọi hỏi đông hỏi tây.
“Nếu đây là kịch bản soạn sẵn, thì chắc là Chuyên gia đã mời được một đại cao thủ về dàn dựng rồi.”
“Cho tôi nói một câu thật lòng nhé, Chuyên gia diễn chẳng ra làm sao, anh Hồng và Khang Khang cũng vứt. Ngay từ lúc mới bắt đầu livestream xe liền bị chết máy, rồi nhìn thấy tòa nhà, tất cả đều quá lộ liễu, chẳng giống thật chút nào. Còn cái đoạn trong buồng giam, phóng đại quá mức. Nhưng sau đó lúc đi xuống lầu, thì mới xem như có chút thú vị.”
Chuyên gia tự tìm đường chết nói: “Tôi thật tình không hề diễn gì cả. Các bạn gọi điện, bên kia nói không tìm ra đường à?”
“Hay là chúng ta về đi. Thật tình, xin các anh đó…” Khang Khang thều thào.
Chuyên gia tự tìm đường chết thở dài: “Thôi được rồi, lần này chúng ta đi vậy. Hôm khác, ban ngày chúng ta lại đến xem thử thế nào.”
Cả đám liền kéo nhau đi.
Anh Hồng và Tiểu Gia dìu Khang Khang đã không thể đi nổi nữa. Còn Chuyên gia tự tìm đường chết thì dẫn đầu.
Anh ta quan sát một lát, rồi chỉ về một hướng nọ: “Lúc chúng ta đi vào, chắc là hướng này.”
Cột mốc mà anh ta đã chọn cũng chính là tòa nhà. Lúc từ trong đám cỏ dại chui ra, góc độ tòa nhà mà anh ta nhìn thấy là điểm tham chiếu duy nhất. Mà như vậy thì đương nhiên không được chuẩn xác lắm. Nhưng chỉ cần ra khỏi đám cỏ, nhìn thấy đường cái là có thể quay về.
Tất cả đều nghĩ như thế.
Anh Hồng còn lôi điện thoại ra, mở bản đồ trực tuyến lên, cảnh báo Chuyên gia tự tìm đường chết: “Vị trí trên bản đồ vẫn chưa đúng, tôi còn nhớ mang mang, có lẽ chúng ta đã di chuyển mất năm phút, thì đến chỗ này.”
Đi ra chắc cũng tương tự.
Nhưng cả đám vất vả tiến bước trong đám cỏ, đi được gần mười phút mà vẫn chưa nhìn thấy đường cái.
Trên màn hình bình luận có người nghi ngờ có chuyện không hay xảy ra.
“Đợt livestream này thật là rác rưởi. Cứ đi rồi đi mãi, bao giờ mới xong đây hả?”
“Có phải gặp ma dẫn đường không? Không ra được?”
“Lúc vừa nhìn thấy bãi đất hoang là tôi đã cảm thấy không hay rồi.”
Khang Khang lại bật khóc lần nữa.
Tiều Gia an ủi cô ta xong thì cũng đã hết hơi, chỉ thấy cậu ta thở hồng hộc như leo dốc cao.
“Thế này không đúng, có lẽ chúng ta không hề đi theo đường thẳng.” Anh Hồng bảo cả đám dừng lại.
Chuyên gia tự tìm đường chết giao công cụ livestream lại cho anh Hồng, tự mình đứng ngay tại chỗ nhảy lên mấy cái.
“Có nhìn thấy gì chưa? Đợi chút.” Anh Hồng giơ cao gậy tự sướng lên, điện thoại được đưa lên cao: “Tôi sẽ nhắm vào một hướng, mọi người quan sát giùm, rồi trả lời trên màn hình nhé.”
Sau mấy lần đưa lên đưa xuống, trên màn hình chỉ xuất hiện cỏ dại và cỏ dại.
“Các người cố tình phải không? Cứ nhắm một hướng mà quay tới quay lui vậy?”
“Không phải đâu, tôi thấy ống kính có chuyển hướng mà.”
“Tuyệt đối là một hướng. Bằng không thì làm sao hướng nào cũng chẳng thấy gì cả chứ?”
Trên màn hình bắt đầu cãi cọ.
Trên màn hình, vẻ mặt của Chuyên gia tự tìm đường chết đã rất khó coi.
Đôi môi anh ta đang không ngừng run rẩy.
