Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1060: Viễn cảnh tươi đẹp (5)




Tiếng hát của nữ thần sắc đẹp vẫn còn vang lên.
“... Lúc nhìn nhau, tay nắm lấy tay, đó là lần đầu tiên, tình yêu bắt đầu...”
Trên màn hình là hình ảnh nữ thần sắc đẹp đang nhảy múa giữa vũ trụ, cảm giác rất huyền bí. Hiệu ứng trong MV có thể so được với các bộ phim đầu tư tiền tỷ.
Bài hát này chủ yếu nói về tình yêu vượt không gian, nhưng chắc chắn cô gái ấy không phải đang nghĩ đến điều đó vào lúc này.
Điện thoại di động của cô ấy rơi xuống đất. Cô ấy quỳ dưới đất, quên cả việc đứng lên, cả người từ từ nghiêng qua một bên, dựa vào cạnh giường. Cô gái đang khóc nức nở, nhưng nước mắt lại không hề làm ướt được ga giường. Những giọt nước mắt đó tan biến trong không khí rồi.
“... Ở ngoài vũ trụ xa xôi kia, còn có anh...”
Tiếng hát và MV cứ lặp đi lặp lại suốt cả đêm.
Cô gái khóc một hồi rồi ngủ thiếp đi.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một linh hồn ngủ thiếp đi.
Trông cô ấy y hệt như một người bình thường vậy.
Đợi đến khi trời sáng rồi, những tiếng động ở ngoài kia đã đánh thức cô gái. Cô ấy mở to mắt ra, cũng không thấy có dấu vết gì là vừa mới khóc xong. Ngồi dưới đất, tựa vào giường và ngủ suốt cả đêm, cũng không có khiến cho cô ấy khó chịu gì cả. Lúc này, cô ấy mới trông giống một linh hồn.
Cô gái ngây người một hồi lâu, giống như đang sắp xếp lại mớ hỗn loạn trong đầu.
Ở ngoài có tiếng ai đó đang rửa mặt.
Cô ấy quay đầu nhìn về phía laptop, lồm cồm bỏ dậy, tắt MV đi.
Cô gái đi về phía cửa phòng, đưa tay ra nắm lấy chốt cửa, nhưng cứ đứng chần chừ ở đó, không mở cửa ra.
Cô gái cúi đầu xuống, nước mắt lại tuôn rơi.
Ở ngoài kia có những âm thanh cuộc sống. Tôi có thể nghe được tiếng nước chảy, có thể nghe được tiếng bát đũa chạm vào nhau, còn có tiếng nói chuyện của cặp vợ chồng.
“... Hôm nay em đi đến bệnh viện để trông chừng đi. Anh đi đến chỗ làm xin nghỉ phép.”
“Anh đừng xin nghỉ. Cũng không biết... Cũng không biết phải bao lâu...” Mẹ cô gái nói với vẻ nghẹn ngào, “Dù sao em cũng không cần đi làm, để em chăm sóc cho.”
“Con gái đã như vậy rồi, sao anh đi làm được chứ? Không biết lúc nào nó sẽ...”
Hai người đều bật khóc.
Cô gái tựa đầu lên cửa, cái tay nắm chốt cửa cũng buông lỏng ra.
Nửa tiếng sau, cặp vợ chồng đó đi ra khỏi nhà.
Có tiếng đóng cửa vang lên, một lúc sau, cô gái hít thở sâu một hơi, vặn nắm cửa mở cửa đi ra ngoài.
Cô ấy đi qua đi lại trong nhà, thỉnh thoảng lại ngồi xuống ghế sofa, nhìn ra ngoài ban công, sau đó lại đi vào trong phòng ngủ của cha mẹ, nằm trên giường của họ. Rồi lại đi đến nhà bếp, mở tủ lạnh, ngồi xổm ở đó nhìn vào trong tủ lạnh. Ở bên cửa tủ lạnh có để một bình nước trái cây. Cô gái đưa tay lấy bình nước trái cây ra, vặn mở nắp rồi uống một ngụm. Cô ấy không nếm được có vị gì cả.
Tôi nhìn thấy nước trái cây màu cam đó rơi hết xuống sàn.
