Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 106: Mã số 052 - Quỷ khu u linh (6)




“Tôi... tôi...”
“Cô Diêu, chuyện này cực kỳ nghiêm trọng, mong cô thành thật trả lời chúng tôi vài vấn đề.”
“Tôi đang thiết kế trò chơi.”
“Tiểu Diêu?”
“Tôi đang bắt chước theo kịch bản của ‘lên thiên đàng, xuống địa ngục’ để chế tác ra trò chơi mới. Tôi đã hỏi một vài dữ liệu game chỗ chị Trương, nhưng không có ý định bán, muốn tạo ra... một mình tôi, tiến độ thực hiện rất chậm.”
“Cô làm đến đâu rồi?”
“Thực tình không được bao nhiêu cả. Tôi không rành rọt việc viết trình tự lắm, thế nên vẫn đang viết nội dung, thiết kế nhân vật...”
“Có thể cho chúng tôi xem tất cả máy tính cô dùng làm việc không?”
“Máy tính à? Đặt ở nhà...”
“Bây giờ dắt chúng tôi đi xem một chút không?”
“Ồ, được chứ.”
“Tôi muốn đi cùng mọi người.”
“Anh Chu có thể cùng đi chứ?”
“Tất nhiên, đó là nhà của tôi.”
...
“Mời vào. Không cần thay giầy đâu.”
“Tiểu Diêu. Cô không cần đối xử khách sáo với bọn họ.”
“Hề hề.”
“Bàn máy tính đây hả?”
“Đúng rồi!”
“Ề, sao anh lại tự ý mở máy tính người ta ra thế kia!”
“Vốn dĩ là phải mở.”
“Cái anh này...”
“Xin lỗi nha, ông Chu, sếp của tôi là người rất thẳng thắn.”
“Cái đó là thẳng thắn sao?!”
“Anh Chu, không sao đâu.”
“Nam Cung, anh đến xem xem.”
“Anh là hacker kia sao?”
Tạch tạch tạch tạch tạch.….
“Đúng là người này sao?”
“Đúng vậy. Tôi mới đụng vào một chút, chuyện này...”
“Đúng là cái này rồi.”
“Sếp, ý anh nói...”
“Xóa nó đi.”
“Anh nói cái gì vậy chứ! Cái này là Tiểu Diêu vất vả làm ra đó!”
“Đợi chút! Tại sao phải xóa đi?”
Phụp!
“Sao lại... Tôi chưa từng làm cái này...”
“Thanh Diệp Nam Cung, dừng hành động của anh lại.”
“Đó, bây giờ hiểu tại sao phải xóa nó đi chưa?”
“Nó không biết thân phận của Nam Cung sao?”
“Làm sao tôi có thể để nó biết thân phận thật của mình?”
“Cái này... Là ma thật sao?”
“Có thể nói chuyện với nó không?”
“Tôi có thể... xem lịch sử sự việc. Có lẽ nó sẽ nhìn thấy.”
“Để nó đừng giết người nữa.”
Tạch tạch tạch tạch...
Phụp!
“Tiểu Diêu!”
“Anh Chu, tôi... làm ra loại trò chơi có thể giết người sao?”
“Không phải, không phải giết người, những người đó chết ngoài ý muốn thôi.”
“Tôi...”
“Không phải giết người, là sống trong game. Làm sao giải thích được câu nói này, ông Chu?”
“Nó...”
“Hu hu hu...”
“Tiểu Diêu, cô đừng khóc mà.”
“Hỏi nó xem có thể thả người ra không.”
Tạch tạch tạch tạch...
“Không thể. Chúng sẽ cống hiến sức lực để hoàn thành cùng ta, sống chết cùng ta.”
“Uầy! Cái trò chơi này bị điên hả?”
“Nói với nó, công ty Hồng Quang chuẩn bị chế tạo lại nhóm dữ liệu ‘lên thiên đàng, xuống địa ngục’, Diêu Thanh sẽ đến công ty tham gia chế tạo.
Tạch tạch tạch tạch...
“Anh nói cái gì cơ?”
“Anh...”
“Thật sao?”
“Aaa!”
“Nó hỏi, Tĩnh Tĩnh, là thật sao?”
“Hu...”
Xoảng!
“Ai yo!”
“Ha ha, Nam Cung, anh yếu quá đi.”
“Không sao chứ?”
