Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1131: Mã số 043 - Nông trường bỏ hoang (15)




Theo sự di chuyển của ống kính, không gian kiến trúc bên trong tòa nhà hiện ra trên màn hình.
Ngoại trừ nhà ăn và đại sảnh trống hoắc ở tầng một ra, còn có khu tạm giam trên tầng hai. Song sắt ngăn không gian ra thành mấy gian buồng giam. Ở đây, trái lại vẫn còn lưu lại vết máu của năm xưa.
Ninh Triết không rành về những thứ này, nhưng lão Tạ đã kể ra một số chuyện của năm xưa.
“… Có hai người đã vào đây trước tôi, vốn dĩ là cùng một bọn, chặn đường cướp của, giết chết người rồi giấu xác, phi tang chứng cứ. Vốn dĩ không ai biết chuyện ấy cả. Sau đó, họ bị cảnh sát tóm ngay trong một vụ cướp. Một trong hai người đó muốn lập công để giảm tội, bèn khai ra chuyện ngày xưa, chỉ ra địa điểm giấu xác, còn đem đổ mọi tội lỗi lên đầu người còn lại. hai người họ là tòng phạm mà, đều bị phán tội hết, nhưng cái người kia bị xử nặng hơn, giam ở trong nhà lao trên đường Lan Tân, người còn lại thì bị giam ở nhà tù ngoại ô phía Tây. Nhưng không biết bằng cách nào, cái người kia cũng đã lập công, nên được đưa đến nhà giam ở ngoại ô phía Tây. Lúc đi lao động cải tạo cả hai lại đụng mặt nhau, trước là đánh lộn, bị bắt nhốt. Sau đó thì dùng đến súng ống, một người bỏ mạng.” Lão Tạ kể lại, giọng điệu rất bình tĩnh.
“Chỉ có hai tên đó, mà quậy banh cái chỗ này ra.” Ninh Triết bổ sung.
Ngô Linh mở cửa buồng giam, bật đèn pin soi vào bên trong, quan sát kĩ lưỡng những vết máu trên sàn.
Những vết máu dính trên cửa buồng giam.
Có lẽ là lúc một trong hai người bị tống vào buồng giam, người còn lại đã nổ súng, hoặc ngược lại. Chung quy là có người chết ở đây.
Sau khi quan sát một hồi, Ngô Linh lắc đầu.
Một địa điểm xảy ra chết người khác nằm ở đại sảnh.
Chu Tử Dương đã chết ở đó.
Theo lời của lão Tạ thì những tay Cấm vệ quân đã giết cậu ta như giết heo.
“Những hồn ma bị nhốt ở đây lâu năm như thế, rất nhiều kẻ đã phát điên.” Ninh Triết vẫn vô cùng bình tĩnh.
Tạ Liễu phát ra những tiếng nấc nghẹn ngào.
Lão Tạ thì không biểu hiện gì, nhưng đôi mắt thì âm trầm.
Trái lại, những người của Thanh Diệp không lạnh nhạt như Ninh Triết, nhưng cũng chẳng khác nhiều lắm.
Ninh Triết khen một câu: “Là người làm đại sự có khác, tim đủ lạnh, đủ cứng.”
Người của Thanh Diệp không tiếp lời.
Địa điểm có người chết thứ ba là trong nhà bếp sau nhà ăn. Tạ Liễu đã bị người ta chặt đầu trong đó.
Khi họ quay lại nhà ăn, thì những người đó đã không thấy đâu nữa.
Đem người ta cắt ra, rõ ràng phải là một thú vui mới của Ninh Triết khi ở đây. Ông ta rất yêu thích nhà bếp, hằng ngày luôn giữ gìn nơi đây được sạch sẽ.
“… Chỉ có tôi mới vậy. Còn bọn họ thì chỉ muốn thoát ra khỏi đây. Nơi này, tốt xấu gì cũng chẳng quan trọng.” Ninh Triết rít thuốc lá, tựa người lên bàn nấu.
Ông ta chẳng có vẻ gì là chuẩn bị rời đi cả, gian nhà bếp này đã trở thành không gian riêng tư của ông ta.
“Còn những thứ này thì sao?” Diệp Thanh hỏi.
“Thì cùng vào chung.” Ninh Triết nói: “Có điều, không phải thứ gì cũng sẵn có. Ở đây, chỉ cần chúng ta muốn, là có thể sống ngon lành tiếp.”
Ông ta vừa nói, vừa gõ tay lên bàn nấu, bên cạnh liền hiện ra một con gà nguyện vẹn và một mớ rau củ.
“Thấy không.” Ninh Triết nhếch mép: “Vậy đó, muốn làm gì thì làm.”
“Cũng chỉ có mình ông biết làm như vậy?” Lưu Miểu hỏi.
“Hình như người ở bên kia cũng biết làm.” Ninh Triết nói: “Họ định dọn sạch hết đám cỏ đó, thoát ra ngoài. Có điều, nhiều năm qua, cũng chẳng thấy ai trong số họ ra ngoài được.”
Lưu Miểu “ồ” một tiếng.
Ngô Linh nhặt bó rau mà Ninh Triết biến ra, nói: “Đây chỉ là ảo ảnh.”