Cô gái cúi đầu nhìn một hồi, sau đó vặn nắp bình lại, để lại vào trong tủ lạnh. Cô ấy đóng cửa tủ lạnh, rút cái khăn lau treo ở bên cạnh ra, lau sạch nước trên sàn nhà, rồi đem cái khăn đi giặt sạch.
Nước tạt vào tay cô gái, nhưng cô ấy lại không cảm nhận được gì cả. Cô ấy đứng đó ngây người một lúc lâu rồi mới tắt vòi nước đi, vắt khô cái khăn, treo lại lên cái móc.
Cô gái quay người đi về phía nhà vệ sinh. Ở trên tường kế bên cái bồn rửa tay có gắn một cái đồ treo bàn chải, tạo hình một con khỉ nhỏ. Cô gái đưa tay sờ lên mặt khỉ. Ngẩng đầu lên, đối diện với một cái gương.
Trong gương không có phản chiếu hình ảnh của ai.
Cô gái đưa tay đặt lên trên gương, nhìn một hồi lâu, nước mắt lại bắt đầu tuôn ra.
Cô gái để tay lên bồn rửa tay. Ngồi xổm người xuống, bật khóc nức nở.
Tôi không phải không hiểu được cảm giác lúc này của cô ấy. Cô ấy là linh hồn đầu tiên mà tôi nhìn thấy có thể giãy giụa trước rìa cái chết. Cô ấy nhận thức được việc mình sắp chết hoặc đã chết rồi. So với cảm giác tuyệt vọng, đau đớn trước khi chết của những linh hồn khác, thì cô gái ấy chỉ phải đối mặt với việc mình đã chết. Không có xuất hiện những con quái vật đáng sợ hay hiện tượng quái dị gì cả, cái chết vốn đã là một con quái vật rất đáng sợ rồi. Con quái vật đó đang từ từ nuốt chửng cô ấy.
Cô gái càng khóc càng lớn tiếng, mất hết lí trí, cái gì cũng không thèm nghĩ đến nữa, chỉ muốn phát tiết cảm xúc ra thôi.
Một lúc lâu sau, cô gái mới nín khóc.
Cô ấy khóc mệt rồi, vịn lấy bức tường, ngồi lên trên bồn cầu.
Đặt hai tay lên đầu gối, úp mặt mình xuống, tư thế ngồi trông rất xấu, cái lưng cong xuống, bị kéo căng ra.
“Phù...” Thở hắt ra một hơi, ngẩng đầu lên, sờ lên những giọt nước mắt trên mặt, những dấu vết nước mắt đó lập tức biến mất.
Cô gái đi ra ngoài với vẻ mặt trống rỗng.
Cô ấy quay về phòng của mình, nằm ở trên giường, giống như muốn ngủ một giấc xong rồi tỉnh dậy, mọi thứ đều sẽ trở lại bình thường.
Dưới lầu có vang lên tiếng cười đùa của những đứa trẻ, tiếng cười đó nghe rất vang.
Cô gái quay đầu lại, nhìn về phía bầu trời. Nhích người về phía mép giường, bước xuống giường từ bên kia, đi lại gần cửa sổ.
Có mấy đứa trẻ đang nô đùa ở dưới lầu, có thể là đang chơi trò chơi gì đó, trông rất vui.
Cô gái nhìn một hồi lâu, mãi cho đến lúc những đứa trẻ kia chạy đi rồi, cô ấy mới quay trở lại bên giường và ngồi xuống.
Ngồi đó ngây người một lúc lâu.
Lúc này bỗng vang lên tiếng mở cửa, cô gái đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Tiếng bước chân dần dần trở nên dồn dập hơn, mẹ của cô gái vọt tới trước cửa phòng, nhìn thấy những món đồ bày dưới đất, cũng nhìn thấy cái laptop đang được bật lên. Bà ấy trừng to mắt, ngạc nhiên đến sững người.
“Mẹ...” Cô gái hô lên một tiếng.
“Con gái... Có phải con không...?” Mẹ cô gái hỏi với giọng run run, nhìn lướt qua xung quanh một lượt, lại quay người đi qua những phòng khác, hô to: “Con gái! Có phải con đã quay về rồi không? Con gái! Con cho mẹ nhìn con xem... Con đừng doạ mẹ... Con gái...”