“Xin…xin lỗi. Tôi... phù...”
“Không sao. Tôi nói với nó cho.”
Tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch...
“Tiểu Diêu...”
“Cô ta gõ cái gì vậy?”
“Thật. Vì vậy anh không cần kéo theo người khác cùng hoàn thành chế tạo trò chơi đâu.”
...
“Tốt quá rồi, Tĩnh Tĩnh. Cô sẽ tạo ra tôi sao?”
Tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch...
“Có lẽ vậy.”
“Tĩnh Tĩnh, tôi chờ đợi đến ngày có thể gặp được cô.”
“Hu! Hu hu...”
“Xóa đi nhé.”
“Có thể không...”
“Không thể.”
“Cứ như vầy... được chưa?”
“Xem xem có còn cái máy chủ kia không.”
Tạch tạch... Click! Click! Tạch tạch tạch tạch...
“Mất rồi.”
“Không thấy nữa à...”
“Theo như thỏa thuận, cùng đồng nghiệp công ty anh chế tạo ra nhé.”
“Như thế thì, nó... vẫn sẽ xuất hiện sao?”
“Sẽ không giết người nữa.”
“Hu hu...”
“Tiểu Diêu, chúng ta chế tạo ra nó nhé, dựa theo kịch bản cũ của cô.”
“Hu... được!”
“Chúng tôi cần đem cái máy tính này đi.”
“Tại sao?”
“Cô có dữ liệu gì thì sao lưu lại, xóa đi.”
“Chúng tôi sẽ bồi thường cho cô, nhưng chúng tôi bắt buộc phải đem cái máy tính này đi.”
“Là bởi vì...”
“Tiểu Diêu.”
“Ừm... được, tôi sao lưu lại một vài thứ.”
Ngày 23 tháng 11 năm 2009, phá hủy 1 cái máy tính. File đính kèm: một tấm hình.
Ngày 25 tháng 11 năm 2008, tổng kết cuộc điều tra.
Cái máy tính đó lắp ráp theo dạng máy tính để bàn, máy móc linh kiện đã cũ lắm rồi, được lau chùi hết sức sạch sẽ. Trên màn hình đen nhánh tôi còn nhìn thấy một chút phản quang, nhưng kỳ lạ là, hình ảnh phản chiếu trên màn hình lại không phải người chụp hình, mà lại là một bóng lưng và đầu người mờ ảo phản chiếu lại, giống như hình ảnh phản xạ của người ngồi chơi game nhìn thấy trên màn hình.
Tôi bỗng cảm thấy có chút ớn lạnh.
Chỗ phát sinh vấn đề có lẽ không phải là ở chỗ trò chơi mà nằm ở cái máy tính này! Nó lợi dụng ngôn ngữ của Diệu Tĩnh và sản phẩm game sắp hoàn thành của cô ta để giết người.
Vì tò mò, tôi mới lên mạng lục lọi hai cụm từ “Thiên Địa Vô Cực” và “Phần Thiên Liệt Diễm”, có rất nhiều bài viết tin tức nói về trò chơi này, xảy ra tình trạng hiếm thấy là máy chủ liên tục dừng hoạt động trong nhiều ngày, về sau công ty chế tác và công ty phát hành hủy bỏ hợp đồng, làm thêm bản offline bán ra thị trường, lượng tiêu thụ khá tốt, tổng cộng bán ra được ba bộ, còn chuyển thể thành phim truyền hình. Tôi đảo mắt nhìn thấy áp phích quảng cáo của công ty Hồng Quang, chợt thấy có chút quen mắt.
“Lâm Kỳ, anh cũng xem chương trình Tiên Duyên trên ti vi hả?” Quách Ngọc Khiết bê tách trà bước qua.
“Không xem. Cô xem sao?”
“Đúng vậy, lúc đó chương trình này nổi lắm! Anh Ninh Viễn cực kì đẹp trai!” Quách Ngọc Khiết hào hứng đầy vẻ hâm mộ nam diễn viên kia kể.
Tôi vẫn đang suy nghĩ về hồ sơ của Thanh Diệp, than thầm trong bụng, tiếp tục lật qua trang tiếp theo thì thấy một mẩu tin xã hội: Một người mê game họ Trương cả ngày chìm ngập vào game rồi chết đột ngột trước bàn vi tính. Bên dưới có cư dân mạng vào bình luận rằng người họ Trươg này là bạn cùng phòng của anh ta thời đại học, lúc đó nghiện ngập đắm chìm chơi game, liên tục rủ rê anh ta chơi game Thiên Địa Vô Cực. Xem thời gian thì anh chàng họ Trương này chết vào năm 2011, liệu có liên quan gì đế “Quỷ khu U linh” không?
