Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1100: Mã số 042 - Cấy ghép nội tạng (4)




“Vâng. Chuyện này muốn kể thì phải kể từ đầu. Hy Hy là người ở dưới nông thôn lên. Cha mẹ bạn ấy… chính là cái tên họ Châu ấy, cũng người nông thôn, kết hôn rất sớm, sinh ra Hy Hy. Vì bạn ấy là con gái, nên bị khinh ghét, ban đầu chẳng thèm ngó ngàng gì đến. Sau đó đem đi cho một người thân trong gia đình nuôi. Người đó là cô của Hy Hy. Chồng của người cô ấy đã mất, chưa có con cái gì cả, lại có quan niệm của người phụ nữ phong kiến, ở vậy thủ tiết, nhận nuôi con của họ hàng để bầu bạn sớm hôm. Hy Hy chỉ kể cho tôi nghe đại khái là vậy. Bạn ấy tốt nghiệp cấp ba thì lên Dân Khánh này tìm công việc, đồng thời đi học đại học hệ ban đêm. Lúc đó, người cô kia đã chết rồi, bệnh rồi qua đời. Bạn ấy và gia đình thì chẳng có liên lạc gì với nhau cả.”
“Ừ.”
“Sau khi đem bạn ấy đi cho, thì nhiều năm sau, cha mẹ bạn ấy sinh được một đứa con trai, nhỏ hơn bạn ấy đến bảy tám tuổi, khoảng dưới mười tuổi. Tôi cũng không rõ lắm, bản thân bạn ấy cũng không hỏi kỹ. Tôi biết được chuyện này là do hôm đó đi làm, cha mẹ bạn ấy đã đến công ty gây chuyện. Cái bộ dạng của cha mẹ bạn ấy… thực sự quá gớm ghiếc. Làm như Hy Hy nợ họ, chứ không phải họ mắc nợ Hy Hy vậy. Kiểu gân cổ lên quát tháo, nói với Hy Hy là em của bạn ấy mắc bệnh, kêu Hy Hy đến bệnh viện xét nghiệm xác định mức độ tương thích. Hy Hy ban đầu không có nhận ra họ, họ cũng không nhận ra Hy Hy, cũng không biết sao lại tìm được đến công ty, gặp ai cũng hỏi Châu Hy Hy là ai. Mở miệng ra là em của mày, em của mày này nọ. Quậy cả buổi trời mới biết đó là cha mẹ của Hy Hy, họ còn trách Hy Hy là đồ vô lương tâm. Sau khi công ty chúng tôi biết chuyện, ai nấy cũng đều rất tức giận. Tôi vốn rất thân với Hy Hy, đã giúp bạn ấy chửi hai người đó một trận. Nhưng cái bản mặt họ dày lắm, cuối cùng phải gọi bảo vệ đến đuổi họ ra ngoài.”
“Nói vậy là họ đã ép buộc cô Hy Hy tiến hành hiến thận?”
“Đúng là có ý đó, nhưng vô ích. Hy Hy không đồng ý, họ cũng chịu bó tay thôi. Đây là chuyện tự nguyện mà. Nhưng họ cứ đến gây chuyện hoài, sau đó còn bảo sẽ trả tiền để mua thận của bạn ấy. Chỉ cần xét nghiệm tương thích, phẫu thuật xong, con trai họ hết bệnh, thì sẽ đưa cho Hy Hy một vạn tệ. Cô nghĩ xem chuyện như thế… Ông chủ của chúng tôi rất tốt tính, cho Hy Hy nghỉ phép, để bạn ấy đi chơi cho thanh thản đầu óc. Bạn ấy thì thấy ngại, bảo để đem công việc về nhà làm. Bạn ấy… ai ngờ, lại có hạng người dám làm như vậy…”
“Vụ tai nạn giao thông là thế nào?”
“Do Hy Hy không đi làm, họ đến công ty tìm không ra người, thế là đến luôn nhà mà Hy Hy thuê. Tôi cũng không biết vụ tai nạn ấy diễn ra thế nào… Tôi chỉ nghe nói là Hy Hy bị xe tông, đưa đến bệnh viện cấp cứu không kịp. Vẫn là nhờ ông chủ của chúng tôi hỏi thăm được. Vì là án hình sự, nên cũng biết được người gây tai nạn là ai. Khi biết chính là người đàn ông đó, chúng tôi ai nấy đều vô cùng bàng hoàng. Chuyện này chắc chắn là rắp tâm, chắc chắn là mưu sát rồi! Nhưng… cảnh sát bảo không có chứng cứ. Bên kia thì khăng khăng bảo say rượu vô ý gây tai nạn… Chúng tôi cũng đâu phải người thân của Hy Hy… Sự tình chỉ vậy… là qua… Tên súc sinh đó chỉ bị phán quyết năm năm tù giam thôi! Gã hoàn toàn cố tình. Hy Hy mất mạng, còn gã thì ngon rồi… gã thì hời rồi…”
“Cô có biết tình hình gia đình họ sau này thế nào không? Chúng tôi muốn liên lạc với gia đình ấy nhưng liên tục bị từ chối.”
“Không biết, sau đó không hề nghe thấy gì. À, đứa con trai đó hình như vẫn chưa tìm được nguồn cung ứng thận hay sao ấy? Tôi chỉ biết mỗi chuyện này, còn những chuyện sau đó thì không biết.”
“Cô Châu có để lại di vật gì không?”