Nước mắt cô gái tuôn ra như suối, quay người vọt ra khỏi phòng: “Mẹ!”
Cô ấy đưa tay về phía người phụ nữ, muốn ôm chặt bà ấy, nhưng bàn tay lại xuyên qua người bà ấy.
“Con gái à!” Người phụ nữ hét lên, đi vòng vòng trong phòng.
Cô gái cắn chặt môi, đi vào trong phòng mình, muốn dùng laptop để truyền tin cho mẹ cô.
Tôi và cô ấy đều nhìn thấy được, tay của cô xuyên qua con chuột.
Cô gái trừng to mắt, lại đưa tay nắm lấy vài lần, nhưng vẫn không nắm được con chuột.
Cô ấy chưa từ bỏ, chạy đi lấy cây bút nước trong hộp, nhưng vẫn không thể nắm được.
“Con gái! Con gái à!” Mẹ của cô gái vẫn còn đang kêu lên, nhưng dần dần tiếng kêu đó đã bị tiếng khóc lấn át đi rồi.
Cả người cô gái bỗng run lên: “Tại sao... Tại sao... Tại sao... Tôi... Hức hức...”
Hai mẹ con đều đang khóc, nhưng mẹ cô ấy lại không thể nghe được tiếng khóc của cô.
Một lúc sau, cha cô gái gọi điện thoại về, mẹ của cô ấy kể qua tình hình trong nhà. Một hồi lâu sau, cha cô gái cũng quay về nhà.
“Ông xem này! Những thứ này đã được lấy ra rồi. Nhất định là con gái lấy ra đấy!” Mẹ của cô gái cầm lấy cái hộp sắt và cuốn album ảnh, “Chắc chắn là con gái đã về nhà. Nó...”
Cha cô gái nói với vẻ đau khổ: “Vợ, em, em đừng có nói bậy nữa. Làm sao lại như vậy chứ... Con gái chúng ta còn đang ở trong phòng bệnh. Với lại nó còn chưa chết. Nó còn chưa chết đâu...”
Người phụ nữ giật mình, bật khóc thút thít.
“Nó... con mình nó... Em đừng nên suy nghĩ nhiều... Không có chuyện gì... Không có chuyện gì...”
Hai vợ chồng ôm lấy nhau.
Cô gái đã nín khóc rồi, cô ấy chỉ đứng đó nhìn về phía cha mẹ của mình.
Nhìn thấy bọn họ khóc, nhìn thấy bọn họ dọn dẹp đồ của mình, nhìn thấy bọn họ rời khỏi phòng, rồi đóng cửa phòng lại.
Cửa phòng vang lên một tiếng “cạch”, chỉ còn lại một mình cô ấy ở trong phòng.
Cô ấy nhìn về phía cái ngăn kéo trên bàn học. Kéo mở cái ngăn kéo ra. Bên trong có để rất nhiều đồ linh tinh, máy tính, thước tam giác, compa, bút màu, sổ ghi chép...
Cô gái nở một nụ cười. Sau đó vẻ mặt cô ấy bỗng trở nên nghiêm túc hẳn, lấy bút màu và sổ ghi chép ra, bắt đầu viết chữ lên cuốn sổ. Ngòi bút lướt qua trên giấy, không hề để lại dấu vết gì cả.
Cô gái ngây ngẩn cả người, quẹt quẹt vài lần, sau đó ném cây bút này sang một bên, lại rút từ trong ống đựng bút ra một cây bút khác. Bên trong vẫn còn mực, nhưng mặc cho cô ấy viết như thế nào cũng đều không ra được chữ.
Cô gái mở laptop, nhưng khi mở phần mềm gõ chữ lên, gõ lên bàn phím vẫn không ra được chữ gì cả. Mở phần mềm vẽ hình ra, dùng con chuột để vẽ, lúc nhấp chuột lên màn hình, trên màn hình không hiện ra gì cả. Nhưng khi cô ấy bấm tắt phần mềm thì chỉ cần bấm nhẹ thôi là tắt được rồi.
Cô gái hét lên, quăng cái laptop xuống đất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.