Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1070: Mã số 082 - Sống chung với ma (5)




Cậu thanh niên lên tiếng mừng rỡ: “Thật sao? Thật sự có thể giúp tôi sao?”
“Đúng vậy, chúng tôi có thể giúp cậu.” Ngô Linh khẳng định chắc nịch.
“Vậy thì quá tốt rồi!” Cậu thanh niên mừng rỡ đến mức sắp nhảy cẫng lên, lại nói tiếp với vẻ e ngại: “Tôi đã ở đây lâu lắm rồi... Tôi... Mấy năm nay tôi luôn nghĩ, lúc nào thì mới chấm dứt chuyện này được đây... Thật đấy, tôi không có cách gì cả. Tôi có thể làm được một vài việc, nhưng tôi không cách nào... Trước đây cứ hay nói đùa là chỉ cần có một cái vi tính và có wifi thì có thể sống được rồi. Nhưng... Nhưng không phải như vậy đâu...”
Cậu thanh niên khẽ cúi thấp đầu.
“Xin cậu yên tâm, chúng tôi có thể giúp được cậu, và còn mong cậu tin tưởng vào chúng tôi nữa.” Ngô Linh nói.
“Tôi có cần làm gì không?” Cậu thanh niên hỏi.
Ngô Linh đáp: “Cậu hãy đi theo chúng tôi một chuyến.”
“À, ừ...” Cậu ta tuy chưa hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu.
Có tiếng ai đó thở phào nhẹ nhõm ngoài màn hình.
Cậu thanh niên lên tiếng: “Xin lỗi, khoảng thời gian này... Xin lỗi, tôi...” Cậu ta lắp bắp, không nói tiếp được nữa.
“Không sao rồi, bỏ đi. Coi như tôi đi một ngày đàng học một sàng khôn. Cậu... À... Chúc cậu sau đó sẽ thuận lợi.”
Ngày 1 tháng 5 năm 2014, đưa Diệp Hâm đến văn phòng làm việc của Địa Phủ, không có kết quả.
Ngày 11 tháng 5 năm 2014, siêu độ cho Diệp Hâm.
Ngày 11 tháng 5 năm 2014, kết thúc điều tra.
......
Lúc đọc được mấy chữ “không có kết quả” ghi trên tập hồ sơ, tôi đã ngẩn người mất một lúc lâu, đợi đến khi tôi hoàn hồn lại thì lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Ngô Linh.
Tình trạng của Diệp Hâm thật sự là quá giống với tình trạng của Dịch Hoan.
Tuy rằng trong những lời kể của Diệp Hâm thì không mang theo cái cảm xúc tiêu cực như Dịch Hoan, nhưng cậu ta bị biến thành một hồn ma lưu lạc ở nhân gian, người thân và bạn bè không thể nhìn thấy mình, lâu lâu mới bắt gặp được người có thể nhìn thấy mình nhưng lại không thể giao tiếp với họ, cậu ta bị nhốt ở nhân gian lâu như vậy rồi, đến cuối cùng còn có ý định muốn “tự sát” nữa, có thể dễ dàng đoán ra được những chuyện mà cậu ta đã gặp phải.
Ngô Linh bắt máy rất nhanh, tiếng của cô ấy rất trong trẻo và cũng rất bình tĩnh.
Tôi thì lại cảm thấy rất khẩn trương, lên tiếng kể sơ về vụ việc của Dịch Hoan, rồi lại hỏi thăm về chuyện của Diệp Hâm.
Sau khi nghe tôi kể xong, Ngô Linh vẫn bình tĩnh như cũ: “Thì ra là vậy. Thật không ngờ rằng năng lực của cậu còn có thể ảnh hưởng đến linh hồn đó.”
“Linh hồn? Chính là cái khoảng thời gian sau khi chết...” Tôi hỏi.
