Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1093: Đường khuya (3)




Người đàn ông mặc đồ vest đang nhìn về phía tường bao của khu dân cư.
Mô hình khu dân cư bên này khá giống với bên thôn Sáu Công Nông, mấy khu nằm liền kề nhau, được ngăn cách bằng tường bao được cấu thành từ hàng rào lưới sắt và các cung đường nhỏ.
Trong tường bao có một vành đai cây xanh, có cả cây cảnh, cây cối mọc rất cao, hoặc có những hàng dây leo thật dài, biến hàng rào sắt thành một bước tường phủ kín dây leo.
Tiếng bước chân, tiếng thở gấp vang lại từ đằng sau vành đai cây xanh ấy.
Trong đầu người đàn ông mặc áo vest hiện ra những suy đoán hơi đen tối, những suy đoán ấy cũng đã chui vào đầu tôi.
Nhưng tôi không hề nghĩ giống vậy.
Lúc này, tôi vẫn chưa nhận thấy có âm khí, nhưng tôi biết, người đằng sau vành đai cây xanh chính là con ma mà người đàn ông mặc áo vest đã nhắc đến.
Người đàn ông mặc áo vest chỉ ngừng lại quan sát một chút, rồi vừa lầm bầm vừa tiếp tục đi về phía trước.
Tôi nhìn chăm chú vành đai cây xanh ấy. Quả đúng như dự đoán, trước khi người đàn ông mặc đồ vest đi vào ngã rẽ, thì chỗ đó có một cái bóng xông ra.
Một người đang chạy loạng choạng, xuyên qua cây lớn, bụi rậm và hàng rào lưới sắt, nhanh chóng xuất hiện trên đường.
Đầu tóc ông ta rối bù, hình như đã lâu rồi không chải chuốt. Quần áo trên người cũng khá nhếch nhác, áo sơ mi ngắn tay xốc xếch và quần tây đã nhăn nheo, vừa nhìn là biết đồ rẻ tiền. Bọng mặt ông ta rất dày và gần như đen sì, thịt ở hai quai hàm cứ như sắp rớt khỏi khuôn mặt.
Đây là bộ dạng của một người đàn ông trung niên đang sa sút tinh thần.
Thế nhưng, khác với đàn người đàn ông trung niên sa sút tinh thần bình thường ở chỗ, bên dưới chiếc áo sơ mi xốc xếch của ông ta lộ ra làn da đen xì. Mặt da đang giật giật từng hồi, giống như có cơ quan nào đó đang không ngừng co bóp, vận động mãnh liệt và có quy luật.
Đến lúc ông ta quay người lại, thì tôi đã có thể thấy rõ, rốt cuộc cái thứ đen xì ấy là gì.
Đó là hai lá phổi của ông ta.
Lá phổi màu đen như chảy ra chất dịch, để lại vết tích trên áo sơ mi. Theo hô hấp của người đàn ông, mà hai lá phổi khi thì thu lại, khi thì phồng ra.
Ngoài hai lá phổi màu đen, thì lá lách, gan và cả thận của ông ta cũng đều in lên trên áo. Chỉ có điều, những cơ quan này nhỏ hơn phổi, và ông ta đang hơi khom lưng, nên che mất chúng.
Người đàn ông trung niên xông đến, tiếng thở gấp gáp của ông ta tự nhiên cũng vang vọng cả vỉa hè.
Người đàn ông mặc đồ vest dừng chân, quay đầu lại.
Ngay khoảnh khắc này, một ma và một người trố mắt nhìn nhau.
Người đàn trung niên ngớ ra, người đàn ông mặc đồ vest cũng y hệt.
“Này, ông là…” Người đàn ông mặc đồ vest buột miệng la lên, rồi nhìn chăm chú người đàn ông trung niên, từ từ quét mắt khắp người ông ta.
Hai lá phổi đen sì nổi bật như vậy, khiến lời nói sắp phun ra của người đàn ông mặc đồ vest như bị kẹt lại trong cuống họng.
Người đàn ông trung niên đột nhiên đưa hai tay ra, nhào về phía người đàn ông mặc đồ vest.
“Á!” Người đàn ông mặc đồ vest hét lên một tiếng, rồi quay người bỏ chạy thục mạng.
