Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1076: Trò chơi tiếp tục (2)




Cái câu trả lời này thật khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
Tôi cũng nghĩ giống Trần Hiểu Khâu, còn tưởng là tối hôm qua nhóm Tiểu Trương bọn họ mới chơi trò nói thật hay mạo hiểm, bây giờ đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Đây cũng không phải là suy đoán lung tung đâu.
Chúng tôi mới biết được chuyện này, liên tục biết tin có người chết một cách kì lạ. Tiểu Trương chạy đến tỏ tình với Quách Ngọc Khiết và cả nội dung trong cuộc điện thoại lúc nãy nữa, cũng không có gì phải thắc mắc khi chúng tôi lại suy nghĩ theo hướng này, thậm chí có thể nói đó là một điều hiển nhiên nữa.
Trần Hiểu Khâu hỏi thẳng ra như vậy quả thật có hơi đột ngột.
Cô ấy và tôi đều không ngờ rằng Tiểu Trương lại trả lời như vậy, nhìn vẻ mặt của ba người Tí Còi bọn họ thì biết ngay họ cũng không ngờ rằng sẽ nghe được một câu trả lời như vậy.
Tiểu Trương như đã hiểu ra mọi chuyện, hai mắt sáng rực lên: “Tại sao cô lại hỏi như thế? Cô cũng biết chuyện này? Mọi người đều biết? Có phải mọi người đã nghe được tin gì không? Đã đọc được tin tức trong vòng bạn bè sao?”
Lời này của Tiểu Trương lại khiến tôi bất ngờ lần nữa.
Trần Hiểu Khâu nhíu mày lại: “Tin gì?”
Tí Còi móc điện thoại ra, xem những tin nhắn trên vòng bạn bè, sau đó thì bỗng kêu lên.
Cậu ta đưa điện thoại cho chúng tôi xem.
Có một người mới chia sẻ thông tin vào vòng bạn bè, cảnh cáo người ta không nên chơi trò nói thật hay mạo hiểm, đã có rất nhiều người bị dính chiêu rồi, nếu không hoàn thành nhiệm vụ hoặc là nói dối đều sẽ bị trừng phạt, chết ngay lập tức.
Xem ra cái người đăng thông tin này lên là một người tận mắt chứng kiến những chuyện này. Anh ta viết một cái tựa đề gây chú ý với mọi người, cứ nhắc đi nhắc lại là không nên chơi trò nói thật hay mạo hiểm, sau đó mới bắt đầu kể lại lúc sáng hôm qua, anh ta đi họp mặt với đồng nghiệp có chơi trò nói thật hay mạo hiểm, có một người đồng nghiệp không chịu kêu như tiếng chó sủa. Sau đó lúc ra về, cậu đồng nghiệp đó vừa mới bước ra khỏi cửa nhà hàng thì bị một con chó đi trên đường cắn chết. Con chó đó cắn ngay cổ họng anh ta, cái đầu của anh ta gần như sắp lìa khỏi cổ. Chuyện này được xem như một tin hot trên mạng. Lúc đó, những người đi trên đường và chủ con chó này đều bị doạ đến ngây người ra. Còn con chó đó, sau khi cắn chết đồng nghiệp của anh ta rồi thì ngồi xuống một cách ngoan ngoãn, rất nghe lời, không có vấn đề gì cả.
Có rất nhiều người đã đọc qua thông tin này, có một vài người cũng đã bình luận bên dưới, kể lại những chuyện tương tự như vậy, xem ra chuyện này đã bị mọi người phát hiện ra rồi.
Không phát hiện ra mới là chuyện lạ đấy.
Chuyện này quá lộ liễu.
Cặp đôi từ chối việc hôn nhau, một người thì tự cắn nát lưỡi của mình, một người thì bị móc áo đâm xuyên qua vòm miệng; còn kẻ nói dối thì bị đối tượng mình yêu thầm tìm đến tận nơi và xỉ nhục rất thậm tệ; không chịu kêu như tiếng chó sủa thì bị chó cắn chết; không xin được số điện thoại của người lạ, bắt máy xong thì chết ngay...
Những chuyện này xảy ra dồn dập như vậy, ai mà không phát hiện ra thì người đó chắc não có vấn đề.
Chính vì lẽ đó mà có người thì cảm thấy bất an, có người thì lại không tin, lên tiếng chê cười.
Hình như chuyện này vẫn còn giới hạn trong vòng bạn bè thôi chứ chưa có được đăng lên các trang mạng lớn.
Nhưng toàn bộ những người chứng kiến cảnh đó và những người tham gia cuộc chơi đều đã cảm thấy rất sợ hãi rồi.
Tôi nhìn về phía Tiểu Trương.