“Đúng vậy. Theo lẽ thông thường, với tình trạng của Diệp Hâm, sau khi cậu ta nghĩ thông suốt rồi thì sẽ có thể tìm được con đường đi đầu thai. À, cũng có thể nói là con đường đi đến Địa Phủ.” Ngô Linh lên tiếng giải thích.
Tôi đột nhiên nghĩ đến một vụ uỷ thác khác, buột miệng nói ra: “Cái văn phòng làm việc đó...”
Tôi còn nhớ cái hồ sơ ấy, có tên là “Người ở ngoài cửa”, người uỷ thác chỉ là một người bình thường đen đủi, vì bị người sửa chữa lắp nhầm biển số nhà, mà những hồn ma không đi đến được văn phòng làm việc của Địa Phủ đặt tại nhân gian nên đi đến gõ cửa nhà anh ta. Chuyện này cũng khá kinh dị, nhưng cũng khá buồn cười.
“Thật ra đó cũng được xem như một tín hiệu.” Ngô Linh đột nhiên nói: “Tôi đã nói qua với cậu rồi, không biết là bắt đầu từ lúc nào, thân phận Quỷ Sai Địa Phủ đã có sự thay đổi, có người sau khi chết thì được trở thành Quỷ Sai, cũng có những Quỷ Sai tiến vào vòng luân hồi, đầu thai thành người. Có những vị tiền bối đã phát hiện ra điều này, cũng có những vị tiền bối đã phát hiện ra là, có lẽ bắt đầu từ giai đoạn đó, nhân lực Quỷ Sai Địa Phủ xảy ra chút vấn đề, có những chuyện trước đây chưa từng xảy ra, nhưng giờ thì đã xảy ra rồi.”
“Ý cô muốn nói là... Loại tình huống của Diệp Hâm và Dịch Hoan? Phải đi đầu thai nhưng lại không đi? Tìm không được đường sao?”
Tôi vẫn chưa hiểu lắm, trong sự kiện “Người ở ngoài cửa”, những hồn ma đi đầu thai đều đi đến gõ cửa một cách rất bình tĩnh. Người uỷ thác nói là vẻ ngoài, cử chỉ, điệu bộ của họ trông giống như người bình thường vậy.
Tôi cũng đã từng bắt gặp Quỷ Sai được hai lần, đúng như những gì Ngô Linh đã nói, họ làm nhiệm vụ chỉ đường cho linh hồn người chết.
“Đúng vậy, Quỷ Sai có nhiệm vụ phải hạn chế và chỉ dẫn đường cho linh hồn người chết. Có những linh hồn thì tự cảm nhận được lực hút mà đi đến Địa Phủ, có những hồn ma thì ngược lại. Cậu có thể hiểu như thế này, có những người bị mù đường bẩm sinh, có những người thì lại thông thạo rất nhiều con đường khác nhau. Theo như những gì được ghi chép lại, nhiệm vụ của Quỷ Sai vốn là phải quản lí những linh hồn ra vào Địa Phủ, sắp xếp cho những linh hồn đó đi đầu thai chuyển kiếp. Sau đó, trên thế gian này có ma quỷ được sinh ra, bọn nó cũng theo Địa Phủ đi đến nhân gian, xem như là duy trì trật tự an ninh ở nhân gian. Chỉ là họ làm việc một cách máy móc, rập khuôn nên hiệu quả không được tốt cho lắm.”
Ngô Linh nói với vẻ rất bình tĩnh, tôi nghe xong lại cảm thấy có gì đó rất kì lạ.
Đây chắc là do tôi chưa có tiếp xúc nhiều với Quỷ Sai, cũng chưa từng đi tham quan Địa Phủ qua lần nào, nhưng tôi đã từng nhìn thấy ma, bản thân tôi sở hữu một loại năng lực đặc biệt, muốn tôi chấp nhận rằng trên đời này từng có những người giỏi hơn tôi rất nhiều, họ có vốn hiểu biết sâu sắc về Địa Phủ, cũng không phải là quá khó khăn.