Nỗi sợ hãi của anh ta truyền qua ý thức của tôi, nhưng sự chú ý của tôi đang đổ dồn lên người đàn ông trung niên kia.
Ông ta đang hoảng sợ! Còn hoảng hơn người đàn ông mặc đồ vest nữa!
Và bên cạnh tiếng bước chân của người đàn ông mặc đồ vest, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân khác.
Tiếng bước chân này không gấp gáp, rất thong thả và vững chắc, đồng thời đang mỗi lúc một gần hơn.
Tôi nhìn ra sau lưng người đàn ông trung niên.
Không biết từ bao giờ, nơi đó đã xuất hiện một cái bóng.
Trên trời, mây mù tràn tới, mặt trăng khi ẩn khi hiện.
Cái bóng ấy cũng giống như mặt trăng, nhưng người ta vẫn nhìn thấy rõ, nó đang đến gần người đàn ông trung niên.
Khi người đàn ông mặc vest chạy đến ngã rẽ, vừa quẹo một cái, thì vệt bóng đó đã áp sát người đàn ông trung niên. Hai cánh tay của cái bóng đưa đến, làm động tác chụp lại. Người đàn ông trung niên đang chạy bỗng trợn to hai mắt, nỗi sợ hãi trong ánh mắt đã lên đến đỉnh điểm.
Ngay khoảnh khắc ấy, ánh trăng bị mây đen che khuất hoàn toàn, vỉa hè trở nên tối hẳn, nhưng vị trí của người đàn ông trung niên đang đứng còn tối hơn xung quanh.
Và cũng ngay khoảng khắc này, tôi đã không còn cảm thấy hơi thở và nhịp tim của mình đâu nữa, cũng không còn cảm nhận được nỗi sợ hãi của người đàn ông mặc đồ vest.
Trong bóng tối, bóng của người đàn ông trung niên dần biến mất, giống như bị bóng tối nuốt chửng.
Thoáng chốc, bóng tối đã tan đi, ánh trăng ùa đến.
Tôi nhận ra mình đang ở trong một căn nhà sáng sủa.
Người đàn ông mặc vest đang đổi giày ở cửa ra vào, lê bước đi vào phòng khách, ném người lên ghế sofa. Anh ta ngồi được một lát thì đưa tay lau mồ hôi trên trán, thở hổn hền từng hơi.
Tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Không phải sự nhảy cóc của cảnh mộng làm tôi thấy vậy, mà là người đàn ông trước mắt có gì đó là lạ. Hình như anh ta có chút khác.
Nhưng biểu hiện của anh ta lại rất bình thường. Lấy điện thoại ra, nhấp vài cái, kế đó bắt đầu gõ chữ. Biểu cảm của anh ta còn rất phong phú, lúc thì nghiến răng chép miệng, lúc thì trợn to mắt thở dốc. Đến khi anh ta thao tác xong, thì vứt đại chiếc di động lên trên sofa, cả người thả lỏng ra.
Tôi nhìn sang chiếc di động của anh ta.
Bản thân anh ta thì không để ý, nhưng tôi đang đứng bên cạnh thì thấy rất rõ. Chiếc di động rơi từ trên tay anh ta xuống, xuyên thẳng qua ngón tay anh ta rồi mới rớt lên sofa.
Tôi quay lại nhìn người đàn ông mặc đồ vest lần nữa. Anh ta chẳng hề hay biết gì về điểm này, vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đồng thời hình như đang thiếp đi.
Đầu óc tôi lại một phen mờ mịt.
Sau khi Diệp Thanh giết chết người đàn ông trung niên ấy, đã xảy ra chuyện gì? Sao người đàn ông mặc vest này lại chết?