Tiểu Trương đột nhiên lên tiếng: “Hôm qua tôi có đi họp mặt với bạn học, nói về rất nhiều chuyện... Tôi có nhắc đến cô Quách, nói cô ấy rất xinh, tôi cũng có hơi thích thích, bạn của tôi kêu tôi đi tỏ tình. Tôi không để trong lòng... Chúng tôi đều nghĩ là không có gì to tát cả, chỉ là trò chuyện bình thường thôi. Lúc đó có người đọc được cái tin này trong vòng bạn bè. Sau đó chúng tôi có đi chơi thêm, có người thì đi về trước, có người thì đi chơi với người quen. Chúng tôi đi chung với nhau, lớp trưởng cũng có mặt. Trước đó người ta nói với cậu ấy là, đầu cũng đã bị hói rồi, hay là đi cạo trọc luôn đi.”
Trên trán Tiểu Trương lấm tấm mồ hôi.
“Chúng tôi đi bar, ở trong đó có một món đồ trang trí, chắc là làm bằng nhựa. Chỉ trong nháy mắt... Đầu của lớp trưởng bị cạo... Đỉnh đầu đều bị...” Nước mắt và mồ hôi trên mặt Tiểu Trương chảy xuống cùng lúc.
Tôi không biết phải an ủi cậu ta như thế nào nữa.
Tiểu Trương nói tiếp: “Xảy ra chuyện đó rồi, chúng tôi đều cảm thấy rất sợ. Chuyện này thật sự quá kì lạ, cái thứ đó treo trên tường, giống như là một món đồ điêu khắc bằng nhựa vậy, uốn lượn qua lại. Lớp trưởng đi ngang qua, cũng không biết tại sao, mà đầu liền bị... Cảnh sát có đến hiện trường, nói rằng đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn, nhưng cũng thật kì lạ... Lão Hắc nhớ đến cái tin trong vòng bạn bè. Cậu ấy nói là lúc trước chẳng phải chúng ta đã từng chơi trò nói thật hay mạo hiểm sao? Cái lượt cuối cùng đến lượt cậu sinh viên gương mẫu lớp chúng tôi, chúng tôi bảo cậu ta cải trang thành con gái, chúng tôi còn định chụp hình lại, cậu ta không có đồng ý... Tối hôm qua, là cậu ta đã nói lớp trưởng... Cậu ta vừa đến, nhìn thấy lớp trưởng, liền nói đến chuyện lớp trưởng bị hói, chúng tôi còn bật cười ha hả...”
Những giọt nước mắt và mồ hôi trên mặt Tiểu Trương càng lúc càng nhiều.
“Từ Kinh nhận được cuộc gọi từ Mậu Tử, nói là bây giờ cậu ta đang quản lí nhà máy của nhà, mỗi tháng kiếm được mấy chục triệu... Ân Đào nói với lão Hắc là trước đây cậu ta rất dở môn thí nghiệm, bây giờ có thể vào làm trong phòng thí nghiệm, có phải là được nhận vào nhờ quan hệ không... Cái người đàn bà đó rất xấu xa, lão Hắc liền châm biếm lại... Cậu ta châm biếm, nói đúng thế, cậu ta có quen với viện trưởng, có cần giới thiệu cho cô ta không... Cậu ta châm biếm lại...”
Tiểu Trương đã lơ chúng tôi đi, lẩm bẩm một mình, nói đến đây thì nghẹn lại, không nói tiếp được nữa.
Từ những lời kể của cậu ta, tôi tìm được một manh mối.
Ba năm trước, lớp cậu ta chơi trò nói thật hay mạo hiểm, ba năm sau trong một cuộc họp mặt bạn bè, trò chơi đó vẫn tiếp tục diễn ra.
Cái cậu sinh viên gương mẫu bị chọn trúng lần trước đó đã gọi tên lớp trưởng, tiếp theo đó thì từng người truyền từng người một, trò chơi vẫn tiếp tục trong cuộc trò chuyện của họ.
Trò nói thật hay mạo hiểm, chỉ cần có vướng vào thì đều sẽ bị trúng chiêu.
Chắc Tiểu Trương là người may mắn nhất, cậu ta vẫn còn nhớ về cái nhiệm vụ được giao của mình, chạy đến tỏ tình với Quách Ngọc Khiết. Chắc cậu ta đã thoát được kiếp nạn này.
Tiểu Trương ngồi đó một hồi, cái điện thoại đang rơi dưới đất của cậu ta bỗng reo lên.
Trên màn hình hiện lên cái tên người gọi đến là “Dì”.
Tiểu Trương mặt đơ ra, nhấn bắt máy.
“Cậu Trương! Cậu mau về đi! Cha mẹ cậu! Cha mẹ cậu bị tông phải! Bị ngã gãy cổ rồi!” Đầu dây bên kia có tiếng người đàn bà đang khóc nấc lên.