“Chắc là không đâu… bạn ấy cũng chẳng có người thân… Tôi đã đến gặp ông chủ cho thuê nhà, nhưng bên đó không đồng ý cho tôi vào thu dọn đồ đạc của bạn ấy. Ông chủ nhà đã giao hết đồ đạc cho cảnh sát rồi… Chắc đã giao cho cảnh sát hết rồi. Ông chủ nói với tôi như thế. Lúc còn sống Hy Hy nói với tôi ông chủ là người rất thật thà, chuyện gì cũng chiếu theo luật pháp mà làm, nên chắc không có chuyện đút túi riêng đồ đạc của Hy Hy đâu. Nhưng những thứ ấy giao cho cảnh sát rồi… cũng không biết giờ thế nào…”
Ngày 6 tháng 10 năm 2007, không thể tìm được di vật của Châu Hy Hy.
Ngày 7 tháng 10 năm 2007, tiến hành lắp đặt camera quan sát ở chỗ của người ủy thác.
Ngày 11 tháng 10 năm 2007, chưa thể tìm ra tung tích của Châu Hy Hy.
Ngày 17 tháng 10 năm 2007, tìm được Châu Đằng Phi, xác nhận bên cạnh Châu Đằng Phi không có dấu vết của Châu Hy Hy. File ghi âm: 04220071017.wav.
“Xin chào bà Châu, đây là danh thiếp của chúng tôi.”
“Các người, các người…”
“Tìm được hai mẹ con bà thật là khó.”
“Cái lũ lừa đảo các người muốn làm gì đây? Bảo vệ! Bảo vệ đâu!”
“Bà Châu, chắc bà biết rất rõ, chồng bà đã làm gì và cũng có thể tưởng tượng được cô Hy Hy đã ôm tâm trạng thế nào mà chết đi chứ.”
“Tâm trạng gì? Nó là một đứa con vô lương tâm, đến em ruột của mình cũng không chịu cứu, còn mặt mũi nào bảo chúng tôi vô lương tâm hả? Cô nhìn đi, nhìn bộ dạng của Phi Phi nhà tôi đi? Năm hôm ba bữa lại chạy đi thẩm tách máu, đi học cũng không học nổi! Cô xem đi, người gầy rộc ra… Nó còn mặt mũi nào trách chúng tôi chứ? Nó bị tông chết là đáng đời! Chồng tôi tông chết nó là thay trời hành đạo thôi! Dựa vào đâu mà xử tội ông ấy? Thế giới này còn công lý nữa không? Một chút công bằng cũng không có!”
“Bà Châu đây đã không hiểu, thế thì tôi buộc phải nói thẳng vậy. Bệnh viện nơi cô Hy Hy qua đời, có rất nhiều người đã nhìn thấy cảnh tượng tử vong của cô ấy, tất cả họ đều không quen biết cô Hy Hy, nhưng lại nhìn thấy ảo giác. Cô Hy Hy vẫn chưa về tìm các người, chỉ là tạm thời chưa đến lúc thôi. Nếu các người không muốn gặp phải hồn ma của cô Hy Hy, thì tốt nhất nên hợp tác với chúng tôi.”
“Cô hù tôi đấy à? Cô nghĩ tôi là hạng người nào? Cô bớt bịa đặt với tôi đi. Muốn lừa tiền của tôi, thì kiếm cớ khác được không? Ở đó mà hồn với ma! Tôi khinh!”
“Các vị, các vị, ở đây là bệnh viện, các vị nếu muốn cãi nhau thì mời đi ra ngoài, đừng quấy rầy chỗ chúng tôi…”
“Là họ đến gây chuyện đó! Cái đám lừa đảo này! Các người mau gọi bảo vệ đến tóm cổ hết bọn chúng đi! Tôi nói cho các người hay, các người không tóm cổ họ đi, thì tôi sẽ khiếu nại lên viện trưởng bệnh viện!”
“Bà đừng có la nữa, chỗ chúng tôi…”
“Tôi la thì sao? Tôi la thì sao? Tôi la mà ông cũng cấm à?!”
“Cái bà này làm sao vậy? Tôi khuyên bà đàng hoàng tử tế mà…”
“Bớt giả vờ lại đi! Mau gọi người đến làm việc dùm cái!”

Ngày 18 tháng 10 năm 2007, không thể liên hệ được hai mẹ con Châu Đằng Phi.
Ngày 19 tháng 10 năm 2007, trao đổi với người ủy thác. File ghi âm 04220071019.wav.
“Thưa ông Ngũ, thành thật xin lỗi. Chúng tôi không thể nào đạt được thỏa thuận hợp tác với người nhà của cô Châu Hy Hy.”
“Vâng, tôi hiểu mà, chuyện này không thể trách các cậu. Ai mà ngờ được chứ… Haizz, ai mà ngờ lại gặp phải hạng người như vậy… Tiếp đến, các cậu tính thế nào?”
“Phương pháp giải quyết mà chúng tôi nghĩ ra, chính là chỉ nhắm vào mỗi mình ông thôi. Chúng tôi sẽ mời người tiến hành nghi thức siêu độ, thử xem có giải quyết được rắc rối mà ông đang gặp phải hay không.”
“Ồ, có thể thử xem.”
Ngày 23 tháng 10 năm 2007, tiến hành siêu độ, xác nhận âm khí của Châu Hy Hy đã biến mất.
Ngày 24 tháng 10 năm 2007, tạm dừng điều tra. Xếp sự kiện này vào loại “Chưa hoàn thành”, thiết lập từ khóa: “Cấy ghép nội tạng”, “Châu Đằng Phi”, “Châu Hy Hy”. Tiến hành theo dõi trường kỳ bệnh tình của Châu Đằng Phi, nếu Châu Đằng Phi có kế hoạch cấy ghép nội tạng, lập tức mở cuộc điều tra trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.