Lúc cảnh mộng mới bắt đầu, tôi còn tưởng… tôi còn tưởng là do Diệp Thanh đã làm gì đó, mới… nhưng bây giờ…
Tôi thấy khá hoang mang, trạng thái hiện tại của người đàn ông mặc vest này, hình như cũng tương tự như Dịch Hoan mà tôi đã mơ thấy trước đây, và cả Diệp Hâm mà Thanh Diệp đã gặp phải. Họ bị kẹt trong trạng thái tồn tại giữa hồn ma và linh hồn bình thường, không thể đi đầu thai, cũng không thể biến thành ma hoàn toàn. Nhưng so với Dịch Hoan và Diệp Hâm, người đàn ông mặc đồ vest này lại hơi khác. Hình như anh ta vẫn chưa nhận ra mình… đã chết rồi…
Tôi quan sát anh ta hồi lâu, nhận thấy anh ta đã ngủ thật rồi. Đầu gác lên thành ghế sofa, thân thể nghiêng qua, trượt từ từ xuống, mãi đến khi cả người anh ta đều đổ hết xuống ghế.
Cú rớt hình như đã khiến anh ta tỉnh giấc, mơ mơ hồ hồ đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh.
Tôi nhịn không được bám theo.
Trong nhà vệ sinh có gương soi. Nhưng anh ta hoàn toàn không nhìn vào kính, hai mí mắt cứ rũ xuống.
Tôi không hề thấy anh ta trong gương.
Đúng là anh ta đã biến thành ma rồi.
Anh ta rời nhà vệ sinh, đi vào phòng ngủ.
Cửa phòng đang đóng, anh ta vặn cửa đi vào, mở đèn lên. Gian phòng nhỏ hiện ra trước mắt tôi.
Gian phòng rất bình thường, đồ gia dụng và vật trang trí đều thống nhất với phòng khách, không mang phong cách của người trẻ, mà hơi già dặn.
Tôi đang định đi theo người đàn ông đó, thì cửa phòng bên cạnh mở ra.
“Tôn Bân? Anh về rồi đấy à?” Một người đàn ông tầm ngang tuổi với người mặc vest bước ra, bộ dạng như vừa thức giấc: “Đâu rồi?”
“À, xin lỗi nhé. Tôi chuẩn bị ngủ đây.” Người đàn ông mặc vest đáp.
Người đàn ông kia vào nhà vệ sinh, rồi tắt đèn ở phòng khách, đến đứng trước cửa phòng của người đàn ông mặc vest.
“Tôn Bân?” Anh ta nhìn ra ngoài ban công.
Người đàn ông mặc vest đang thay đồ ngủ, thấy vậy thì giật mình hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
Người đàn ông kia chau mày, chẳng ngó ngàng gì đến người đàn ông mặc vest, đi ra ban công quan sát một lát, rồi quay lại nhìn quanh quất. Anh ta còn cẩn thẩn mở cửa tủ quần áo ra, nhìn thử bên trong, rồi lại khom lưng xuống nhìn thử dưới gầm bàn và gầm giường.
“Làm cái khỉ gì thế? Người đâu?” Anh ta vừa lầm bầm vừa trở về phòng mình.
“Này, anh làm cái gì vậy hả?” Người đàn ông mặc vest đuổi theo.
Người đàn ông kia đã cầm điện thoại lên, bấm số gọi đi. Anh ta không áp máy để nghe, mà mở loa ngoài lên, cầm điện thoại đi đến nhà vệ sinh và nhà bếp, để xác định là hai phòng này chắc chắn không có ai.
Người đàn ông mặc vest nhìn sững chiếc điện thoại của người kia, tên hiển thị trên màn hình là “Tôn Bân”. Anh ta nhìn về phía ghế sofa, trên ấy có điện thoại của anh ta, nhưng màn hình vẫn đang tắt, không có bất kì động tĩnh nào.
Người đàn ông mặc vest run rẩy cầm điện thoại lên, mở màn hình, một giây sau thì màn hình lại hiển thị có cuộc gọi đến.
Tiếng chuông điện thoại vang vọng trong nhà, nhưng người đàn ông kia thì chẳng có chút phản ứng nào cả.
Người đàn ông mặc vest vuốt màn hình, nhận cuộc gọi.
“A lô, Tôn Bân hả, có phải khi nãy anh đã về nhà không?” Tiếng của người đàn ông kia vang lên bên cạnh Tôn Bân và từ điện thoại của anh ta, hệt như tiếng nhái của dàn âm thanh lập thể.
Tôi đã nghe thấy âm thanh ấy, đồng thời cũng cảm nhận được nỗi bàng hoàng đang ùa đến trong lòng Tôn Bân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.