“Chúng ta…” Anh Hồng lên tiếng, rồi lại ngậm miệng, lát sau mới nói tiếp: “Tôi bảo này Chuyên gia, như vậy là được rồi. Ý là… bây giờ tôi rất mệt, còn Khang Khang thì sắp tuột máu đến nơi rồi, cậu nhanh chóng đưa chúng tôi ra ngoài đi.”
Tiểu Gia cũng hùa vào oán thán: “Đúng vậy, mau lên, đưa chúng tôi ta đi mà.”
“Không phải, tôi thực sự không hề…” Chuyên gia tự tìm đường chết đang rất hoảng loạn.
“Chuyên gia à, lúc đầu bàn với nhau đâu phải vậy.” Anh Hồng xem ra đã phát cáu rồi, lớn tiếng nói: “Cái mà cậu bàn với tôi chỉ có tình tiết trong buồng giam thôi mà? Cậu có vui thì cũng có chừng có mực chứ!”
“Tình tiết trong buồng giam gì?” Tiểu Gia kinh ngạc hỏi.
“Chuyện ở trong buồng giam là giả đó. Cậu ta đã đi trước, quan sát tình hình ở đây từ lâu rồi. Cậu ta đã dùng loại gì đó kiểu như phẩm màu, giả làm máu ở trong buồng giam, để khớp với câu chuyện mà cậu ta đã kể. Là vậy đấy.” Anh Hồng xả một hơi, giọng điệu xem ra đã hết kiên nhẫn: “Để tăng thêm hấp dẫn, cậu giở một chút trò là đủ rồi, sao lại tạo ra lắm chuyện như thế chứ? Cả chuyện xe chết máy, cũng do cậu làm đúng không?”
Chuyên gia tự tìm đường chết khăng khăng nói: “Chuyện xe chết máy không phải tôi làm mà! Tôi… tôi chỉ chuẩn bị sẵn ít máu, và…”
Anh ta ngập ngừng.
“Và gì nữa?”
Trên màn đã trở nên vui nhộn, số lượng người thích xem người ta bị vạch mặt bao giờ cũng đông hơn người thích coi chuyện kinh dị rất nhiều.
“Nhanh nhanh nhanh!”
“Mịa, diễn sâu vãi!”
“Lần livestream này chất.”
“Tôi đã nói từ lâu rồi, cái tay Chuyên gia tự tìm đường chết này chỉ là một chuyên gia bày trò thôi.”
Sắc mặt Chuyên gia tự tìm đường chết vẫn đang tái mét, anh ta rút từ trong túi ra một chiếc di động khác, đi ra xa gọi điện.
“Cậu gọi cho ai vậy? Có phải cậu còn dùng thứ gì đó để ngắt sóng điện thoại không?” Anh Hồng chất vấn ngay.
Chuyên gia tự tìm đường chết lắc đầu.
Cuộc gọi mà cậu ta đang gọi hình như không bị ngắt ngay.
Tiếng nhạc rock điên loạn vang lên bên ngoài màn hình.
Nhóm của anh Hồng có lẽ đang tìm nguồn của tiếng nhạc này.
Ống kính di chuyển, thỉnh thoảng quay phải Chuyên gia tự tìm đường chết, sắc mặt anh ta đã không còn tái nữa, mà chuyển qua xanh xám.
“Bên đó!” Tiểu Gia là người trông thấy đầu tiên.
Ống kính quay phắt lại, vẫn chưa nhắm đúng vào hướng mà Tiểu Gia chỉ.
Nguồn ánh sáng nằm lệch bên trái màn hình. Trong vùng sáng ấy, đám cỏ đung đưa hỗn loạn. Tiếng nhạc mỗi lúc một lớn.
Thình lình, đám cỏ dại bị một cánh tay xanh sậm vạch ra, một khuôn mặt tím xanh, thối rửa đến trương phình xuất hiện trên màn hình.
Khang Khang hét lên một tiếng như muốn thủng màng nhĩ.
Những người khác cũng gào lên, đồng loạt quay đầu bỏ chạy.
Hình ảnh trên màn hình cực kì hỗn loạn.
Trên màn hình là đủ các câu chửi không đầu không đuôi.
Không ít người đã bị cảnh tượng vừa rồi làm một phen khiếp đảm.
Tôi thì suýt chút nữa muốn đứng cả tim.
Con quái vật đó… người đó… trên người tràn đầy âm khí gớm ghiếc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.