Ninh Triết không nói.
“Nếu vậy…” Ngô Linh ngẫm nghĩ một lát, rồi lắc đầu: “Manh mối vẫn còn quá ít.”
Họ rời khỏi tòa nhà, đến nhà kho.
Thực ra thì những thứ trong nhà kho đều đã bị người của Thanh Diệp lật tung ra hết rồi.
“Cái này là tôi làm. Ở không cũng chán, bèn cắt nhỏ họ ra, rồi bỏ vào trong.” Ninh Triết nói.
Hệt như mình cắt chỉ là một con gà, con vịt, chứ không phải thi thể của vô số người.
Sau khi rời khỏi gian nhà kho, họ đi quanh bãi đất trống một vòng.
Ngô Linh chỉ tay lên trời: “Ở đây có thay đổi ngày đêm và bốn mùa không?”
Ninh Triết lắc đầu, “Chỉ có thời tiết thay đổi, hơn nữa chẳng có quy luật gì hết.”
“Lúc có người vào thì thời tiết thế nào?” Ngô Linh hỏi.
Ninh Triết tỏ ra ngơ ngác, sau đó chìm vào bộ dạng suy tư.
“Mỗi khi có người vào đều có một số biến hóa, nhưng chẳng lần nào giống lần nào.” Lão Tạ trả lời, còn chu đáo cho thêm vài ví dụ: “… Lúc cậu bé kia và Tiểu Liễu vào, trời âm u; còn sau khi các người vào, thì thời tiết cũng thay đổi mấy lần. Lúc cậu thanh niên kia vào, thì trời nổi gió, rồi lại ngưng. Lúc cái cậu thanh niên khác bị cậu ta dẫn vào, thì trời tối như ban đêm.”
Ninh Triết hỏi: “Các người thấy… có quan hệ gì không?”
“Chắc có.” Giọng điệu Ngô Linh rất tùy ý: “Nhóm người khác kia ở chỗ nào?”
Sau khi nói “Bên này”, Ninh Triết dẫn cả nhóm đi vào đám cỏ dại.
Hình như ông ta có năng lực phận biệt được phương hướng ở trong đám cỏ cao bằng đầu người này.
Trong hiện thực, thanh tiến trình chỉ chạy được thêm năm phút, thì màn hình đột nhiên bừng sáng.
Ở đây cũng là một bãi đất trống và mấy tòa nhà.
Bên trong tòa nhà có bóng người.
Họ giống như thình lình xuất hiện giữa không trung, từ trong nhà đi ra, ăn mặc đều rất hiện đại.
Dẫn đầu là một người đàn ông cường tráng, mặt chữ điền, nhìn vào thuộc tuýp người đàng hoàng ngay thẳng.
Phía xa xa, có tiếng máy kéo đang chạy, đám cỏ đong đưa; còn gần đó, thì ruộng đất đã được khai khẩn.
Nếu không phải video mang sẵn không khí chẳng lành, đồng thời bầu trời u ám kì dị, thì nơi này nhìn vào chẳng khác gì một thôn trang nào đó trong thế giới hiện thực, cùng lắm là nó mang trên người vẻ sai sót của thời đại mà thôi.
“Ông qua đây làm gì?” Người đàn ông đó cảnh giác nhìn Ninh Triết, sau đó ánh mắt di chuyển qua người đang đi sóng đôi với Ninh Triết là Diệp Thanh.
“Mấy người này hình như có chút bản lĩnh, đang tìm cách làm sao thoát khỏi chỗ này.” Ninh Triết trả lời.
Hai người họ không hề chào hỏi, giọng điệu cũng gay gắt, nhưng hình như lại khá hiểu rõ về nhau.
Người đó hỏi: “Các người là…”
“Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp. Tôi là Diệp Thanh. Chúng tôi nhận ủy thác của người khác, đến để điều tra về Nông trường Cải tạo Lao động.” Diệp Thanh đưa ra câu trả lời xong, liền hỏi lại ngay: “Nghe nói các người đang không ngừng tìm cách thoát khỏi đây, có phát hiện được gì không?”
Người đàn ông kia chau mày lại.
“Các người thực sự có thể đưa chúng tôi ra khỏi đây?” Một người thanh niên trẻ đang đứng đằng sau kích động hỏi.
“Những tiếng động khi nãy ở bên kia, có phải do các người gây ra không?”
“Các người thực sự có thể thoát được à?”
“Các người có cách gì rồi?”
Người cầm đầu nhấc tay lên, ra hiệu cho thuộc hạ của mình im lặng.
Ông ta nhìn đăm đăm Diệp Thanh: “Các người muốn biết chuyện gì?”
“Tất cả. Mấy người không đủ hiểu biết và kinh nghiệm để đưa ra phán đoán, còn chúng tôi thì ngược lại.” Diệp Thanh nói như đinh đóng cột.
Những người kia bắt đầu xì xào bàn tán.
Người đàn ông cầm đầu không hề trưng cầu ý kiến của người khác, sau khi tự ngẫm nghĩ một lát, bèn gật đầu đồng ý.
“Được. Chúng tôi có thể trình bày hết những gì chúng tôi biết cho các cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.