Đến giờ tan ca, tôi tắt máy tính, thì đúng lúc nhìn thấy gương mặt mình phản chiếu trên màn hình máy tính đen bóng, tôi bất chợt cảm giác rùng mình.
Hi vọng chỉ điểm của Thanh Diệp lần này có thể tin cậy, đừng có để lại bất kì mầm mống tai họa gì.
“Anh Kỳ, anh đi à?” Tí Còi hỏi thăm tôi.
“Đi thôi. Hôm nay tôi về nhà sớm một chút.” Tôi đáp với Tí Còi một câu.
Năm người lần lượt nối đuôi nhau rời khỏi văn phòng, tạm biệt trước cổng.
Về nhà thấy cha mẹ và em gái, tâm trạng tôi dần dần thư thả hơn chút.
Em gái tôi đem chuyện ở trường kể cho mẹ nghe, mẹ thì đang nấu cơm, bộ dạng hoảng sợ, “Thật đáng sợ mà, lần đầu tiên con thấy cô giáo Tần giận dữ như thế.”
“Chuyện gì đáng sợ? Ở trường, em làm gì phạm lỗi rồi chứ gì?” Tôi cười ha ha hỏi con bé.
“Làm gì có chứ!” Con bé trợn mắt liếc về phía tôi.
Mẹ tôi cất tiếng: “Cô giáo Tần, giáo viên chủ nhiệm ở trường em con, dẫn dắt lớp chúng nó được một kì rồi giờ muốn nghỉ hưu, lẽ ra sẽ bình chọn cho bà ấy một danh hiệu, nắm chắc chắn mười mươi rồi, nhưng lại có một học sinh lúc trước đến gây chuyện.”
“Học sinh đó lại là phạm nhân giết người.” Em gái tôi bổ sung.
“Em biết chuyện này sao?” Tôi vuốt vuốt tóc con bé.
“Thầy cô nói mà, họ nói cái gì mà đó là vết đen duy nhất của cô giáo Tần, dạy dỗ ra một tên sát nhân, không thể bình chọn cho danh hiệu gì nữa cả.”
“Thả ra rồi vẫn tìm về đến trường, nguy hiểm quá nhỉ? Bảo vệ trường các con không quản lí sao?” Mẹ tôi lo lắng nói.
“Con cũng không rõ nữa. Lúc đó hình như không bị bắt, không có chứng cứ.” Con bé gãi gãi đầu.
“Thế thì làm sao lại gọi là sát nhân? Có phải quá đáng quá rồi không?” Tôi cau mày.
Một học sinh của trường học mà bị chính giáo viên gọi như thế, như vậy có chút tổn thương người khác rồi.
“Em đâu có biết được. Dù sao các thầy cô giáo đều nói như thế cả.” Em gái tôi cũng cau mày lại, nhãn cầu lúc lắc đảo qua đảo lại, ôm chặt cánh tay tôi, nũng nịu nói, “Anh hai, anh đi kiểm tra xem thử đi! Chẳng phải Phòng giải tỏa di dời của các anh có quan hệ rất tốt với sở cảnh sát sao? Ông sếp kia cũng anh cũng rất có bản lĩnh mà, chắc chắn sẽ điều tra ra thôi.”
Tôi cốc cốc trán con bé, “Em đang xúi giục anh của em lợi dụng tài nguyên cơ quan sử dụng làm việc riêng sao hả?”
“Làm thế là vì an toàn cho em gái con thôi mà. Con nhờ người điều tra một tí cũng không làm sao cả” Mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi.
“Được thôi. Con tìm Tiểu Cố ở đồn cảnh sát hỏi xem sao.” Tôi hỏi em tôi, “Có biết người đó tên là gì không?”
“Em không biết.”
Tôi méo miệng, “Thế cô giáo Tần của em tên họ đầy đủ là gì?”
“Tần Di Quyên.”
“Được rồi.” Tôi cũng lo lắng an nguy của em gái mình nên quyết định ngày mai sau khi đến văn phòng sẽ gọi điện thoại hỏi thăm Tiểu Cố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.