Tiểu Trương phát ra những tiếng “ực ực”, như bị ai đó bóp chặt cổ họng vậy.
Tôi thấy tình trạng của cậu ta như vậy, người đàn bà ở đầu dây bên kia cũng không có nói rõ là đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ đành giật điện thoại từ trong tay Tiểu Trương, hỏi bà ấy là đã xảy ra chuyện gì.
Tôi bật loa ngoài lên.
Cái người đàn bà đó đang rất khẩn trương, nghe tôi hỏi như vậy, bà ấy lên tiếng kể cho tôi nghe mọi chuyện.
“Ở dưới toà nhà cậu ấy.”
“Có một đứa trẻ chạy nhanh qua va vào hai người họ.”
“Hai người té ngã xuống lầu, cổ... Bây giờ vẫn còn đang nằm...”
“Đã gọi xe cấp cứu rồi, nhưng mà đã...”
Tiểu Trương ngã khuỵu xuống từ trên ghế.
Tí Còi và Gã Béo vội chạy qua đỡ cậu ta lại.
Tôi nghe thấy tiếng cậu ta nức nở: “À... Đúng rồi... Anh Vỹ nói là tôi nên để cho cha mẹ tôi được bồng cháu rồi... Nên để cha mẹ bồng cháu rồi…”
Cậu ta giật tay của Tí Còi và Gã Béo ra, chạy đến đá ngã cái bàn ở bên cạnh.
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia không nói gì nữa. Đầu dây bên kia rất ồn ào, có vẻ như có rất nhiều người có mặt ở đó, họ hét lên, kêu lên, đều đang nói đến việc cha mẹ Tiểu Trương bị ngã xuống lầu.
Bây giờ Tiểu Trương đã bị chọc giận rồi, trông cậu ta như một con thú dữ bị nhốt trong lồng vậy.
Cái anh Vỹ mà Tiểu Trương nhắc đến chắc là một người không có tài cán gì cả nhưng đã sớm kết hôn, sinh được một cậu con trai mập mạp dễ thương, vì vậy mà khoe suốt cả đêm, không biết là đã nói với Tiểu Trương từ lúc nào nữa.
Một là do Tiểu Trương nhớ lầm, tỏ tình không phải là một nhiệm vụ, hai là do cậu ta bị trúng hai lần. Có thể là không phải chỉ có hai lần thôi đâu.
Điều đáng sợ hơn là, cha mẹ Tiểu Trương vốn không có tham gia vào trò chơi này nhưng cũng đã bị thiệt mạng một cách oan uổng...
Cậu ta không tin đây là sự cố ngoài ý muốn, tôi cũng không tin.
Tí Còi và Gã Béo nắm Tiểu Trương lại, tôi nói chuyện với người phụ nữ ở đầu dây bên kia. Bà ấy là người giúp việc được Tiểu Trương mời đến để chăm sóc cho cha mẹ cậu ta, bây giờ bà ấy cũng không biết phải làm sao nữa.
Quách Ngọc Khiết bước lên trước, tát một cái rõ mạnh vào mặt Tiểu Trương.
“Cậu đủ rồi đấy! Bây giờ là lúc cậu phát điên sao? Bạn của cậu, cha mẹ của cậu xảy ra chuyện, bây giờ cậu nên đi giải quyết chuyện này chứ.” Quách Ngọc Khiết hét lên.
Tiểu Trương dừng lại.
Trần Hiểu Khâu nói: “Đi về nhà xem tình hình sao đã.”
Tiểu Trương vò đầu: “Xem gì chứ... Có thể là tôi sẽ chết ngay đấy... Suốt cả đêm, tôi đã nói chuyện với bọn lão Hắc, có thể nhớ rõ được bao nhiêu chuyện chứ? Bây giờ đã xảy ra án mạng rồi...”
Hai chân cậu ta mềm nhũn, nếu không phải nhờ Gã Béo và Tí Còi đỡ cậu ta lại thì cậu ta đã ngã xuống đất rồi.
“Cậu vẫn còn sống, nhiều người vẫn còn sống mà. Nếu như bây giờ cậu muốn từ bỏ thì lập tức về nhà đi. Nếu chết thì chết trong nhà, ở đây là uỷ ban, cậu chết ở đây rồi thì sẽ rất phiền đấy.” Trần Hiểu Khâu nói với vẻ lạnh lùng.
Những lời này của cô ấy trông rất lạnh lùng, dường như có thể đâm xuyên vào trong tim người khác.
Tiểu Trương ngẩng đầu lên, khẽ đáp: “Được!”
Cậu ta đưa tay lấy lại điện thoại, sau đó chạy ra ngoài.
Tí Còi lên tiếng: “Tôi nói này, cậu ta ra ngoài như vậy...”
Trần Hiểu Khâu nhíu mày lại, lấy điện thoại ra gọi cho Trần Dật Hàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.