“Ma quỷ bắt đầu tràn lan ở nhân gian. Mà công việc của Quỷ Sai lại trở thành một loại tra lỗ hổng để bổ khuyết. Có thể họ đang ở một nơi đó mà chúng ta không hề hay biết, đang cố gắng duy trì trật tự của cái thế giới này. Hầu hết mọi người đều không hay biết gì về sự tồn tại của họ. Mấy trăm, mấy ngàn năm sau, tức là lúc này đây, lúc nhân lực không đủ, rất nhiều công việc bọn họ chưa hoàn thành, lúc này mới có người phát hiện trước đây họ đã làm những công việc gì.” Ngô Linh giải thích.
Tôi hỏi: “Vậy những linh hồn bị lạc đường thì sao?”
“Không có cách nào khác, chỉ có thể nhờ vào vận may thôi. Nếu may mắn thì có thể tìm được một văn phòng làm việc, bắt gặp được Quỷ Sai, vậy thì có thể đi đầu thai rồi, hoặc là được cầu siêu, cũng có thể tiến vào vòng luân hồi. Nếu xui thì chỉ có thể tiếp tục kéo dài tình trạng này thôi. Nếu như cái người bắt gặp trúng bọn họ không may mắn, đúng lúc gặp được lòng dạ của họ vì thế mà bị vặn vẹo, trở nên hắc ám, cuối cùng bị biến thành ma quỷ, vậy thì cũng chỉ có thể tự trách mình xui xẻo thôi.” Ngô Linh nói với vẻ bất đắc dĩ.
Tôi há hốc mồm, không lên tiếng trả lời.
“Nguyên nhân khiến cho thế giới này trở nên đen tối có lẽ là được bắt nguồn từ Quỷ Sai, bắt nguồn từ Địa Phủ. Quỷ Sai không đủ nhân lực, những hồn ma vốn phải đi đầu thai thì nay lại lưu lạc trên nhân gian, biến thành ác quỷ. So với những linh hồn bị biến thành ma do chấp niệm, thì những hồn ma này tỉnh táo hơn hẳn, họ ý thức được bản thân mình đang làm gì, và cũng sẽ không dễ dàng gì tự biến mất đâu. Tôi có một suy nghĩ, đây chỉ là phỏng đoán của tôi thôi, có lẽ cái thứ mới lạ đó được biến hoá từ cái loại ma quỷ này. Đương nhiên, đây chỉ là sự suy đoán của tôi, không có chứng cứ gì cả. Nếu mà thật sự là như vậy, có lẽ chúng ta nên từ bỏ rồi, chờ đợi một thế giới mới được tạo ra.” Nói đến đây, giọng điệu của Ngô Linh không còn nghiêm túc như lúc nãy nữa mà như đang nói đùa vậy.
Suy đoán này của cô ấy không phải là suy đoán vô căn cứ.
Nếu như con người ta sau khi chết rồi chỉ còn lại linh hồn, nhưng linh hồn lại không thể đi đầu thai được, vậy thì thế giới này thật sự sẽ bị thay đổi hoàn toàn.
“Thế giới sau khi chết” trong “tín ngưỡng” của mọi người sẽ có một sự thay đổi lớn. Không còn thiên đường hay địa ngục, cũng không còn vòng luân hồi Địa Phủ, cũng không còn cái quan niệm chết là hết, về với cát bụi, mà là ở một cái nơi người bình thường không thể nhìn thấy được, một đám linh hồn mà họ không nhìn thấy đang sống chung với họ. Ai cũng phải chết, sau khi chết rồi thì chỉ còn lại linh hồn, mà linh hồn thì không dễ gì bị tiêu diệt.
Đây giống như là một phiên bản khác của vấn đề già hoá dân số trên thế giới vậy.
Nghĩ đến đây, tôi bỗng suy nghĩ một ý tưởng kì lạ: “Chắc không phải là do số lượng trẻ sơ sinh ra đời quá ít đấy chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.